Nghe Nói Tôi Siêu Dữ - Chương 115
Cập nhật lúc: 2025-12-16 11:27:04
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lòng Lâm Dữu luôn một cán cân.
Khi cô mới phó bản, trong Sổ Tay Thẻ Bài vẫn còn mười lăm ô thẻ trống.
Chuyến ở Điểm Mười Chín , The Old Man, Mặt Nạ Chiếm Hữu, Bò Sát Bất Tử, Baba Yaga và SCP-173 chiếm tổng cộng năm ô.
Nói đến Quái vật Cù lét và “Kẻ Gầm Thét Điên Cuồng” mới gặp lúc nãy, tính cả Iris , Lâm Dữu còn bụng giữ sẵn một chỗ cho Abel.
Dù thì, "cuỗm" một vài SCP chỉ là một phần lý do cô đến đây, mục đích thực sự và ban đầu của cô là dùng nơi trạm trung chuyển, nếu thể cướp một chiếc trực thăng bay đến khu vực quản thúc chiếc quan tài đá của Abel thì còn gì hơn.
Cộng tất cả những thứ , vẫn còn sáu ô thẻ trống để cô cân nhắc.
Lâm Dữu tranh thủ hỏi Quý ngài Deeds, ông khéo léo trả lời rằng thể tự dưng tạo những thứ quá phức tạp – ví dụ như một chiếc máy bay, nhưng chỉ cần sẵn, ông thể lái nó như ý cô . Ngay cả khi xét đến điểm , Quản Gia tuy thể xuất sắc vượt trội trong một lĩnh vực nào đó, nhưng ông quán xuyến nhiều phương diện, đường cũng giúp đỡ cô ít.
Nhìn như , việc giữ một ô thẻ cho Quản Gia là điều hiển nhiên, vấn đề duy nhất chỉ là thế nào.
“…” Iris ngập ngừng , “Cần gì?”
Cô từng việc cho Tổ Chức một thời gian dài, dĩ nhiên cũng nhận chiếc chuông tay nhỏ bằng bạc , rằng chỉ cần rung nó lên là sẽ xuất hiện một vị quản gia tự xưng là di sản văn hóa Anh quốc, và sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của rung chuông, nhưng cô vẫn hiểu ý định của Lâm Dữu khi giao nó cho .
“Rất đơn giản.”
Lâm Dữu .
“Lát nữa khi gần đến nơi, chúng tạm thời tách ,” cô tùy ý chỉ một hướng, “Cô chỉ cần đến một nơi mà , giấu chiếc Chuông Quản Gia là .”
Trên mặt Iris lộ vẻ hiểu, đoán đối phương thể định gì.
“ sẽ quá xa.”
Cô với chút bất an: “ thể quan sát những bức ảnh cùng lúc, nếu họ qua đó sẽ thông báo cho chị.”
Lâm Dữu gật đầu, “Vậy nhờ cả cô.”
Cô thấy một phòng quản thúc đặc biệt nào đó trong bức ảnh mà Iris chụp.
Nhìn qua lớp kính, bên trong phòng quản thúc trống , chỉ một cái lỗ tường đủ để một bàn tay lớn thò . Cái lỗ đen trông sâu, rõ tình hình cụ thể bên trong, mép lỗ còn chi chít những vết nứt như mạng nhện.
SCP-1162, “Cái Lỗ Trên Tường”.
Tên tắt vẻ buồn , nhưng bên trong cái lỗ đó là cả một thế giới khác.
Nó một đặc vụ Đội Đặc Nhiệm phát hiện đầu tiên trong một đường hầm bê tông ở Trung Quốc, một thời gian sử dụng, nó tự động di chuyển đến nhiều nơi thế giới, dân địa phương đồn là “cái lỗ ma thuật”.
Chỉ cần bạn đưa tay , bạn thể lấy một thứ gì đó mất hoặc đang tìm kiếm trong đời. Cái giá trả là một khi tiếp xúc với nó, một vật phẩm ngẫu nhiên bạn cũng sẽ biến mất đồng thời.
