Mà thực tế cũng đúng là như …
Chuẩn chu đáo đến thế, ba chiếc xe, đều đổ đầy xăng, còn sạch sẽ, là chuẩn từ sớm.
…
Ngày hôm khi Khương Dĩ Nha và rời khỏi trường.
Một bóng phong trần mệt mỏi xuất hiện ở cổng lớn của trường.
Người vội vàng trở về chính là Diệp Tòng Tranh.
Không đường trở về xảy chuyện gì, Bùi Tinh Hằng vốn nên cùng đường với bất ngờ ở đây.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Diệp Tòng Tranh rời ngay mà trường kiểm tra một lượt.
Chỉ tìm một học sinh đang trốn trong tòa nhà thí nghiệm.
“Những khác ?” Diệp Tòng Tranh lôi từ gầm bàn . Mái tóc vốn dài che mắt càng dài hơn, dáng vẻ khom lưng cúi đầu càng nổi bật vẻ u ám, chán nản.
Cậu học sinh sợ đến tè quần: “… … … ! vẫn luôn trốn ở đây…”
“…Không ?” Diệp Tòng Tranh đợi một lát thấy tiếp, lúc mới ngước mí mắt lên.
Qua khe tóc, học sinh đó chạm ánh mắt của Diệp Tòng Tranh, trong nháy mắt ảo giác như một con rắn độc lạnh lẽo theo dõi!
“Có! Có! Hôm nay… đúng, là hôm qua, hôm qua! thấy trong phòng phát thanh hát to, đó liền thấy nhiều xác sống kéo về phía đó. đoán những khác chắc là nhân lúc đó rời khỏi trường !” Cậu học sinh một tràng như đổ đậu.
Diệp Tòng Tranh câu trả lời , buông tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-72.html.]
Cậu học sinh bịch một tiếng ném xuống đất.
“…Xin .” Giọng chậm rãi của Diệp Tòng Tranh vang lên từ đầu .
Mãi cho đến khi Diệp Tòng Tranh biến mất, học sinh mới hoảng hồn định thần mà bò dậy từ mặt đất.
Một lúc lâu , thể tin nổi mà lẩm bẩm: “Người … chẳng lẽ là Diệp Tòng Tranh ? Kỳ lạ… Anh đến trường chúng gì, … đúng! Anh c.h.ế.t ở thành phố C ?”
Diệp Tòng Tranh trì hoãn thêm nữa, đổi hướng, về phía thành phố S.
…
Đường đến siêu thị tắc, họ thể đường vòng.
Khương Dĩ Nha cứ lên xe là dễ buồn ngủ, cộng thêm việc ở ghế giữa hàng , bên trái là Ôn Hạnh Tử, bên là Vệ Độ Ảnh, cảm giác an tuyệt đối, nên chẳng mấy chốc mơ màng ngủ .
Chỉ là giấc ngủ cô ngủ vô cùng yên .
Cơn ác mộng khủng khiếp một nữa càn quét, cô dùng hết sức lực để chạy trốn, ngay lập tức rơi cơn ác mộng tiếp theo, lặp lặp , vô cùng vô tận.
Như thể dù cố gắng thế nào cũng thoát khỏi cái chết.
Bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng gọi ồn ào, là đang gọi tên cô.
Khương Dĩ Nha cố hết sức giãy giụa, nhưng vẫn thể tỉnh từ cơn ác mộng.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, chồm mạnh về phía .
Khương Dĩ Nha choàng mở mắt trong lúc quán tính.
Điều đầu tiên cô thấy là gương mặt lo lắng của Vệ Độ Ảnh.
“Vệ Độ Ảnh…” Cô nức nở gọi tên : "Anh ôm em một cái.”