Điện thoại trong túi  ngừng rung lên.
 
Cuộc gọi đến là một  lạ.
 
  bắt máy,   thấy một giọng  quen thuộc:
 
“Xuống lầu.”
 
Là Phó Giác Thanh.
 
Anh  khàn giọng : “Nếu em  xuống lầu,  sẽ lên bắt em đấy.”
 
…Anh  còn   sợ gì hơn cả Lục Tấn Diễm.
 
Bây giờ chuyện rời Bắc Kinh  lớn,    phát sinh thêm chi tiết ngoài lề:
 
“Sẽ xuống ngay lập tức”
 
Vừa ngẩng đầu,  liền đụng  một bức tường .
 
Đôi lông mày thanh tú u ám và trầm mặc,  giống chút nào với  đàn ông  điên cuồng cướp đoạt  đêm qua.
 
Thấy   thò đầu  từ cửa sổ tầng , Phó Giác Thanh một tay ôm lấy , kéo  lên xe.
 
Tấm ngăn cách lập tức hạ xuống.
 
Phó Giác Thanh kéo  , mạnh mẽ bắt   lên đùi  .
 
Nụ hôn như trời giáng. Khi thở hổn hển rời  ,   mềm nhũn cả .
 
“Sao, cô Triệu  cần  chịu trách nhiệm ?”
 
“…”
 
 lúc , điện thoại của Lục Tấn Diễm  đổ chuông.
 
“Đã  là sẽ đến,    với mấy thằng bạn , đừng   mất mặt, hả?”
 
“Cùng lắm thì tối nay  về nhà ngủ, thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.”
 
 cắn môi, cảm nhận  phần   ngày càng nóng bỏng,  dám nhúc nhích chút nào.
 
Thấy  mãi  trả lời, Lục Tấn Diễm đùa cợt : “Sao thế Lục thiếu phu nhân, ở bên ngoài  ăn no  ?”
 
… Nghe lời , tim  chợt thắt .
 
Chết tiệt,     phát hiện  .
 
Trong đầu một ngày  và trời tranh đấu khiến    trời đất là gì, thấy    cũng  cúp điện thoại, Phó Giác Thanh nhíu mày,  hôn lên.
 
Khi  theo bản năng hít thở, Phó Giác Thanh  cố ý rên lên.
 
  thấy giọng Lục Tấn Diễm ở đầu dây bên  mang theo vẻ sốt ruột:
 
“Triệu Dụ, bên em  tiếng nước chảy,  lẽ là em đang tự sướng đấy chứ.”
 
“?”
 
“Có đàn ông.”
 
“Em đang ở .”
 
“Đang ở cùng ai?”
 
“Giận  cũng  cần  chọc tức  như , c.h.ế.t tiệt.”
 
“Nói chuyện , Triệu Dụ!”
 
Đầu dây bên  im lặng.
 
Mọi  xung quanh đều , Lục Tấn Diễm  hạ giọng gọi mấy tiếng Triệu Dụ.
 
Lần  thì  , trực tiếp cúp máy.
 
Liễu Y Y đang tựa  lòng  , thấy  chỉ vô tội khẽ  một tiếng, đầu ngón tay vẫn vẽ vòng tròn  n.g.ự.c  :
 
“Anh Tấn Diễm, chị dâu sẽ  thật sự tức giận chứ.”
 
Lục Tấn Diễm  đáp lời, chỉ  chằm chằm  màn hình  tắt đen, đáy mắt một mảnh âm u.
 
Ánh đèn trong phòng bao mờ ảo, càng  nổi bật đường nét sắc lạnh và lạnh nhạt của  .
 
Anh  gõ ngón tay lên mặt bàn, vẻ hung dữ  mặt biến mất, đột nhiên : “Cô   thể tức giận cái gì chứ?”
 
“ , chị Triệu Dụ yêu  đến thế mà.”
 
Bên cạnh   tiếp lời: “Lần   sốt, chị  bay về từ tỉnh khác ngay trong đêm để chăm sóc , mắt đều đỏ hoe cả .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngay-mua/chuong-3.html.]
 
