Nghe Nói Tôi Siêu Dữ - Chương 134

Cập nhật lúc: 2025-12-16 11:35:18
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

''Ha ha ha, ha ha ha ha ha ha ha!''

Trong bầu trời đêm yên tĩnh, tiếng điên cuồng liên tiếp chấn động đến mức khiến màng nhĩ của đau âm ỉ.

"Ha ha ha ha ha ha ha nó ha ha ha ha ha!" Cục "Slime" quả thật tác dụng gãi ngứa bậc thầy, mỗi một cái xúc tu nhô đều gãi trúng ngay chỗ nhột nhất, khiến chơi nó đè xuống đất lăn lộn đến mức gần như thở , đứt quãng la lên: "Ha ha ha ha biến ha ha ha ha biến , cút ha ha ha ha!!"

những lời đó rơi tai SCP-999 thì cũng chẳng khác gì , nó vẫn "khanh khách" đầy bén nhọn, tỏa mùi hoa quả khiến sung sướng, thấy đối phương vui vẻ như thì nó càng hăng hái hơn.

Bất kể là lúc chơi đùa với nhân viên công tác trong Tổ chức là bây giờ, tư duy của SCP-999 vẫn đơn thuần, chính là một lòng mang đến vui vẻ cho loài yêu thích, hơn nữa ấn tượng về bộ dáng đau khổ căm hận của ban nãy quá sâu sắc, nên SCP-999 quyết tâm dùng hết tất cả vốn liếng của để chọc , giống hệt như khi nó từng đối mặt với SCP-682.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha sai ha ha ha ha..."

Người chơi chừng ba phút, đến chảy cả nước mắt, rốt cục cũng chống đỡ nữa mới vấp váp xin tha thứ, : "Đừng... Ha ha ha ha ha mau dừng , chịu nổi nữa ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!"

"Ôi." Lâm Dữu vẫn thả dễ dàng như : "Hay là bày tỏ chút thành ý gì đó nhé?"

''Ha ha ha ha cô cứ việc , còn thể vẽ, vẽ bản đồ cho cô! Con nó bụng đau quá a ha ha ha ha ha ha..."

Thế là đủ .

Lâm Dữu búng tay, động tác của Quái vật Cù lét bèn dừng .

Nó lề mề xoay , từng cử động đều lộ vẻ ấm ức và tình nguyện, thậm chí còn nhân lúc lén cù bên thêm hai cái. Tiếng vốn thấp xuống của chơi bỗng nhiên cao vút, ôm bụng co rúm cả .

Lâm Dữu: "..."

Này!

Dưới cái chăm chú cảnh cáo của cô, SCP-999 chậm rãi di chuyển thể như thạch hoa quả, còn cố ý uốn éo chọc ghẹo chơi một cái.

Nếu nó mắt, chắc hẳn lúc lưu luyến một bước là ngoái đầu ba , khi rời còn dùng chiếc "xúc tu" bọc trong lớp màng trơn bóng cọ cọ mật lên mặt chơi đó.

So với nó, chơi đáng thương hề lưu luyến một chút nào.

Hoàn ngược , cả đời bao giờ trải nghiệm cảm giác cù lét nữa. Anh thở hổn hển "ha, ha...", dùng hai tay chống ngửa đầu đất, lăn bò lui về phía , duy trì cách ước chừng bốn năm mét với "Slime" đang núp ở bên chân Lâm Dữu.

''Ha... ha ha..." Anh cố hết sức : "Có giấy bút ?''

Ba con quỷ lùn , cảm thấy việc bắt thật công, bèn hớn hở chạy lấy món đồ mà yêu cầu.

Người chơi kiệt sức ngã ngửa đất, thỉnh thoảng vẫn "Ha ha" một tiếng.

''Này." Cảnh Thanh Hà mờ mịt : "Không hết cù lét , vẫn còn...?"

''Có thể là quá sức .''

Đầu lâu bình tĩnh phân tích, nhịn lắc đầu cảm thán: "Thật , vẫn còn thể cù mà tiếng, xem, đến thịt cũng chẳng còn."

Người chơi : "...''

Cút !!!

Anh đến sức để mắng c.h.ử.i cũng còn, chỉ thể bất lực còn bẹp đất như , sâu trong lòng hoài nghi kiếp sai chuyện gì mà kiếp phân phe đối địch với chị đại.

Có lẽ là vẻ tuyệt vọng mặt quá mức rõ ràng, ngay cả đầu lâu cũng nhịn mở miệng an ủi.

''Người trẻ tuổi ..." Nó thâm trầm : "Cậu vẫn may mắn đấy."

Sau đó dứt khoát kiểm kê từng cái từng cái một: "Ít nhất nhét ớt, xả bồn cầu, châm rò khí, phá nhà c.ắ.n điểm hồi sinh, đẩy thẳng lên trần nhà..."