Thứ biến mất thể là bất cứ thứ gì, dĩ nhiên cũng phân chia ưu tiên cao thấp, qua nhiều thí nghiệm, chứng minh rằng nó sẽ ưu tiên lấy những vật phẩm đang cầm tay.
Tổ Chức cũng từng để một nhân viên cấp D trần trụi thí nghiệm. Khi lấy bằng lái xe nhiều năm của , quả thận trái của cũng biến mất, kiểm tra phát hiện các mạch m.á.u ở phần đó trong cơ thể đều cắt đứt một cách gọn gàng.
Lâm Dữu rõ , dù thì việc Iris lấy Chuông Quản Gia cũng đồng nghĩa với việc cô đ.á.n.h mất nó. xét đến việc trong ghi chép thí nghiệm, SCP-1162 cũng định lắm, bản cô cũng thể coi như đang tìm Chuông Quản Gia, cô cảm thấy đáng để thử.
Có thể ba kết quả xảy : một là cô lấy Chuông Quản Gia, hai là vẫn lấy đạo cụ đặc biệt còn hai sử dụng đó, ba – cũng là loại cô hy vọng nhất – là “bản thể” của Chuông Quản Gia.
Để tiện hành động, Lâm Dữu buộc sợi dây xâu chiếc đầu lâu chặt thêm một chút, nó cũng điều mà hé răng. Iris thấy một cái đầu lâu đột nhiên xuất hiện cũng hỏi nhiều, ở Tổ Chức cô thấy quá nhiều thứ kỳ lạ , thiếu món .
Iris nhớ vị trí chụp mỗi bức ảnh, cô cẩn thận dẫn Lâm Dữu theo lộ trình trong trí nhớ. Hai rón rén qua lưng hai ba đặc vụ tuần tra ở cách hơn mười mét, khi Iris xác nhận phương hướng cuối, cô khom , lặng lẽ chỉ cho Lâm Dữu một hướng.
Hai từ đó tách .
Lâm Dữu theo hướng Iris chỉ, xuyên qua hành lang, bài trí mắt ngày càng quen thuộc, cho đến khi cô thêm vài bước nữa, liền nhận ngay cánh cửa trong bức ảnh.
Không chút do dự, cô tiến thẳng lên, dùng tấm thẻ qua siêu gia công quẹt lên màn hình hiển thị.
Tiếng ổ khóa xoay chuyển vang lên lách tách, tiếng “cạch”, Lâm Dữu đẩy cửa bước . Cô đóng cửa , về phía cái lỗ đen tường to hơn bàn tay một chút.
“Được , thí nghiệm bắt đầu.”
Cô cử động cánh tay một chút, nắm lấy khóa cài của chiếc túi đeo hông, tháo nó cùng với bạn đang buộc đó và bao đựng thẻ xuống.
“ đang suy nghĩ một vấn đề nghiêm túc,” chiếc đầu lâu cô cúi đặt xuống đất , “Nếu mấy tấm thẻ bài của cô đổi mất một hai tấm thì ?”
Thực tế, ngay cả Lâm Dữu cũng đang nghĩ .
“Không .”
Sổ Tay Thẻ Bài khi cô hiện thực hóa đều ở trạng thái tồn tại kiểu Schrödinger, cái lỗ chắc lấy .
Lâm Dữu đóng túi , lắc lắc tấm thẻ đang kẹp giữa hai ngón tay, “Dùng nó để đổi là .”
Tấm thẻ truy cập cấp ba , cô tìm thấy trong căn phòng mà cô trốn khi Bò Sát Bất T.ử SCP-173 và SCP-096 hợp sức đ.á.n.h cho tơi tả. Vốn dĩ khi Lâm Dữu phát hiện công dụng tuyệt vời của tấm thẻ qua gia công bằng Máy Chuyển Đổi Vạn Năng – cứ gọi là “Thẻ Vạn Năng” – thì dùng đến nó nữa, chỉ là từ đến giờ vứt , giờ đây phát huy tác dụng.
Lâm Dữu dậy, cô hít một thật sâu, đưa tay trong lỗ.
Khi nhận chạm thứ gì đó, tay của cô cũng cảm thấy trống rỗng. kịp để Lâm Dữu mừng thầm, cô chỉ cảm thấy thứ chạm cũng là một vật mỏng manh.
