Tầng cao nhất hội sở, phòng riêng.
 
Lục Tấn Diễm uống rượu liên tục, hết ly  đến ly khác.
 
“Anh Tấn Diễm, bớt giận .”
 
Bạn  Chu Tự đưa thuốc lá: “Cũng chỉ là một  phụ nữ thôi mà…”
 
“Mày  cái quái gì!”
 
Lục Tấn Diễm lật bàn.
 
Trong tiếng kính vỡ tan tành, mắt   đỏ ngầu: “Cô  chạy theo Phó Giác Thanh !”
 
Chu Tự ngẩn : “Không thể nào? Triệu Dụ yêu  đến thế mà…”
 
“Yêu  ư?”
 
Lục Tấn Diễm  khẩy: “Chết tiệt, cô  thậm chí còn gửi cả thư hủy hôn đến tay ông nội !”
 
Trong phòng riêng im ắng như tờ.
 
Lục Tấn Diễm suy sụp   sofa,  dày đau nhói, trong đầu  là hình ảnh Triệu Dụ đang .
 
Anh  nghiện rượu  kén ăn, nên luôn  đau  dày.
 
Sau khi Triệu Dụ về Bắc Kinh,  lời cha  cô đến chăm sóc  , cô luôn giữa đêm đội mưa  mua thuốc, lúc về  ướt sũng nhưng vẫn  dỗ dành  :
 
“Mau uống thuốc ,  đắng .”
 
“Anh Tấn Diễm?”
 
Chu Tự cẩn thận hỏi: “Hay là… điều tra Phó Giác Thanh xem ?”
 
Lục Tấn Diễm ngẩng mắt lên, ánh  u ám: “Mau  tra.”
 
… Một lúc , trợ lý run rẩy đưa lên một tập tài liệu.
 
“Tổng giám đốc Lục, thiếu gia Phó tháng  quả thật   nước ngoài,   dùng máy bay riêng nên hệ thống hàng   thể tra .”
 
“Đi cùng còn  một  phụ nữ, chiều cao và vóc dáng quả thật trùng khớp với cô Triệu…”
 
Lục Tấn Diễm giật phắt lấy tập tài liệu.
 
Trong ảnh, Phó Giác Thanh đang ôm một  phụ nữ đội mũ lưỡi trai bước  lối  VIP của sân bay.
 
Người phụ nữ cúi đầu,   rõ mặt.
 
 cổ tay cô  đặt  eo Phó Giác Thanh  mảnh mai, đầu ngón tay  một nốt ruồi son.
 
“Rắc!”
 
Tập tài liệu    thẳng tay quăng xuống đất.
 
Ngực Lục Tấn Diễm phập phồng dữ dội, bỗng nhiên bật .
 
Trợ lý cúi đầu  dám lên tiếng.
 
“Đặt vé máy bay.”
 
Lục Tấn Diễm nới lỏng cà vạt: “Ngay bây giờ, lập tức.”
 
Anh   đích   bắt  về.
 
Anh   hỏi cô  cho rõ,  cô  nỡ lòng nào buông bỏ  .
 
Lùi một vạn bước mà …
 
Phụ nữ của  , cho dù  cần nữa, cũng  đến lượt kẻ khác động .
 
Vài giờ , tại một sân bay nước ngoài.
 
Lục Tấn Diễm   khỏi cửa kiểm soát   thấy Phó Giác Thanh.
 
Người đàn ông khoác chiếc áo khoác gió màu đen, đang dựa  lan can gọi điện thoại, ánh mắt dịu dàng mang theo nụ , một vẻ ôn hòa mà    từng thấy bao giờ.
 
“Ừm, đón  .”
 
“Yên tâm, sẽ  để bảo bối nhà em đói .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngay-mua/chuong-8.html.]
 
“… Biết , Phó phu nhân.”
 
Phó phu nhân?
 
Máu   Lục Tấn Diễm gần như chảy ngược.
 
Anh  sải bước tới, một tay túm lấy cổ áo Phó Giác Thanh: “Cô   ?”
 
Phó Giác Thanh thong thả cúp điện thoại, ngẩng mắt   : “Lục thiếu gia, lâu   gặp.”
 
“ hỏi  Triệu Dụ !”
 
“Ở nhà.”
 
Phó Giác Thanh gạt tay   , thờ ơ : “Vẫn  xuống giường .”
 
Cổ họng Lục Tấn Diễm lăn lên lăn xuống, một cú đ.ấ.m liền vung tới: “Chết tiệt.”
 
Cô  ngay cả hôn một cái cũng  thẹn thùng né tránh. Vậy mà,  cam chịu, trở thành  của Phó Giác Thanh.
 
Lục Tấn Diễm nghĩ đến khuôn mặt trắng nõn của cô, ghen tị đến phát điên.
 
Phó Giác Thanh  chút dấu vết né tránh, bỗng nhiên  : “Lục thiếu gia, con  ai mà chẳng  đổi.”
 
“Ví dụ như  đây mắt cô   mù, giờ thì  chữa khỏi .”
 
Lục Tấn Diễm  vung thêm một cú đ.ấ.m nữa.
 
Lần , Phó Giác Thanh nghiêng  tránh,  đó dùng tay  giữ chặt cổ tay  : “Tức giận đến mức mất trí  ?”
 
“Phó Giác Thanh!”
 
Lục Tấn Diễm đỏ ngầu sắp nứt : “Anh c.h.ế.t tiệt,  thừa nước đục thả câu!”
 
“Thừa nước đục thả câu ư?”
 
Phó Giác Thanh  lạnh: “Lục Tấn Diễm, là chính    cần cô .”
 
“Bây giờ cô     yêu thương,   đến giả vờ thâm tình ?”
 
“Muộn .”
 
Nói xong,  áy buông tay , xoay  bỏ .
 
Lục Tấn Diễm  nguyên tại chỗ,  Phó Giác Thanh bước về phía bãi đỗ xe
 
Ở đó, một bóng  quen thuộc đang cầm ô đợi  .
 
Người phụ nữ mặc chiếc váy trắng đơn giản, mái tóc bay trong gió, để lộ nửa khuôn mặt nghiêng.
 
… Là Triệu Dụ.
 
Cô  tươi ôm chầm lấy Phó Giác Thanh, ngẩng đầu  gì đó.
 
Phó Giác Thanh cúi đầu hôn cô, dịu dàng đến chói mắt.
 
Mưa càng lúc càng lớn, Lục Tấn Diễm  nguyên tại chỗ, bỗng cảm thấy   lạnh ngắt.
 
Anh  há miệng,  gọi tên cô.
 
 cổ họng như  thứ gì đó chặn ,  thể   một chữ nào.
 
…
 
Anh  cứ nghĩ  sẽ lao đến chất vấn cô, sẽ  lóc thảm thiết xin  cô, đưa cô về nhà.
 
Nói với cô rằng    lương.
 
 đến giờ,    thể   bất cứ điều gì.
 
Anh  tắt  bản tin về buổi họp báo ông nội nhận  đứa em trai "phiền phức" , chỉ tham lam  bóng lưng cô.
 
Đến lúc  mới nhận .
 
Cô thật sự,  cần   nữa .
 
Hóa  lời của tên thần côn  là thật, cô  là chính duyên của  .
 
Anh  mất cô , thật sự sẽ mất tất cả.