Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy - Chương 243

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-11-26 14:40:01
Lượt xem: 166

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Diễn nghiêm túc : "Cô ở khu E đ.á.n.h ác đến mức nào ."

 

"Ồ." Tùy Thất cẩn thận hỏi: "Có mang theo phụ bếp tham gia ?"

 

Tống Diễn im lặng cô hồi lâu, mới thở dài : "Có thể mang theo ba , nhưng của khu E."

 

Tùy Thất cạn lời: "… Quy tắc quái đản gì chứ."

 

Tống Diễn cũng hùa theo châm chọc: "Ai mà mấy bên ban tổ chức nghĩ cái gì."

 

Lúc , Thẩm Úc lên tiếng hỏi: "Có nhiều tham gia cuộc thi ẩm thực ? Không bảo đầu bếp chính của khu A và khu B ."

 

Tống Diễn trả lời: "Khu E rồng rắn lẫn lộn, loại nào cũng ."

 

Nhân lúc bọn họ đang chuyện, Tùy Thất khả năng hành động cực mạnh, gọi tài khoản bên tấm áp phích.

 

Lần đầu ai máy, thứ hai mới gọi .

 

Đối phương gửi đến một đơn đăng ký.

 

Tùy Thất nấy điền thông tin cá nhân.

 

Cô chọn Muội Bảo và Tống Diễn phụ bếp cho đầu bếp chính.

 

Đến cuối cùng thì thấy khó xử.

 

Tùy Thất cầu cứu Tống Diễn: "Anh Diễn, giới thiệu một ."

 

Tống Diễn cần suy nghĩ: "Hắc Nhãi, tên đ.á.n.h hăng nhất."

 

Tùy Thất gật đầu đồng ý: "Tên thật của Hắc Nhãi là gì?"

 

Hắc Nhãi : "Tên thật của là Hắc Nhãi."

 

"Được ."

 

Điền đơn đăng ký xong, cô gửi , đó nhanh chóng nhận thông báo đăng ký thành công.

 

Tống Diễn nhận lấy vali từ tay Hắc Ca và Hắc Nhãi, dẫn bốn Tùy Thất về căn nhà gỗ của .

 

Tiện đường cũng đón luôn Tống Dữ.

 

Tống Dữ cao hơn, tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng vẻ bệnh tật yếu ớt biến mất tăm tích.

 

Ánh mắt sáng ngời và lanh lợi, giọng trong vang.

 

Muội Bảo thấy Tống Dữ, ôm chầm lấy bé.

 

"Anh Tống Dữ, mắt thật đấy, giọng cũng siêu ."

 

"Da trắng quá ~"

 

"Sao càng lớn càng trai ?"

 

 

Muội Bảo bật chế độ khen ngợi, khen Tống Dữ đến mức đầu sắp bốc khói, bé mím môi cầu xin cô nhóc đừng khen nữa.

 

Muội Bảo nhà ngoan.

 

Cô nhóc ngừng những lời khen dồn dập , ngược sang hỏi Tống Dữ: "Em nhớ lắm, nhớ em ?"

 

Mặt mày Tống Dữ đỏ bừng, nhưng bé vẫn thành thật : "Có, nhớ em."

 

Tả Thần dùng một tay bế bổng Tống Dữ lên vai: "Chỉ nhớ Muội Bảo thôi , nhớ Thần ?"

 

Tống Dữ bao giờ vai khác, căng thẳng nắm lấy tay Tả Thần: "Có, nhớ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay-xmzr/chuong-243.html.]

 

Nếu mọi người thích truyện thì follow truyện, còn nếu thích mình thì nhớ follow Thu Hút Cừu Hận là mình nha :3333333 Bản dịch được đăng duy nhất trên Monkeydtruyen, vậy nên nếu thương mình thì mọi người hãy đọc trên Monkeydtruyen:3333

Muội Bảo sốt ruột kéo vạt áo Tả Thần: "Anh Thần, cao quá, em thấy Tống Dữ nữa."