Lâm Dữu: “…”
Đây là cái gì?
Cô rút , phát hiện đó là một tấm thẻ phòng ẩm ướt, trông khá quen mắt, đó còn ghi “103”.
Cô chắc chắn từng thấy nó, nhưng là khi nào, ở thì nhớ . Lâm Dữu cứ thế chằm chằm một lúc lâu, mới bừng tỉnh “A” một tiếng.
“Là lúc đó .” Cô lẩm bẩm, “Thế cũng tính là mất?”
Phó bản tổ đội đầu tiên cô tham gia – đối phó với Bầy Dê Non Hắc Ám, tám lúc đó mỗi phát một thẻ phòng.
Lâm Dữu vẫn luôn mang theo, nhưng chính cô cũng rõ nó biến mất từ lúc nào. Lúc thấy vết nước dính đó cũng hiểu – tám phần là rơi mất lúc nhảy xuống hồ thủy quỷ kéo xuống.
Cô ngạc nhiên khi lấy đồ vật từ phó bản khác, lẽ cái lỗ thông với cả những chiều gian khác. Chưa kể, SCP-096 và Plague Doctor còn thể chạy đến tận Ga Kisaragi nữa là.
Quan trọng nhất là – cô cần nó để gì?!
Lâm Dữu nghiến răng, cứ thế dùng luôn tấm thẻ thò tay .
Lần thứ cô mò vẫn là một mảnh mỏng.
... Tấm thẻ cấp ba biến mất.
Lâm Dữu: “...”
Đầu Lâu: “…Phụt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nghe-noi-toi-sieu-du/chuong-115.html.]
Anh nhịn nổi, “Ha ha ha” phá lên, kết quả là cốc cho một cái đầu. Lâm Dữu rụt tay , quyết định thử thêm nữa.
…Lấy là thẻ phòng “103”.
“Ra là nó còn gân cổ với ?” Lâm Dữu tin chuyện ma quỷ, nhưng dù cô thử thử thế nào cũng chỉ hai tấm thẻ đó, “ tin ...”
Khi cô một nữa thò tay , đột nhiên sững vì cảm giác chạm .
Lâm Dữu thậm chí để ý tấm thẻ đang cầm biến mất như thế nào, chỉ ngờ vực mò mẫm thứ gì đó trong lỗ.
Chỉ dài bằng ngón tay, nhẹ, chất liệu giống như kim loại ...
... Thành công !
Cô vội vàng lấy chiếc Chuông Quản Gia giống hệt chiếc ban đầu.
Khác với trạng thái đạo cụ đặc biệt đó, chiếc chuông thoạt , nếu thiếu mất quả lắc, thì trông như một chiếc chuông tay bình thường.
Cô xoay phần khắc chữ bên trong .
... “Vĩnh Viễn Thuộc Về Ta”, hậu tố là “S.W.J”.
Luật của “Chiếc Hộp” là vật phẩm thông thường thể mang khỏi phó bản, chỉ thể mang những đạo cụ đặc biệt.
một khi kích hoạt thành đạo cụ đặc biệt, sẽ giới hạn sử dụng như Lâm Dữu gặp đó.
Tuy nhiên, đối với nghề nghiệp của Lâm Dữu, một khi lấy Chuông Quản Gia ở trạng thái nguyên bản, thì đều thành vấn đề.
Cô rung chuông.
Một tiếng chuông du dương rõ từ vọng tới.
Ánh mắt giao , Quản Gia xuất hiện theo tiếng chuông ở cửa, mặt ông thoáng chút kinh ngạc, nhưng vẻ ngạc nhiên đó nhanh chóng thế bằng nụ ôn hòa như thường lệ.
Lâm Dữu: “ đoán, chắc ông là gì chứ?”
“Dĩ nhiên.”
Quản Gia khiêm cung cúi .
“Đây là vinh hạnh của .” Ông .
Lời dứt, Lâm Dữu thấy ông sắp hành động, vội vàng lên tiếng ngăn .
“Không , vội lúc , chỉ nhắc thôi.” Cô vội , “Cứ như , chuyện khác tính .”