“ , ai ngoại tình thì chị Triệu Dụ cũng  thể ngoại tình, trong mắt chị  ngoài   còn  ai khác ?”
 
“…”
 
Lục Tấn Diễm nghĩ đến bộ dạng cha của Triệu Dụ nịnh nọt đưa lên bản hợp đồng sáng nay,  khỏi  khẩy.
 
Với tính cách gió chiều nào xoay chiều đó của nhà họ Triệu, dù Triệu Dụ    chăng nữa cũng  thể chống  lệnh của cha .
 
Huống hồ…
 
Bốn năm nay sự chu đáo và dịu dàng của cô,   đều  thấy.
 
Sao cô   thể rời bỏ  chứ.
 
Lục Tấn Diễm   gì, ngửa đầu uống một ngụm rượu, khi yết hầu chuyển động, đáy mắt càng thêm đen tối.
 
Liễu Y Y thấy , nũng nịu  : “   trong điện thoại… hình như thật sự  đàn ông đấy.”
 
Cô  cố ý kéo dài âm cuối, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ xát  cổ tay  : “Chị Triệu Dụ sẽ  thật sự ở cùng  khác chứ?”
 
Không khí đột nhiên tĩnh lặng.
 
Lục Tấn Diễm nghiêng mắt  cô , khóe môi khẽ cong, nhưng đáy mắt  lạnh lẽo: “Y Y, em  quá nhiều  đấy.”
 
Sắc mặt Liễu Y Y cứng đờ, cụp tay  một cách ngượng ngùng.
 
Anh  cúi đầu, gọi  điện thoại của Triệu Dụ.
 
Không ai  máy.
 
Gọi   nữa.
 
Đã tắt máy.
 
Ngón tay Lục Tấn Diễm đột nhiên siết chặt, chiếc ly thủy tinh ‘cạch’ một tiếng nứt  những đường mảnh.
 
“Chết tiệt.”
 
Anh  đột ngột  dậy, vớ lấy áo khoác    ngoài.
 
“Ấy, Tấn Diễm,  đến nỗi  chứ?”
 
Có  chặn   : “Triệu Dụ ngoan như  mà, chắc chắn là  nghĩ nhiều .”
 
“ ,  khi nào cô    mặt ngay khi  gọi ? Chắc là điện thoại hết pin thôi.”
 
Lục Tấn Diễm  lạnh: “Cô  ngoan ư?”
 
Cô  ngoan cái quái gì.
 
Đêm qua ánh mắt cô    , lạnh như băng.
 
Lẽ     nhận  sớm hơn.
 
Và lúc ,  xe.
 
Giữa lúc ý loạn tình mê, thấy Phó Giác Thanh  nới lỏng  , dường như   gì đó,  theo bản năng giơ tay ấn ngắt kết nối.
 
“Sao   cho  ?”
 
Phó Giác Thanh xoa xoa má , ngón tay đột nhiên dùng chút lực.
 
 đau mà mím môi, ngẩng đầu lên  đối diện với một đôi mắt sâu  thấy đáy.
 
Trong đáy mắt   dâng lên một vũng nước.
 
“  nghĩ em vẫn còn luyến tiếc   .”
 
“Thế nhỡ  vẫn còn luyến tiếc”
 
Lời còn  kịp dứt, môi   bịt kín.
 
Lòng bàn tay   giữ chặt gáy ,  ấm cuộn theo mùi bạc hà thoang thoảng, tràn ngập khoang miệng .
 
Là sự càn rỡ và cuồng dại càn quét,   khác với sự dịu dàng của đêm qua.
 
Anh  cuối cùng cũng buông  .
 
Một tay ôm lấy , xương hàm nóng bỏng như  như  cọ qua má : “Không  .”
 
Bên ngoài cửa sổ đèn đóm rực rỡ.
 
Sắc thái sáng tối in hằn  khuôn mặt trắng trẻo nhưng góc cạnh rõ ràng của  .
 
  chằm chằm  chiếc điện thoại  tắt đen, đầu ngón tay run rẩy.