Lan Chi  dậy  tới bàn thờ thắp cho ba  nén hương,  lúc  bên ngoài một giọng  quen thuộc  vang lên
-Bác Hai ơi hôm nay bác đỡ ? Con  đem ít thuốc qua cho bác nè bác Hai…
Lan Chi  , Tùng Lâm cũng  ngước lên. Khoảnh khắc gặp   cả hai bất giác  giấu  sự ngượng ngùng.
Để phá tan sự gượng gạo Tùng Lâm lên tiếng 
-Em về lúc nào  Lan Chi.
Lan Chi   nhẹ giọng đáp 
-Dạ em mới về,   kể   qua đây giúp  em. Em cảm ơn  nha!
Lâm mỉm  
-Có gì  em. Anh coi  em như   thôi. Em bận  về nên   em  tròn bổn phận đó mà?
-Anh Lâm...em…
-Em định cảm ơn  đúng ? Đừng em…Em  mấy lời thế   thấy khách sáu lắm.
Lan Chi ái ngại  Lâm, đắn đo một lúc cuối cùng lên tiếng
-Anh  . Em  pha nước nha.
Lan Chi toang  , cô  né trách cái khoảnh khắc gượng gạo, cũng như  né tránh Tùng Lâm nhưng khi Lan Chi   chân thì bất ngờ một bàn tay  vươn  níu lấy  giữ c.h.ặ.t t.a.y Lan Chi .
Giọng Lâm trầm . Ánh mắt da diết  Lan Chi cất lời
-Lan Chi! Anh vẫn đợi chờ em.
Lan Chi  Lâm,  xuống cánh tay  đang nắm c.h.ặ.t t.a.y , lòng cô xâu xé khi  từng lời chân thành của  . Tình yêu đối với Lâm cô  từ phai nhạt, cũng   vượt qua tất cả để mà ngã  lòng ,  thật nhiều, kể cho   tất cả những gì mà thời gian qua cô  chịu đựng, để  ôm cô  lòng mà vỗ về cô, yêu thương cô như những ngày xưa đó. 
 bất chợt Lan Chi nhớ  cô   chồng. Nhìn  ngôi nhà lá    mới khang trang, mưa  còn dột và  cô  vượt qua  cái cảnh nghèo túng, bệnh tật  tiền mua thuốc thì cái tình cảm trong Lan Chi  trỗi dậy   tắt . Nhà chồng Lan Chi  gì  chăng nữa thì họ cũng   ơn với cô, nên cô  thể nào mà rời  lúc  cho , cô  thể vì tình cảm riêng của  mà trở thành kẻ vô ơn.
Nước mắt rơi ướt  mi, Lan Chi  Lâm  đưa tay còn  lau  nước mắt  đó dứt khoát rút tay   khỏi tay . Cô trả lời
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nga-re-cuoc-doi/chuong-24.html.]
-Anh Lâm  quên em . Em   chồng .
Lâm   lời   từ Lan Chi, tim  đau rã rời. Định mấp máy  tiếp những lời  đang nghĩ trong lòng nhưng bất chợt   tiếng bước chân  lên của  Lan Chi. Lâm đành chôn chặt những lời  dự định  trong lòng. Rồi Lâm đẩy túi thuốc  bàn về phía Lan Chi. Anh  lên  cô 
-Thôi  về, em đưa thuốc  cho , dặn  uống ngày 2  sáng và tối nhé...còn nữa dù em  nghĩ thế nào thì lòng  vẫn mãi yêu em!
Lâm  xong liền buồn bã  . Lan Chi cầm túi thuốc  trao mà trong lòng cô nghẹn . Vừa lúc lúc bà Hai bước lên, thấy Lan Chi dụi mắt. Bà an ủi
-Thôi con đừng buồn nữa! 
Lan Chi   giọng cô buồn buồn
-Mẹ  hết  đúng  ?
-Ừ chuyện con và thằng Lâm    thằng Lâm kể, nhưng con xử xự thế  hài lòng lắm. À mà Lan Chi nè?
Bà Hai     xuống chiếc ghế,  bà từ từ móc trong túi áo  một gói giấy. Bà đẩy về phía Lan Chi 
-Trong  còn mấy triệu, tiền hồi cưới con  sửa nhà xong còn bao nhiêu  để dành. Bây giờ gia đình con khó khăn con cầm lấy mà xoay nha Lan Chi.
Lan Chi   bảo trong đó là tiền thì cô  liền lắc đầu từ chối
-Dạ thôi  giữ  ạ? Con  nhận . Gia đình chồng con hiện giờ cũng    ?
-Con  nhận là  buồn đó?
Bà Hai     mặt giận dữ. Lan Chi thấy    từ chối cũng   vợ  nên liền nén lòng cầm  tay, hai mắt cô đỏ lên  gục đầu  lòng   mà nấc lên.
-Mẹ con xin , xin  vì để   lo lắng .
Bà Hai cũng nghẹn ngào, đưa bàn tay đầy gân lên vuốt lấy mái tóc Lan Chi. Bà giả vờ  xòa cho con gái yên lòng
-Con nhỏ , tiền  là tiền cưới của con giờ  đưa con  thì cứ cầm   gì mà . Lo cho gia đình chồng  định  hai đứa    tiền cho  , lúc đó cho bao nhiêu  cũng nhận hết  ?
-Mẹ…
-Thôi   rửa mặt   ăn cơm với  nha con…