Hai kỹ năng của cô đều đang trong thời gian hồi chiêu, lúc biến thành thẻ cũng triệu hồi , khéo chỉ năm phút. Chi bằng cứ giữ nguyên như – dù cũng tin tưởng ông .
Quản Gia mỉm đáp .
Xách chiếc ba lô đất lên, Lâm Dữu thầm nghĩ đây cũng coi như giải quyết xong một chuyện. Cô cài túi, ngoài. Khi cô định theo hướng hẹn để gặp Iris, vài bước, giọng từ trong cánh cửa đối diện cắt ngang.
“Ai ở ngoài đó?”
…?!
Lâm Dữu dừng , cánh cửa đó nữa.
Cô vội, hơn nữa cửa cũng , thật sự để ý kiểm tra từng phòng quản thúc một.
“Có ai ở ngoài đó ?”
Có lẽ vì nhận phản hồi, giọng của đối phương thêm chút chắc chắn. Giọng non nớt, như một bé gái.
Nếu là một cô bé ...
Lòng cô khẽ động.
Những đứa trẻ Tổ Chức quản thúc tự nhiên thường, mà nếu là bé gái, trong những đứa cô , đứa nào cũng dạng .
Có một cách kiểm tra đơn giản nhất.
“Không cần vội hỏi là ai,” Lâm Dữu , “Đã gặp SCP-682 ?”
“SCP… 682?”
Giọng nhỏ nhẹ đó ngập ngừng: “Có là con gì đó to to ... thích động đậy, đặc biệt giống thằn lằn…”
Lâm Dữu thầm nghĩ trong mấy cô gặp, SCP-682 tung tăng hoạt bát lắm chứ. đối phương miêu tả như , cô đoán phận của cô bé , khẽ “Ừm” một tiếng.
“Vậy thì gặp !” Cô bé vui vẻ hẳn lên, “Nó chơi với lâu lắm, còn vẽ vời với nữa!”
Thu Vũ Miên Miên
…Đây với con SCP-682 mà cô quả thực là một.
Lâm Dữu chắc chắn.
SCP-053.
Chỉ là một bé gái ba tuổi, điều đặc biệt nhất là năng lực động của cô .
Bất kỳ ai lớn tuổi hơn cô mà tiếp xúc ánh mắt, hoặc chạm cô , dù chỉ ở gần một thời gian cũng sẽ trở nên hoang tưởng và hiếu sát, cố gắng g.i.ế.c c.h.ế.t cô . một khi họ thực sự hại cô , sẽ ngay lập tức c.h.ế.t vì bệnh tim nghiêm trọng hoặc động kinh, bản SCP-053 hồi phục nguyên dạng trong nháy mắt, bất kể vết thương nghiêm trọng đến .
Bản cô tính cách lạc quan, coi thường những hiệu ứng kiểu .
SCP-053 từng cử để xử lý SCP-682. Trong suốt quá trình thí nghiệm, con hề động đậy, mặc cho SCP-053 gì với cũng âm thầm chịu đựng – dĩ nhiên, một cô bé cũng gì quá đáng, chỉ là vẽ lên miệng nó mà thôi.
Những điều đủ để SCP-053 đơn phương coi Bò Sát Bất T.ử là bạn nhất, khi Tổ Chức dẫn nó , cô còn buồn bã một lúc. Dĩ nhiên, tất cả những điều đối với Bò Sát Bất T.ử là một chuyện khác, nó tức điên lên, nó tức đến mức vượt ngục quản thúc một nữa.
“ quen con thằn lằn lớn đó.”
Lâm Dữu : “Có thể dẫn cô tìm nó chơi.”
SCP-053 rõ ràng phấn khích hẳn lên, chút do dự hỏi: “Thật ?!”
“Dĩ nhiên.”
“ và nó lắm,” Lâm Dữu chớp mắt, “Đã giao đấu vài , đều để ấn tượng sâu sắc cho . Kiểu như chỉ cần cơ hội là thể chờ đợi để đòi cả vốn lẫn lời từ những .”
Quản Gia: “…”
Đầu Lâu: “…”
Lần đầu tiên thấy thể chuyện thù oán một cách thanh tao thoát tục như .