Ôn Việt   đến từ lúc nào, cũng chẳng     lưng  bao lâu .
Dáng  cao lớn của   bao trùm lấy . Ngón tay thon dài siết chặt cổ tay , ngón cái chầm chậm vuốt ve nơi mạch đập.
Ôn Triết nhanh chóng lấy  bình tĩnh, tiếc nuối lắc đầu, mỉa mai:
“Anh cả, bao năm   vẫn   đổi nhỉ. Vẫn cái mặt đơ như tượng, cái vẻ mặt mà em với Oanh Oanh sợ nhất, ghét nhất…”
Đầu ngón tay Ôn Việt khẽ run, nhưng giọng vẫn bình tĩnh:
“Vậy còn em? Bao năm , thằng em  vẫn thích mặc đồ ngủ Shin -  - bé - bút - chì đến những dịp quan trọng ?”
Nghe nhắc đến chuyện cũ, mặt Ôn Triết biến sắc.
“Ôn Việt, …!”
Ôn Việt bình thản thu mắt,  buồn    nữa. Anh  cúi xuống, kìm nén chạm môi .
“Vợ ơi,  về nhà thôi.”
Anh  cọ môi lên môi , cố tình nhấn mạnh hai tiếng "vợ ơi". Giọng   bình tĩnh, nhưng bàn tay nắm lấy tay   khẽ run.
Tim  bỗng thắt .
Anh  chỉ gọi  là "vợ ơi" khi say xỉn mất kiểm soát.
Lúc ,  tháo kính gọng vàng, vứt bỏ lớp vỏ lạnh lùng nghiêm nghị, quỳ gối  tấm thảm đỏ, ngước   với ánh mắt si mê.
Anh   bắt nạt đến đỏ hoe mắt, giọng khàn đặc van nài:
“Vợ ơi,   lời em. Anh  lời em hết. Anh là cún con của em. Xin em thương   mà…”
Và  đó…
…là những hình ảnh nóng bỏng  thể kể xiết.
Còn bây giờ,   đang tỉnh táo   ánh mặt trời.
 những cảm xúc ẩn  cặp kính  cuộn trào hơn bất cứ cơn say nào.
  hồn, cố nén đôi chân bủn rủn, vội  thẳng dậy:
“Ừ,  về. Về nhà thôi.”
Ánh mắt Ôn Việt lướt qua bàn tay  chủ động đặt lên cánh tay .
Như một chú chó  chủ nhân dắt dây.
Vẻ u ám trong mắt  nhạt  đôi chút.
 hất cằm về phía bạn,   Ôn Triết: “Ừm, Ôn Triết…”
Chưa kịp  hết câu, Ôn Việt đột nhiên loạng choạng, vung chân đá Ôn Triết một cú trời giáng, suýt chút nữa thì hất   khỏi ghế.
Ôn Triết chống tay lên bàn, tức giận ngẩng đầu: “Ôn Việt,  là cái đồ…!”
Ôn Việt vô tội cụp mắt: “Xin , trượt chân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nghe-duoc-tieng-long-roi-rac-cua-vo-yeu-chong-toi-tu-minh-emo-luon-roi/chuong-5.html.]
Ôn Triết  khẩy: “Trượt chân? Trượt thẳng  m.ô.n.g em luôn  hả? Sao   trượt thẳng  mặt em luôn ?”
Ôn Việt ngẫm nghĩ hai giây  đáp: “Ý  đấy.”
?
Ôn Triết câm nín, đề phòng lùi xa: “Ôn Việt! Anh đúng là đồ điên. Ai mà   từ nhỏ thần kinh    vấn đề ! Điên, đồ điên!”
Ôn Việt lặng lẽ sầm mặt.
Ôn Triết nhỏ giọng  chút, nhưng vẫn lẩm bẩm  cam lòng.
 sợ hai  họ choảng  giữa bàn dân thiên hạ, vội kéo Ôn Việt: "Ôn Việt, đừng  trẻ con thế. Còn , Ôn Triết, chắc  trai  đang hồi xuân đấy, đừng chấp  gì. Cuối tuần   và   về nhà thăm , giờ bọn    nhé..."
Dứt lời,  kéo Ôn Việt.
Ai ngờ kéo mãi  nhúc nhích.
Ngẩng đầu lên  kỹ mới tá hỏa, mặt Ôn Việt trắng bệch như xác chết, tay buông thõng bên  nắm chặt đến nỗi các khớp ngón tay trắng dã, đồng hồ  cổ tay cũng run rẩy theo.
Gã luật sư cool ngầu  nãy hình như chỉ là ảo ảnh. Người  đây lúc  chỉ là một gã đàn ông thảm hại,  vợ hờ hững, chán ghét, tự ti đến tuyệt vọng.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
 kéo Ôn Việt chuồn lẹ khỏi quán cà phê. Ôn Việt ngoan ngoãn để  lôi , cổ tay gồng cứng, mặt lạnh như tiền.
Vừa mở cửa xe, Ôn Việt bất ngờ túm chặt cổ tay , đẩy mạnh  xe.
"Ôn Việt,   cái trò gì đấy?!"
Lưng  đập mạnh  ghế da. Ôn Việt một tay giữ chặt hai cổ tay  giơ lên  đỉnh đầu, tay  ôm eo ép  dính sát    .
Nóng bỏng vãi chưởng.  run rẩy  , cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể hừng hực của , và cả con sóng đen ngòm cuộn trào trong đáy mắt.
Ôn Việt mặt lạnh tanh   chằm chằm vài giây. Rồi bất ngờ hôn tới tấp lên môi, má, cổ,  dần xuống thấp hơn.
Vừa đắng ngắt vị cà phê,  cuồng bạo như kìm nén bấy lâu.
 hoảng loạn đạp văng một chiếc giày, cào rách cả tay  , nhưng vẫn chỉ  cắn răng chịu trận  nụ hôn như  nuốt chửng .
Đèn xe từ  rọi tới, hắt lên đôi mắt đỏ ngầu và chiếc yết hầu đang chuyển động của .
"Hứa Oanh Oanh, em bảo em  cua tận hai ..."
"Anh trằn trọc, tự ngược cả đêm, cuối cùng mới tự nhủ  cắn răng chấp nhận, ai ngờ, ai ngờ..."
Ôn Việt bỗng dưng , nụ  thảm hại đến tan nát, giọng lạc cả .
"Ai ngờ cả hai  đều   ——!"
 đơ . Câu   dứt, sống lưng  bỗng lạnh toát.
"Ly hôn?"
Ôn Việt khẽ cắn lên xương quai xanh của , để   thở nóng rực và những vết nhói đau li ti.
"Ly hôn á? Em dám đòi ly hôn với  á? Vì mấy thằng ch.ó c.h.ế.t bên ngoài  mà em  ly hôn á? Chẳng    bảo  quan tâm đến mấy đứa đó  ? Anh đồng ý hết  cơ mà? Thế mà em vẫn ..."
"Đừng mà, đừng nhắc đến chuyện ly hôn nữa, Oanh Oanh, em  ly hôn á? Trừ khi em m.ó.c t.i.m  , để  c.h.ế.t ngay bên cạnh em!"
"Oanh Oanh, tim  đau quá, đau thật đấy, em  thấy ? Nó đau đến mức sắp nứt toác  ,  đau đến sắp c.h.ế.t mất..."