Lâm Dữu: "..."

cần mặt mũi nữa chắc?!

Người chơi : "... Tạ ơn chị đại tha c.h.ế.t."

Thì lúc bọn họ , còn nhiều quái vật thê t.h.ả.m chịu những thủ đoạn thâm độc đa dạng như .

Nghĩ như , tâm lý bèn cân bằng hơn nhiều!

"Đi ."

Lâm Dữu liếc đầu lâu một cái, nhưng vội vàng ngậm miệng cũng chỉ nó. Nyarlathotep ở bên cạnh kiêng nể gì đến nỗi miễn bàn vui vẻ cỡ nào, khó khăn lắm mới đủ giả vờ ho khan hai tiếng.

''Khụ." Ngay cả Cảnh Thanh Hà cũng nhịn , may mắn lúc ba con quỷ cũng cầm giấy bút tới, vội vàng : "Chị Dữu xem, bọn nó về .''

Cơn buồn của chơi cuối cùng cũng qua, nhanh chóng ghé cây vẽ bản đồ lộ trình.

Anh dám lừa gạt, bởi con sinh vật trông như Slime đang xổm bên cạnh, ánh mắt hau háu như chỉ chực chờ thời cơ lao tới nữa.

Nếu phát hiện dối...

Không dám nghĩ, dám nghĩ.

Nếu suy nghĩ mà để SCP-999 , chắc nó ấm ức buồn bã một hồi lâu, nó thật sự chỉ chơi với mà thôi.

Thu Vũ Miên Miên

Chờ vẽ xong tấm bản đồ đơn giản , chơi nhân loại bèn vội vàng đưa tới mặt Lâm Dữu, còn sợ cô để ai tới tay nên vội vàng tự kéo sợi dây đỏ cổ tay .

'' tự , tự ." Anh ngừng: "... Có kéo ?''

Lời còn dứt, ba con quỷ lùn hì hì lấy một cây kéo sớm chuẩn kỹ càng.

Người chơi chằm chằm chúng nó, xoa xoa cái bụng đau nhức của , thở dài thật sâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nghe-noi-toi-sieu-du/chuong-134.html.]

Quên , thua tâm phục khẩu phục.

... Chỉ là hy vọng thể phân đến cùng một chiến tuyến với chị đại.

Tiếng kéo "lạch cạch" thanh thúy vang lên, bóng dáng của chơi đảo mắt biến mất... Cũng khó tưởng tượng khi ngoài sẽ tố khổ như thế nào, và còn truy lùng kẻ tung tin đồn thất thiệt để cho một trận nên dù giờ chẳng tên đó trốn .

Lâm Dữu ánh đèn đường, mượn ánh sáng quan sát tấm bản đồ mà đối phương để .

Ngoại trừ con quỷ dài vẫn còn đang chạy tới chạy lui bên ngoài kết giới, chặn đường một vài chơi lẻ tẻ trốn thì âm thanh ở phía xa cũng dần dần yếu , coi như là tạm thời giải quyết xong khu vực .

Hiện tại, về cơ bản những chơi loại gần như đều là những ban đầu phân kết giới phía Tây và phía Bắc, bây giờ chỉ còn xử lý khu vực phía Đông và phía Nam nữa thôi.

Người chơi còn đ.á.n.h dấu rõ ràng rành mạch, còn rõ cả địa điểm là trường học và bảo tàng.

''Đi ngược chiều kim đồng hồ, đến phía Tây .''

Lâm Dữu suy tư : "Như sẽ gần hơn một chút."

Đương nhiên Cảnh Thanh Hà ý kiến, Nyarlathotep thì uể oải tỏ ý bảo bọn họ tự quyết , sẽ về nghỉ ngơi .

Đám quỷ quái cũng đều thức thời, mắt thấy nhiệm vụ của gần như thành bèn nhao nhao tự giác trở thẻ bài quỷ.

Cảnh Thanh Hà những bóng dáng xuất hiện nhiều hơn mặt thẻ bài, nhất thời khỏi thổn thức, mà ở đường cái đối diện, xe buýt tuyến 375 vẫn ngoan ngoãn đỗ bên lề. Tài xế trông thấy chỉ còn hai tiến tới bèn rùng một cái, vội bắt chước đám quỷ cũng chui thẻ bài cho xong, ai ngờ Lâm Dữu nhanh tay đỡ lấy cánh cửa xe, chặn đứt ý định đó của ông .

Mọi chuyện diễn cứ như từng trải qua đây .

''Đừng đừng đừng, cũng ý gì khác." Trong ánh mắt cầu xin "mong tha thứ" của tài xế, Lâm Dữu híp mắt bước lên bậc thang lên xe, khi cô đến gần, cô còn đưa tấm bản đồ vẽ tay cho ông : "Đi bộ thì chậm lắm, cho bọn nhờ thêm đoạn đường nữa nhé?"

