Đầu tiên nhặt hộp sọ của con ch.ó về, ném  túi.
Sau đó,  chật vật ôm Eric lên.
Nó quá nặng!
Dù   cũng chỉ là một cô gái 45 cân.
Ôm  vững, Eric nghiêng sang một bên.
Mô não vữa nát theo đó tràn , vung vãi khắp sàn nhà.
  kìm  buột miệng c.h.ử.i thề:
"Mẹ kiếp!"
Ngay giây tiếp theo, tiếng "leng keng leng keng" vang lên dữ dội.
 sợ đến mức suýt nữa thì ném cả con ch.ó .
  theo hướng âm thanh phát , đó là chiếc đồng hồ ở góc phòng.
Nhà giàu đúng là lắm cái "cầu kỳ" vô lý.
Báo giờ cái con khỉ gì!
Kim phút chỉ thẳng chính giữa, đúng chín giờ.
Chỉ còn một tiếng nữa là bà Tống về nhà.
  dám chần chừ nữa, vội vàng ném Eric  túi  đó bắt đầu dọn dẹp bếp.
   ghế, dùng giẻ lau gắng sức với tới trần nhà.
Vết m.á.u  bắt đầu khô .
 cố lau  lớp bề mặt, nhưng vẫn còn những vết nâu sẫm bám  đó.
 lúc , chuông cửa đột nhiên reo lên.
Tim  chợt đập mạnh!
Chẳng lẽ bà Tống về sớm hơn dự kiến?!
Làm  đây,   đây?!
Trong lúc  còn đang do dự, chuông cửa liên tiếp vang lên tựa như đang đòi mạng .
Mặt và   vẫn còn dính máu, tuyệt đối  thể mở cửa!
Thế nhưng, bên ngoài  vọng  giọng một  đàn ông lạ mặt, khiến  thở phào nhẹ nhõm. Không  bà Tống là  .
"Có chuyện gì ?"
"Bà Tống,  đến giao thịt Tam Tịnh."
Lúc   mới nhớ .
Bà Tống từng nhắc đến việc , cứ ba ngày một , sẽ   chuyên mang thịt Tam Tịnh đến.
Thịt Tam Tịnh, là loại thịt "mắt  thấy g.i.ế.c, tai   tiếng g.i.ế.c,  vì  mà g.i.ế.c".
Bà Tống cho rằng loại thịt   vướng tội nghiệt, ăn  sẽ từ bi hơn.
Chẳng  đó chỉ là  linh tinh thôi ?
 tính ,   giao thịt khi  còn  nhận việc, hôm nay  lúc là  đầu tiên  gặp.
 thông qua chuông cửa  camera, rụt rè lên tiếng:
"Bà Tống   ở nhà."
"Anh cứ để  cửa ."
Đối diện là một  đàn ông vạm vỡ.
Anh  sững sờ một chút,  vỗ trán:
"Ồ, cô là  giúp việc mới . Cô mở cửa cho ,  giúp cô mang thịt . Nặng lắm, cô  bê nổi ."
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
  còn thời gian để lãng phí nữa nên tiếp tục giả vờ đáng thương:
"Không cần ,  cứ để đó , lát nữa  tự mang .   quen ,  dám mở cửa."
Không  câu  thì thôi,     , đối phương liền bật :
"Không ,  giao thịt cho bà Tống mấy năm nay . Eric cũng quen  mà. Cô gọi Eric  đây, nó   thấy  là vẫy đuôi ngay. Eric? Eric!"
Đối phương liên tục gọi.
: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngay-thu-ba-nhan-viec-lo-tay-giet-cho-cung-cua-chu/chuong-2.html.]
Một cảm giác bực bội xộc thẳng lên não .
Đối phương thấy  mãi   gì, bắt đầu nghi ngờ:
"Không  cô đang  chuyện gì  đấy chứ? Nếu cô  mở cửa,  sẽ gọi cho bà Tống đấy."
 giật , đầu óc nhanh chóng  cuồng.
 lúc ,   thấy chiếc khăn tắm ở gần tay.
Thế là  nảy  một kế.
Ba phút , đúng lúc gã vạm vỡ lấy điện thoại  bắt đầu gọi  thì  đẩy hé cánh cửa.
4
Gã vạm vỡ theo bản năng ngẩng đầu.
Qua khe cửa,  để lộ bờ vai trần, đầu quấn một chiếc khăn tắm. Trên  còn vương những giọt nước.
Anh  sững ,  đó đỏ mặt  lưng :
"Xin  cô gái,    cô đang tắm!"
 giả vờ tủi :
"Thế… nếu thật sự  thể để  cửa thì  cứ mang   ạ."
Đối phương  năng lộn xộn:
"Không  !   ngay đây."
"Hơi vất vả, nhưng lát nữa cô tự mang  nhé!"
Chữ cuối cùng còn   khỏi miệng,    biến mất ở khúc quanh.
 thở phào nhẹ nhõm  vội vàng khuân đống thịt  cửa  nhà.
Xem đồng hồ, còn nửa tiếng.
Không kịp dọn dẹp bếp nữa .
 quyết định khóa cửa bếp  , dù  bà Tống cũng   bếp, chắc chắn sẽ  phát hiện  căn phòng đầy vết máu.
Sau đó,  bước  phòng tắm, chuẩn  tắm nhanh.
Ai ngờ  cởi quần áo , điện thoại của   reo, là cuộc gọi video từ bà Tống.
 nguyền rủa cái ngày !
Tóc  vẫn còn dính máu, bà Tống là  tỉ mỉ, nhất định sẽ phát hiện .
Thế là  nhanh chóng gội sạch tóc.
Ngay  đó,  luống cuống lao tới  video call.
Bên , bà Tống bắt đầu nghi ngờ:
“Tiểu Đình,  mãi mới  máy ? … Khoan , giữa ban ngày ban mặt cô tắm rửa cái gì?”
 nặn  một nụ :
“Vừa  Eric vồ  ngã,   dính đầy đất nên   tắm rửa một chút ạ. Sẽ  chậm trễ công việc , bà Tống.”
Thế nhưng, giây tiếp theo, bà Tống lên tiếng:
“Vậy cô để Eric  điện thoại .”
: “!!!”
Chó thì   điện thoại cái quái gì chứ.
 tiếp tục bịa chuyện:
“Eric chơi mệt , đang ngủ ạ. Bà chủ…  chuyện gì  ạ?”
Thật  điều   hỏi hơn là, bao lâu nữa thì bà về!
May mắn là bà Tống  khăng khăng đòi con ch.ó  điện thoại, bà chỉ do dự một lát  :
“Thôi  ,  vốn định để nó tự chọn một món đồ chơi gặm xương cho ch.ó thôi.”
“Vậy  mua cả màu hồng và màu xanh .”
Ngoài màn hình,  nắm c.h.ặ.t t.a.y đến mức   cả tiếng “răng rắc”.
 là đồ lắm tiền!
Chọn cái gì chứ, cứ “all in” thẳng !
Do dự một lúc,  vẫn lấy hết dũng khí hỏi:
“Bà Tống, hôm nay vẫn là mười giờ về đúng  ạ?”