Nhìn lại Việt Ý, người đã một mình lái xe đến đây, lại còn g.i.ế.c xác sống, kiểm tra an toàn, trông cực kỳ giống một vệ sĩ miễn phí lại còn chịu thương chịu khó, chẳng hề liên quan gì đến họ.
“Được thôi.” Lời nói đến bên miệng Việt Ý lại chuyển hướng, anh hất hất cằm về phía Tạ Chu: "Nhóc con, lấy hết đồ ra đây.”
Tạ Chu nhìn Việt Ý, rồi lại nhìn Khương Dĩ Nha, cuối cùng mới đổ hết đồ đạc trong không gian ra ngoài.
Nụ cười của Tây Minh Kỳ nhỏ đến mức không thể phát hiện được chợt ngưng lại trong khoảnh khắc, rồi theo đó mà lan rộng ra: “Tiểu thư thiên thần muốn ăn gì nào?”
“Cơ thể anh chịu nổi không? Nếu không thì thôi đi.” Khương Dĩ Nha tương đối lo lắng cho cơ thể anh, anh chính là vốn liếng để cô một mình về nhà sau này!
“Anh có thể.” Tây Minh Kỳ nhẹ nhàng che một chút vết thương bên hông, vẻ biết điều khiến người ta đau lòng: "Nếu tiểu thư thiên thần thương anh, chịu chữa trị thêm cho anh một chút, anh sẽ vô cùng vui lòng tiếp nhận.”
Khương Dĩ Nha vội gật đầu không ngừng, chủ động nắm lấy tay anh.
Tây Minh Kỳ tự nhiên đan mười ngón tay mình vào tay cô, những lời hay ý đẹp như những vần thơ tình du dương cứ thế tự nhiên mà thốt ra: “Gặp được tiểu thư thiên thần là may mắn lớn nhất mà anh đã dùng cả nửa đời trước không may mắn của mình để đổi lấy.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi vào nhà bếp.
Việt Ý cười lạnh trong lòng, trên mặt vẫn vẻ thờ ơ, dựa nghiêng vào khung cửa rồi chìa tay về phía Khương Dĩ Nha: “Cho anh hai viên tinh hạch.”
Khương Dĩ Nha lấy ra hai viên từ túi áo bên trong đưa cho anh.
Anh lấy xong tinh hạch cũng không hề rời đi, mà dùng hai ngón tay kẹp lấy một viên trong số đó, đặt lên đôi môi hồng như cánh hoa, ánh mắt đầy ẩn ý lướt qua Khương Dĩ Nha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-118.html.]
Vừa chạm vào đã tách ra, liếc mắt một cái rồi rời đi.
Chờ Tây Minh Kỳ quay đầu lại xem thì Việt Ý đã rời đi.
Vài phút sau.
Khương Dĩ Nha tìm thấy Việt Ý trong một phòng ngủ trên lầu hai.
Anh ngồi dưới giàn hoa ngoài ban công. Những dây hoa leo trên giàn sớm đã vì không người chăm sóc mà khô héo cả rồi, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến vẻ phong tình vạn chủng của mỹ nhân dưới những cành khô ấy.
“Lại đây, dạy em bài học đầu tiên.”
Luồng gió nhỏ quấn lấy eo Khương Dĩ Nha, kéo cô đến trước mặt Việt Ý.
“Bây… bây giờ sao?” Khương Dĩ Nha nhìn vẻ mặt ung dung dù đang bận rộn của anh, đột nhiên có chút ý định rút lui: "Hay là để lát nữa đi, ví dụ như sau khi ăn cơm xong.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Bây giờ mà thả em đi, để em thân mật với tên dưới lầu kia sao?
Việt Ý không cho cô cơ hội từ chối, từ trên ghế mây đứng dậy, chân dài bước về phía trước một bước, lập tức rút ngắn khoảng cách liền giữa hai người xuống mức nhỏ nhất.
“Đàn ông đều là đồ đê tiện, em cứ ra lệnh cho hắn làm việc trước, rồi tùy tiện cho chút ngon ngọt là được. Nhưng cho ngon ngọt cũng phải có chừng mực, phải từ từ từng bước một.” Việt Ý cúi đầu, rũ mắt nhìn thiếu nữ trước mặt, dang rộng hai tay, hoàn toàn mở lòng mình.
“Ôm anh đi.”
Khương Dĩ Nha lại không lập tức hoàn thành mệnh lệnh này của “thầy giáo”: “Cứ như vậy thôi sao? Anh không nói cho em biết chút kiến thức gì khác trước à?”