 

Thẩm Úc khẽ hai tiếng, cúi bế Muội Bảo lên, cũng để cô nhóc vai .

 

Cô nhóc cong mắt, hì hì nắm lấy tay Tống Dữ: "Em nắm tay , như sẽ sợ ngã xuống nữa."

 

Tống Dữ nắm lấy tay cô nhóc khẽ lắc, vẻ mặt thả lỏng hơn nhiều.

 

Tống Diễn và Tùy Thất ở phía cùng, hai đứa bé tương tác với , nụ môi từng tắt.

 

Tống Diễn đẩy vali hỏi: "Tiếp tới các cô định nữa ? Sao mang nhiều hành lý thế?"

 

"Không cả." Tùy Thất : "Bên trong là quà mua cho Tống Dữ đấy."

 

Tống Diễn sững sờ: "Nhiều như ?"

 

Tùy Thất thật: "Bọn còn thấy ít quá đấy."

 

Tống Diễn bất đắc dĩ: "Nhiều đồ như , chắc nhà để hết ."

 

 

Căn nhà gỗ 214 ước chừng chỉ rộng ba mươi mét vuông.

 

Căn nhà nhỏ cũ, nhưng bên trong đầy đủ tiện nghi.

 

Giường, sô pha, tủ quần áo, bếp nhỏ, tủ đựng đồ, còn một nhà vệ sinh riêng.

 

Trong phòng nhiều đồ, nhưng hề bừa bộn, cả phòng tràn ngập thở cuộc sống.

 

Trên ban công treo quần áo phơi khô, sàn gỗ còn sót vệt nước khô khi lau.

 

Căn nhà nhỏ sạch sẽ gọn gàng, khí thoang thoảng mùi hoa thơm ngát dễ chịu tỏa từ hai chậu lan lá tròn đang nở rộ bệ cửa sổ.

 

Tùy Thất chịu đựng mùi thối suốt cả quãng đường, hít sâu hai .

 

Muội Bảo cửa mở vali .

 

Tống Diễn dẫn Tùy Thất, Thẩm Úc và Tả Thần xuống ghế pha.

 

Muội Bảo dẫn Tống Dữ qua giữa bốn chiếc vali.

 

Lúc thì lấy đồ chơi dạy bé chơi, lúc bóc đồ ăn vặt đút cho bé ăn, khi khác lấy quần áo để bé mặc thử.

 

Tống Dữ cho chơi thì chơi, kêu ăn thì ăn, bảo mặc thì mặc.

 

Dường như lúc nào đôi mắt tròn xoe như quả nho cũng sáng lấp lánh.

 

Thẩm Úc chỉ vali thực phẩm dinh dưỡng mà Muội Bảo ngó tới, với Tống Diễn: "Trong vali là đồ bồi bổ cho Tống Dữ, một ngày ba bữa uống cùng cơm, đừng bỏ bữa nào."

 

Tống Diễn vỗ vai Thẩm Úc, sang mấy Tùy Thất, trịnh trọng : "Cảm ơn , nhọc lòng ."

 

Tả Thần cao giọng : "Còn , bọn chọn cả một buổi tối đấy."

 

Tùy Thất khẽ, lên tiếng: "Anh Diễn, khách sáo quá ."

 

Tống Diễn cũng , gì thêm.

 

Ánh mắt về phía Tống Dữ và Muội Bảo đang vui vẻ.

 

Hai đứa bé thử quần áo, bóc đồ chơi, ăn đồ ăn vặt mệt mỏi.

 

Bọn nhóc lục tung tất cả đồ đạc trong vali.

 

Tống Diễn kiên nhẫn theo dọn dẹp, cất quần áo tủ quần áo, xếp đồ chơi và đồ ăn vặt gọn gàng tủ đựng đồ.

 

Loading...