Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy - Chương 251

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-11-28 11:09:39
Lượt xem: 121

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Xin các , đừng phá nhà của chúng nữa!"

 

"Anh Nhiên, em sợ quá!"

 

"Không , đừng sợ."

 

"Căn nhà chúng vất vả lắm mới dựng lên mất !"

 

"A!"

 

Tùy Thất lập tức tỉnh táo, cô bật dậy khỏi giường, quang não: "Có thấy chị ?"

 

Muội Bảo cũng tỉnh giấc, dụi mắt hỏi: "Chị Tùy, ?"

 

Bên trong quang não của Tùy Thất nhanh chóng vang lên tiếng la hét mừng rỡ: "Chị Lăng Lăng, kết nối , chị bắt máy !"

 

Một giọng nữ rõ ràng nhưng nức nở hoảng loạn truyền đến: "Chị ơi, xin phiền chị, nhưng bọn em thật sự nghĩ cách nào khác nữa, xin chị hãy giúp bọn em với."

 

"Rắc!"

 

"Ầm!"

 

"A!"

 

"Đầu Quả Quả đập chảy m.á.u ! Hu hu hu!"

 

"Chị Lăng Lăng, Nhiên, a!"

 

"Chân em đau quá!"

 

Tiếng phá hoại đinh tai nhức óc và tiếng la hét t.h.ả.m thiết đan xen thành một mớ hỗn loạn.

 

"Chị ơi, bọn họ cưỡng chế phá nhà của bọn em… Em, bọn em thương cả ."

 

Muội Bảo bò dậy khỏi giường, bắt đầu mặc quần áo.

 

Tùy Thất nhanh chóng xuống giường, đồng thời bình tĩnh trấn an đối phương: "Đừng hoảng, chị ."

 

Giọng cô trầm thấp mà định, mang theo sự trấn an: "Nói cho chị vị trí cụ thể của các em, chị sẽ đến ngay."

 

Cô gái ở đầu dây bên nức nở hai tiếng, trong tiếng nền hỗn loạn tả xiết, rành mạch báo một vị trí địa lý.

 

Tùy Thất mở định vị, một cái: "Hai mươi phút nữa, bọn chị sẽ đến."

 

Cô và Muội Bảo khỏi phòng, gọi Tả Thần và Thẩm Úc dậy.

 

Sau khi để tin nhắn cho Tống Diễn, bốn lập tức lên phi thuyền, thẳng tiến đến đích.

 

Suốt đường , thỉnh thoảng Muội Bảo lưng tài xế, thúc giục đối phương lái nhanh hơn một chút.

 

Tài xế trả lời, chỉ lặng lẽ tăng tốc.

 

Quãng đường hai mươi phút, chỉ mất mười lăm phút đến nơi.

 

Bốn Tùy Thất xuống phi thuyền, đập mắt là đống đổ nát.

 

Đám linh kiện máy móc gỉ sét, những mảnh nhựa vỡ, các thanh nhựa gãy và mấy tấm bạt nhựa màu xanh đỏ xé rách chất đống khắp nơi.

Nếu mọi người thích truyện thì follow truyện, còn nếu thích mình thì nhớ follow Thu Hút Cừu Hận là mình nha :3333333 Bản dịch được đăng duy nhất trên Monkeydtruyen, vậy nên nếu thương mình thì mọi người hãy đọc trên Monkeydtruyen:3333

 

Bốn đứa trẻ đầy vết thương ôm chặt lấy , run lẩy bẩy nép giữa đống đổ nát.

 

Vết m.á.u vẫn khô, vết nước mắt còn loang lổ mặt.

 

 

Sau khi thấy mấy Tùy Thất, trong khoảnh khắc, đôi mắt của bốn đứa trẻ sáng lên.

 

Cô bé nhớ ID của Tùy Thất về phía cô, cầu xin: "Chị ơi, đầu của em trai em đập vỡ , chị thể đưa em đến bệnh viện ? Em nhất định sẽ trả tiền t.h.u.ố.c men cho chị."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay-xmzr/chuong-251.html.]

