Vì câu   của  mà bao nhiêu ấm ức trong lòng bấy lâu nay Lan Chi kìm nén nay  dịp nó bung xõa  tất cả, cô quỳ xuống nhào  lòng mà ôm lấy   xong  nấc lên
-Con xin   con để   lo lắng cho con .  mà nhà  nghèo bây giờ  cuộc sống đầy đủ,    tiền uống thuốc thì con  khổ thế nào cũng   ? Miễn   ở bên con là   con  cần gì nữa hết đó!
Nước mắt bà Hai lăn dài xuống bờ má gầy, bà đưa khăn lên lau   khẽ vuốt tóc Lan Chi bà đau đớn 
-Có cuộc sống đầy đủ mà nhà trống  trống , quạnh hiu   con thì  cũng    Lan Chi. Ngày  cứ nghĩ gả con cho   con sẽ  một mái ấm Lan Chi phúc, nhưng  ngờ  con  chịu thiệt thòi thế  đây. Lan Chi ơi  xin ,  xin  con…
Cả hai  con Lan Chi ôm chầm lấy  mà  nấc thì từ  lầu Sơn Anh từ từ  xuống. Chưa bước  đến bếp giọng   bực dọc cất lên inh ỏi 
-Lan Chi… Lan Chi  cô điếc   mà  kêu hoài  lên tiếng hả… cô   …
Nói  kịp dứt lời thì bước chân    phòng bếp, khuôn miệng Sơn Anh chợt khựng ngay  khi ánh mắt  dừng  nơi  và trông thấy Lan Chi với  cô . 
Nên nhanh chóng thái độ khó chịu của Sơn Anh cũng bất ngờ  đổi. Ngữ giọng chợt ngập ngừng hơn đôi chút
-Mẹ.. lên đây lúc nào  hả? Tại    thông báo  mà  ngang nhiên ở trong nhà  chi ? Định lên bất ngờ để kiểm tra  gì?
Bà Hai   buồn lắm nhưng chỉ dám dằn lòng   dịu giọng  con rể trả lời
-Ờ  mới lên, tại lâu   thấy hai đứa về thăm  nên  lên coi hai đứa  ?
Sơn Anh thái độ khinh khỉnh trả lời
-Mẹ thăm cũng ,  thăm cũng  con gái   mất miếng thì nào ?
Lan Chi  Sơn Anh khó chịu với những gì    thốt , sợ    lỡ lời    cLan Chi lòng nên Lan Chi liền lập tức lên tiếng
-Nè  Sơn Anh,   lên thăm  mà  ăn  như  đó hả?
Sơn Anh nhúng vai trừng mắt  Lan Chi
-Ủa ở    ai ăn thịt ăn cá gì cô  mà  thăm với viếng hả? Đó  thấy  ở   trắng da dài tóc mập mạp   cực khổ dãi nắng dầm mưa   còn đòi hỏi gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nga-re-cuoc-doi/chuong-10.html.]
Bà Hai  từng lời của Sơn Anh , trái tim bà như bóp nghẹn , bà nghẹn ngào  Sơn Anh bà rưng rưng nước mắt 
-Mẹ cảm ơn con, cảm ơn con  chăm lo cho con gái của , chứ nếu  chắc giờ  con gái  còn khổ dữ lắm.
Sơn Anh kéo ghế  , bắt chéo chân   vợ trả lời
-Có gì  mà cảm ơn!
Ngưng  Sơn Anh hất mặt sang  Lan Chi  tiếp
-Giao kèo  thì  thế chứ?   Lan Chi.
Lan Chi càng , càng bức xúc, cô  đau lòng,  uất ức hai mắt cô rưng rưng, cổ họng nghẹn đắng  Sơn Anh đáp 
-Nè  Sơn Anh   chuyện như  đó hả?   cho  nhớ dù  thì đây cũng là  ,  nên tôn trọng chút xíu .
Sơn Anh lạnh giọng  Lan Chi 
-Suốt ngày  ,  ,   giành  của cô  mà cô nhắc hoài      hả? Nghe mắc mệt hà!
-Anh!
-Thôi thôi… hai con đừng cãi nữa,    đau lòng lắm hai đứa mỗi đứa nhịn  một lời  con.
-Đó  thấy đó  vẫn tôn trọng và vẫn gọi  là , còn chuyện  và Lan Chi thì  dính dáng gì đến  , chỉ là  cho   là Lan Chi cô  ở đây    đừng  sợ ai ăn ai h.i.ế.p gì cô  cả vì Lan Chi cũng   dạng  .
Những lời Sơn Anh thốt  thật sự  chối tai và Lan Chi cũng  còn giữ  bình tĩnh nữa khi thấy   tủi  và rơi nước mắt. Nên Lan Chi liền bước tới   mặt Sơn Anh cô cảnh cáo
-Nè   cho     nhất nên câm họng  . Nếu   thích sự  mặt của  con  thì cứ trách mặt và lên phòng. Khi nào   về  và  sẽ  chuyện ?
Sơn Anh thấy Lan Chi chỉ tay về phía mặt , mà  thì chẳng ưa ai tỏ thái độ với  cả, nên Lan Chi  dứt lời Sơn Anh  cho cô một bạt tay cùng với những lời lạnh nhạt
-Cô lớn tiếng với ai  hả? Cô nên nhớ cô còn  dâu nhà  thì  vẫn còn là rể của  cô, nhưng cũng đừng vì thế mà lên đây soi mói thằng .  và cô  giao ước thế nào? Tiền cưới xin cũng đưa hôm đám cưới  thiếu một cắt  mà vẫn còn lên đây? Định kèo nài cái gì hả?