Đêm qua thật sự  tức đến phát điên, mới  thấy Lục Tấn Diễm và Liễu Thiên Thiên  càn  giường phòng tân hôn thì xông  hội sở tùy tiện vớ lấy một    trai.
 
Nói trúng thuốc gì đó thì quá mức hoa mỹ.
 
Thực  chỉ là  cố ý trả thù.
 
Phó Giác Thanh tuy cũng là bạn  của Lục Tấn Diễm, nhưng   cái gì cũng xuất sắc, đặc biệt giỏi kinh doanh.
 
Là “con nhà  ” nổi tiếng trong giới.
 
 , Lục Tấn Diễm hằng ngày vẫn tụ tập với  , trong lòng  thể thiếu sự ghen tị.
 
Cho nên,  mới chọn  .
 
Chỉ là  ngờ,   trông gầy gò  mà  “giỏi giang” đến thế…
 
Khi cúi đầu, tin nhắn của Lục Tấn Diễm  reo lên:
 
[Hội sở Trường An, tám giờ.]
 
Khi  sắp cất điện thoại,    nhắn thêm một câu:
 
[Khá nhiều cô gái sẽ đến đó, mặc váy nhé.]
 
Mặc váy.
 
Ba chữ  cứ quanh quẩn trong cổ họng .
 
Suy nghĩ ngay lập tức bay về  đầu tiên  tham gia tiệc tùng cùng Lục Tấn Diễm khi  trở về Bắc Kinh.
 
Cũng là ở Hội sở Trường An.
 
Lúc đó    dịu dàng và lịch sự,  rằng chỉ là một bữa tiệc tối bình thường,  cần  quá phô trương.
 
Khi đó    xong thủ tục nhập học,  ướt đẫm mồ hôi.
 
Thấy sắp muộn ,  chỉ vội vàng khoác đại một chiếc áo tay lửng màu trắng, mặc quần jean   dự tiệc.
 
Được  phục vụ dẫn , dừng  ở khu vực hồ bơi bên ngoài cửa.
 
Lục Tấn Diễm  sẽ đến đón  ngay.
 
 đúng lúc , mấy gã đàn ông say xỉn liền vây quanh.
 
Có lẽ vì bộ dạng quá giản dị , bọn họ chẳng kiêng dè gì,  rằng  ăn mặc tùy tiện như  thì   phép ăn cơm ở đây.
 
Thậm chí  kẻ còn   từ  lôi  một bộ đồ thủy thủ cực kỳ mát mẻ, bảo  mặc .
 
Khi chiếc áo tay lửng  vén lên, để lộ phần bụng  săn chắc.
 
  thấy một tiếng động nhẹ nhàng phía  đầu.
 
Là Lục Tấn Diễm.
 
Chai rượu vang mạnh mẽ nện thẳng  đầu kẻ gây rối,  đó thấy là Lục Tấn Diễm liền vội vàng cầu xin tha thứ.
 
    một cước đá xuống hồ bơi.
 
Anh   ghét bỏ móc khăn tay  lau tay,  mới nắm lấy tay  kéo  lòng: “Đừng sợ nữa, Dụ nhi.”
 
Khi   đưa   trong nhà, mấy cô gái  đó  chiếc áo tay lửng lộn xộn   ,   che miệng .
 
Bạn bè   đa  là   phong thái,   thẳng  điều gì.
 
 mấy cô bạn gái họ dẫn theo   còn trẻ tuổi,  giấu  lời lẽ.
 
  mấy câu  mỉa mai đến mức  ngẩng đầu lên .
 
Lục Tấn Diễm chỉ  một tiếng,   liền im lặng.
 
Bề ngoài thì    về phía , nhưng   thể thấy sự thiếu kiên nhẫn trong đáy mắt  .
 
Kể từ đó,  ít khi tham gia các buổi tiệc của Lục Tấn Diễm nữa.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngay-mua/chuong-2.html.]
Thực    chuẩn  tâm lý từ  , nhưng  vẫn cố chấp ảo tưởng hão huyền về một giấc mộng phu thê tình nồng.
 