 

Trong lòng cô bé đang ôm một nhóc dính m.á.u đầy mặt, hôn mê bất tỉnh.

 

Tùy Thất với tài xế điều khiển phi thuyền phía : "Có thể phiền đợi một lát ?"

 

Anh tài xế nọ là một bụng, đối phương gật đầu : "Được mà."

 

Tùy Thất cảm ơn, đó về phía bốn đứa trẻ đang co ro .

 

Muội Bảo, Tả Thần và Thẩm Úc theo cô, bế cõng đưa những đứa trẻ thương lên phi thuyền.

 

Sau khi lên phi thuyền, bốn đứa trẻ sát , lặng lẽ lau nước mắt.

 

Ổn định chỗ xong xuôi, Tùy Thất mới với tài xế: "Đến bệnh viện gần nhất."

 

Vừa xong, cô nhận tin nhắn của Tống Diễn.

 

Tống Diễn: "Thế nào ?"

 

Tùy Thất: "Đang chuẩn đưa bọn trẻ đến bệnh viện điều trị."

 

Tống Diễn: "Bọn trẻ sống trong mấy căn nhà xây dựng trái phép, chắc là thẻ ID, bệnh viện chính quy nhận ."

 

Tùy Thất đầu bốn đứa trẻ vị thành niên ở phía : "Các em thẻ ID ?"

 

Đám trẻ đồng loạt lắc đầu.

 

Tống Diễn gửi tên một bệnh viện: "Đến bệnh viện ."

 

Tùy Thất tên bệnh viện cho tài xế lái phi thuyền, tài xế đầu, năm phút đến nơi.

 

Nói là bệnh viện, nhưng giống một phòng khám lớn hơn.

 

Bốn Tùy Thất đưa mấy đứa trẻ xuống phi thuyền, lúc một y tá đón, đối phương thành thạo đăng ký, sắp xếp điều trị, hề hỏi một câu thừa thãi nào.

 

Cậu nhóc đang hôn mê đẩy thẳng phòng cấp cứu, ba đứa trẻ còn chỉ thương nhẹ, bác sĩ kê một ít t.h.u.ố.c trị thương, bảo y tá băng bó cho bọn trẻ.

 

Ba đứa trẻ quấy, ngoan ngoãn để y tá rửa sạch, xử lý miệng vết thương.

 

Thao tác của y tá dứt khoát gọn gàng, khi bộ cũng gọn gàng dứt khoát kém.

 

Dặn dò xong những điều cần chú ý, đối phương lập tức rời .

 

Cô y tá nọ trong phòng bệnh thêm một phút, cũng hỏi một câu thừa thãi nào.

 

Quả thực chuyên nghiệp.

 

Cô bé bàn tay trái băng gạc ơn bốn Tùy Thất: "Thật sự cảm ơn , cảm ơn sẵn lòng giúp đỡ."

 

Tùy Thất "ừm" một tiếng, : "Chị tên là Tùy Thất, còn các em?"

 

Cô bé : "Em tên là Hạ Lăng, Hạ trong mùa hạ, Lăng trong củ ấu."

 

Cậu thiếu niên nọ liếc Tùy Thất một cái, gục đầu : "Hạ Phỉ Nhiên."

 

Muội Bảo chủ động giới thiệu bản : "Em tên là Lâu Muội Bảo, sống ở khu E113."

 

Hạ Lăng ngạc nhiên cô nhóc một cái: "Trông em vẻ giống ở khu E lắm."

 

Muội Bảo nghiêng đầu: "Tại ạ?"

 

Hạ Lăng mắt cô nhóc, mỉm : "Mắt của em sáng."

 

Muội Bảo hiểu ý của đối phương, bối rối sang Tùy Thất.

 

Tùy Thất véo má Muội Bảo: "Không cần nghĩ nhiều, chị Hạ Lăng đang khen em đấy."

 

Loading...