Tài xế tiếp nhận với vẻ mặt đau khổ, trong lòng thầm than chuyện đến lượt ông từ chối ?

Chờ hai đều lên xe, ông kéo phanh tay, đạp chân ga. Xe buýt khởi động chầm chậm lăn bánh về phía , đến ngã tư đầu tiên thì ông xoay vô lăng, cho xe đầu.

''... Lạ thật.''

Còn bao xa, Lâm Dữu đột nhiên thấy đầu lâu thầm một câu khác thường.

Nó xoay tới xoay lui, như đang cố gắng xác định phương hướng, do dự qua , đột nhiên như cảm nhận điều gì mà hét toáng lên.

"Khoan , dừng xe ở phía !"

Lâm Dữu hiểu ý, khẽ nhướn mày, đây cô cũng từng thấy thái độ cấp bách như của nó, lúc trong lòng cũng đoán vài phần... tám phần là cảm nhận những bộ phận khác của thể .

Chờ tài xế nghiêng đầu, hỏi ý kiến cô qua kính chiếu hậu, Lâm Dữu cũng thuận thế gật đầu, hiệu theo nó.

cũng tốn thời gian để tiếp, chậm một chút cũng .

''Cảm ơn nhé." Mắt thấy hy vọng tìm đủ thể gần thêm một bước, đầu lâu hì hì, vội vàng tiếp: "Đi lên phía tí nữa, lên thêm tí nữa ..."

Phương hướng mà nó chỉ chính là một cái hẻm nhỏ cực kỳ chật hẹp, chắc chắn xe buýt thể lái , tài xế thông minh sáng suốt mà dừng xe ở đầu hẻm, để cho hai Lâm Dữu xuống xe.

''Bên ..."

Vòng qua đầu hẻm, đầu lâu chần chừ , ngay: "Không , về phía đó."

chỉ đường từng bước một, đến cả Lâm Dữu cũng đếm nổi bọn họ mò trong bóng tối rẽ qua bao nhiêu ngã, ngang qua bao nhiêu tấm biển cũ kỹ cuối cùng mới dừng một con ngõ nhỏ còn chật hẹp hơn nữa.

So với nơi khác, nơi tính là tối tăm.

Hoàn trái ngược, tường còn treo đầy những dây đèn nhỏ, bóng đèn bên trong biến thành màu đen xì. Ánh đèn trong bóng đèn nhỏ sáng lắm, nhưng cũng đủ để lờ mờ thấy bên trong chỉ là một ngõ cụt và một căn nhà duy nhất ở tận cùng cuối ngõ.

Qua bức tường cao vút, thể rõ tình hình bên trong , nhưng thể chắc chắn một điều rằng chỉ riêng căn nhà chiếm trọn cả khu đất rộng lớn .

Đợi bọn họ về phía , tới cánh cổng gỗ đóng chặt, Lâm Dữu mới thầm nghĩ phong cách kiến trúc ở đây đúng là khá cổ xưa. Cô chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái mà cột xoay bên cánh cổng vang lên tiếng "két" nặng nề vì lâu ngày tu sửa.

Âm thanh trầm đục chói tai vô hình trung càng khiến bầu khí thêm phần quái dị.

Cô liếc mắt cánh cửa, chốt cửa.

"Cậu xác định là ở bên trong ?" Lâm Dữu hỏi.

"Chắc là ." Đầu lâu cũng dám khẳng định chắc chắn: "Có cảm giác chừng chỉ một mảnh."

Sân của khu nhà cũ khá rộng, tiếng gió rít qua khe hở, những hàng cây trồng ven đường cũng xào xạc trong gió đêm, bóng cây rơi xuống mặt đất cũng lay động mờ mịt, cách đó xa dường như còn những đốm sáng lập lòe như ma trơi chập chờn lúc ẩn lúc hiện, cứ như đang trưng một biển cảnh báo rành rành với bọn họ rằng tuyệt đối nên tùy tiện tiến nơi .

''Chị Dữu..." Cảnh Thanh Hà thấy cảnh , bước chân vốn kiên định khỏi vài phần do dự.

Cậu sợ.

''Có cái gì sợ.''

Trước đây thể đầu lâu còn sợ hãi, nhưng nó sớm nào đó luyện lá gan bằng sắt , nó một cách sâu xa:

''Dù trong nhóm cũng một mà ma gặp cũng đầu thai, quỷ gặp cũng khiến chúng phát sầu, gọi tắt là..."

Cảnh Thanh Hà ma xui quỷ khiến tiếp: "... 'Quỷ Kiến Sầu'?"

Lâm Dữu: "..."

Hai đủ đấy.

 

Loading...