Đến hôm nay, giấc mộng cũng nên tỉnh .
 
Đứng  tủ quần áo một lúc lâu,   chiếc váy dài màu đỏ.
 
Cô gái trong gương hai má ửng hồng,  chiếc cổ trắng nõn thon dài  mấy vết hôn màu đỏ sẫm.
 
 lấy kem che khuyết điểm, che phủ cẩn thận cho sạch.
 
Sợ  tự nhiên,   đeo thêm một sợi dây chuyền ngọc trai.
 
Ngọc trai trắng sáng phản chiếu  làn da, càng thêm rạng rỡ.
 
…
 
 đẩy cửa Hội sở Trường An, bước chân  nhẹ.
 
Đang định đẩy cửa phòng bao,   thấy tên .
 
“Triệu Dụ …”
 
Âm cuối của   cố tình kéo dài: “Gần đây cô  ngoan lắm, mấy   thấy cái dáng vẻ cô  thắt cà vạt cho  .”
 
Tiếng ly thủy tinh va chạm nhẹ, lẫn với vài tiếng  đầy ám .
 
Anh    thêm một câu, mang theo chút lơ đãng:
 
“Loại con gái  nuôi dạy trong thế gia  dễ nắm trong lòng bàn tay nhất, chỉ cần qua loa vài câu là  thể dỗ xoay mòng mòng.”
 
Máu nóng lập tức dồn lên đỉnh đầu.
 
  qua khe cửa,   đang vuốt ve tóc của Liễu Thiên Thiên, cô gái  nũng nịu tựa  lòng  .
 
Anh  mặc một chiếc áo sơ mi đen, cổ áo mở hai cúc,  xương quai xanh còn  vết cào mới.
 
“Nghe  cô Triệu  bảo vệ  nghiệp hôm qua,  Lục và chị sắp tổ chức hôn lễ   ?”
 
Có  đột nhiên lên tiếng hỏi.
 
Lục Tấn Diễm khẽ , ngón tay lướt qua eo Liễu Thiên Thiên: “Cho nên hôm nay  đặc biệt gọi cô  đến, để dạy các cô thế nào là một”
 
Anh  ngừng , trong mắt hiện lên vẻ châm chọc quen thuộc của :
 
“Hiền… thê… lương… mẫu.”
 
Anh  ngửa đầu uống rượu, yết hầu chuyển động.
 
Dưới ánh đèn, nốt ruồi lệ ở khóe mắt   ửng đỏ.
 
Ngày xưa  chính là  nốt ruồi  lừa, tin  lời    “liên hôn cũng  thể bồi đắp tình cảm”.
 
Móng tay bấm sâu  lòng bàn tay.
 
Bốn năm,     chắn những mối tình đào hoa, thức đêm, nuốt ngược những tủi hờn, bây giờ tất cả đều trở thành trò .
 
Anh  mãi mãi như , sự dịu dàng ẩn chứa độc dược, lúc sỉ nhục  khác  mặt vẫn mang nụ  lơ đãng.
 
Trong phòng bao đột nhiên vang lên tiếng  ồ.
 
Liễu Thiên Thiên véo giọng bắt chước : “Anh Tấn Diễm đau  dày, em  thể uống  …”
 
Lục Tấn Diễm bóp cằm cô , hôn nhẹ một cái như phần thưởng: “Bắt chước khá giống, nhưng Dụ nhi của chúng   lên còn  hơn.”
 
Anh   những lời  mà vẫn còn , như đang đánh giá một món đồ chơi.
 
 lùi .
 
Đột nhiên dứt bỏ ý định  gặp mặt   để  lời từ biệt.
 
Loại đồ cặn bã  nuôi dưỡng trong quyền thế như  ,  cần    mà chia tay.
 
Trong lúc ngẩn , tiếng động ở cửa  kinh động đến bên trong, khi Lục Tấn Diễm ngẩng đầu  ,     lao  lối thoát hiểm.