Chỉ  Sơn Anh,   im lặng, chỉ  thấy cảnh tượng  trong hình ảnh mù mờ nhưng đầu óc  nhức nhối, và  cuồng, khi cảm thấy  thua kém  Tùng Lâm nhiều thứ nên giờ đây Sơn Anh  Lan Chi lòng  chỉ  nhạt lên tiếng  đó chạy thật nhanh 
-Trời ơi   sinh  trong một nghịch cảnh, một nghịch cảnh trớ trêu quá mà…
Sơn Anh chạy , Lan Chi lo lắng sợ  liều  nên liền chạy theo. Cả nhà ai cũng lo cho Sơn Anh cả nhưng  Lan Chi theo . Lúc  ông Dũng và Lâm mới buông  , bà Lan suy nghĩ một lúc  lên tiếng
-Bây giờ cả nhà    bàn với  về chuyện chữa trị cho thằng Sơn Anh , thằng nhỏ  trai, tương lai sáng lạn như thế  thể để nó  mù .
Bà Tâm nấc nghẹn gật đầu
-Em cảm ơn chị  lo cho thằng con em, nhưng mà bây giờ em cũng     đủ khả năng để lo cho nó  nữa.
-Chuyện tiền nong  sẽ lo, dù  chúng  cũng là  nhà bà đừng quá bận Tâm, để  hỏi thằng Lâm xem ,  phẫu thuật cho nó   ?
Lâm   hỏi,   thấy ánh mắt mong đợi từ ba và dì  . Và  cũng cảm nhận  mối liên kết tình  giữa  và Sơn Anh  nên Lâm liền trả lời ngay.
-Dạ con  sắp xếp hẹn bác sĩ bên khoa mắt thứ 2   phẫu thuật cho em.  bây giờ cần thuyết phục Sơn Anh để nó đồng ý phẫu thuật ba  ạ? Vì nếu Tâm lý nó   định thì sẽ     ạ. Thôi ba  và dì  đây . Để con chạy theo Sơn Anh và Lan Chi coi .
-Ừ...con  …Cảm ơn con nha Lâm, thằng Sơn Anh mà hết bệnh thì dù    trâu ngựa cho con dì cũng bằng lòng.
-Dì đừng  thế, Sơn Anh dù  cũng là em con mà!
Nói xong Lâm liền  nhanh,  chạy theo  ngoài vì sợ Lâm  bậy, và đúng như  nghĩ, Lâm và Lan Chi đang  ngoài đường lớn, hai đứa đang đôi co gì đó với . Lâm  chỉ  thở dài khi  Sơn Anh đòi chết. 
Giờ phút  khi    mối quan hệ giữa hai  em, Lâm   còn suy nghĩ nhiều về tình cảm của  và Lan Chi nữa, cái quan trọng bây giờ    cho Sơn Anh nhận  tình yêu của Lan Chi để Sơn Anh   đổi mà cố gắng vực  sự sống hơn.
Bước nhanh đến, Lâm kéo Sơn Anh ,  nghiêm giọng 
-Em bình tĩnh  . Mình là đàn ông bớt cái tính tự ái  mà  . Em  thấy Lan Chi  quá khổ vì em ? Nếu Lan Chi  từ bỏ em thì em   bỏ em lâu  chứ   đợi đến bây giờ để đau khổ ngăn em  c.h.ế.t .
Những lời Lâm  lúc  đây thật thấm thía với Sơn Anh, Sơn Anh  còn ngang ngLan Chi nữa,   im , cố căng mắt  Lan Chi, ánh sáng trong  còn ít lắm nhưng đủ để thấy Lan Chi  vì  mà buồn nhiều hơn .
Sơn Anh ôm đầu  thụp luôn xuống đường, sự yếu đuối trong lòng trỗi dậy khiến Sơn Anh bật lên tiếng 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nga-re-cuoc-doi/chuong-32.html.]
-Em sai ... thật .
Lâm khom xuống, kéo Sơn Anh  lên,  vỗ vai Sơn Anh động viên
-Biết sai thì sửa, nếu thương Lan Chi thì em  hồi phục đôi mắt   đó   kiếm tiền để lo  cho Lan Chi. Em thấy ? Lan Chi vì ai mà mấy hôm nay mỏi mòn thức trắng đêm trong viện hả? Em  thương bản  em, cũng thương cho Lan Chi, cho ba với , đừng để họ buồn nữa chứ?
-Em…  .
-Vậy chịu phẫu thuận  đúng ?
-Dạ.
-Vậy mới đáng là em trai của  chứ?
-Anh hai…
Niềm vui vỡ òa, Sơn Anh và Tùng Lâm nhận  , Lan Chi  ở ngoài  cảnh  cũng vui lây cho họ. Và  khi Tùng Lâm   bệnh viện, Sơn Anh mới chầm chậm  sang chỗ của Lan Chi. Anh thật lòng  với cô
-Lan Chi em cho  xin  nha, từ nay    em buồn  nào nữa ?
Lan Chi  nghẹn, ôm chầm lấy Sơn Anh, cô    đánh nhẹ  lồng n.g.ự.c  mấy cái 
-Anh   đổi là  . Chờ  sáng mắt chúng    từ đầu nha ?
Sơn Anh vòng tay ôm siết Lan Chi  lòng, tim  đập lên những nhịp yêu thương mạnh mẽ. Rồi  cúi xuống, đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn thật sâu  đó ôm chặt lấy Lan Chi . Sơn Anh mỉm  Lan Chi phúc,  khàn giọng thủ thỉ  tai cô
-Lan Chi  yêu em?
Lan Chi dụi đầu  lồng n.g.ự.c Sơn Anh mà mỉm  
-Em cũng yêu …
….
Buổi sáng thứ 2 ….