Nghe Nói Tôi Siêu Dữ - Chương 135

Cập nhật lúc: 2025-12-16 11:35:40
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bầu khí khủng bố đang yên đang lành hai bọn họ một xướng một hòa phá hủy còn chút gì, cho dù Lâm Dữu quan tâm chuyện cũng nhịn trợn trắng mắt.

''Được ." Cô dở dở : "Bớt lề mề ở cửa , mau thôi.''

lên tiếng, nào còn chỗ cho một một xương ngoài cửa do dự nữa. Hơn nữa nỗi sợ hãi thực sự cũng mấy câu của đầu lâu quét sạch ít, Cảnh Thanh Hà bật hì hì, theo sát bước qua cánh cửa, thậm chí còn tranh Lâm Dữu, dẫn đầu bước lên con đường lát đá dẫn sân trong, chuẩn tâm lý sẵn sàng dò đường.

Cậu lòng đương nhiên là , tai mắt, Lâm Dữu cũng vui vẻ quản lý rảnh tay tạm thời, bèn để Cảnh Thanh Hà ở phía . Mặc dù lá gan của luyện kha khá, nhưng lúc thật sự đối mặt vẫn căng thẳng liếc khắp nơi.

Cũng may một đường bình yên, xảy cảnh tượng kỳ quái gì cả, rót trong tai chỉ tiếng gió vù vù. Chờ bọn họ tới cửa chính của căn nhà, trong lòng Cảnh Thanh Hà vẫn run sợ và chú ý đến tiếng động xung quanh, còn Lâm Dữu thì ngược , quá để ý mà trực tiếp bước nhà chính.

Hậu quả của nhiều năm tu sửa chính là ngay cả gạch đá cũng vài phần lỏng lẻo, cô đặt chân lên là những viên đá lát bèn lún xuống va , phát một tiếng "keng" chót vót, Cảnh Thanh Hà giật b.ắ.n cả .

Cậu trái , lúc mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ha." Đầu lâu che giấu vẻ nhạo, : "Người trẻ tuổi đúng là trẻ tuổi, chút động tĩnh như cũng thể dọa.''

Cảnh Thanh Hà: "..."

Đừng tưởng thấy! Rõ ràng nó cũng run rẩy, trực tiếp lắc lư một chút!

Nhắc tới cũng lạ, rõ ràng mặt nó một chút thịt nào, một vẻ mặt hết sức rõ ràng kiểu "thấy thì , dù gì cũng chẳng bằng chứng" đầy trơ tráo.

Cảnh Thanh Hà nhanh trí: "Chị Dữu..."

Lâm Dữu liếc đầu lâu một cái.

"Cậu thời gian để nhạo thì bằng lo mà nghĩ xem tay chân của rơi thì hơn."

Đầu lâu cũng chỉ lọt vài câu cô , nó ngượng ngùng hừ một tiếng, thành thật bắt đầu chỉ đường.

Lâm Dữu nhắc còn đỡ, cô nhắc là nó lập tức tập trung tinh thần suy nghĩ, gì nữa. Nếu nó còn lông mày, lúc nhất định là đang gắt gao nhíu chặt, đến khi mở miệng chuyện nữa, giọng điệu trở nên chắc chắn hơn: "Ngay tại phía , bên trong thêm tí nữa!"

Ánh trăng chiếu hành lang, bên tối đen như mực, Lâm Dữu và Cảnh Thanh Hà liếc ... Mặc dù tìm nhiều lá bùa, nhưng rõ ràng cũng như cô, chẳng thấy bóng dáng của thứ gì như đèn pin, bằng thì đến nỗi mò mẫm trong bóng tối lâu thế . Trước mắt cũng chỉ thể tiếp tục như , may mà giờ mắt quen với bóng tối, ít nhất cũng đến mức vấp ngã giữa đường.

Lần vẫn là Cảnh Thanh Hà dẫn đầu, tay vịn tường, mò mẫm từng bước một về phía . Đi một đoạn, chợt thấy tiếng "leng keng" trầm đục, dường như đá trúng thứ gì đó chân.

''Ôi." Cậu kinh ngạc : "Cái ...''

Cảnh Thanh Hà cúi , đ.á.n.h bạo sờ xuống.

Vào tay là xúc cảm thô ráp, sờ kỹ , dường như là một vật dài cỡ bằng một cánh tay, hình dạng như một thanh gậy. Lờ mờ đoán điều gì đó, chầm chậm cúi đầu xuống, trông thấy một mảng trắng hếu lộ ánh sáng mờ mờ...

"Mẹ...!"

Thu Vũ Miên Miên

Cảnh Thanh Hà thật sự che miệng để nuốt tiếng kêu t.h.ả.m thiết trở về, nhưng hai chân vẫn mềm nhũn, trượt xuống bệt ở cạnh tường, trong tay vội vàng ném mạnh cái khúc xương đùi đó xuống đất trở .

mà, kèm theo tiếng trầm đục là tiếng kêu sợ vui của đầu lâu vang lên: "Chân của , đó là chân của ..."

Khúc xương đó nhanh chóng lăn đến bên chân Lâm Dữu, cô thì hề chút gánh nặng tâm lý nào, thản nhiên cúi xuống nhặt lên. Bản thể của bộ xương thì cảm động đến nước mắt lưng tròng, nhưng dù Lâm Dữu cảm nhận sự liên kết đặc biệt gì nên chỉ cầm trong tay ngắm trái ngắm mà chẳng phát hiện điểm gì đặc biệt, vặn lúc , thấy Cảnh Thanh Hà run rẩy mở miệng.

"Chị, chị Dữu, chỗ kìa..."

Cậu bệt mặt đất, từ góc độ đó trông thấy một thứ mà lúc đầu bọn họ để ý đến. Cổ họng khô khốc của run rẩy nuốt nước bọt, giơ tay chỉ về phía đó.

...?

Từ xa , trong căn phòng rộng lớn , đống tạp vật quét hết các góc tường, chỉ còn một mớ lộn xộn đen sì chất đống ở chính giữa. Lâm Dữu nheo mắt, thấy một chút màu trắng trong đám đen .

Cũng là hình dạng của xương, nhưng những vật đan xen ngổn ngang khác trong mớ đó thì chẳng là thứ gì, nhưng kỹ cách những khúc xương trắng toát xen kẽ nâng đỡ lẫn , chúng cứ như là một bộ "khung xương" thứ thiệt đang chống đỡ cho cái đống vật chất rõ nguồn gốc .

Xem , khúc xương đùi bỏ ngoài hành lang lúc nãy thể chỉ là phần vật liệu thừa khi sử dụng, tiện tay vứt qua một bên.

Đầu lâu: "..."

Nó sốc đến mức gần như nên lời.

Nó vẫn thể cảm nhận rằng mấy khúc xương bên đều là một phần cơ thể , nhưng vấn đề là... thể của nó đem cái quái gì ?! Sao còn là kiểu nửa dùng nửa vứt thế nữa?!!

Đây là xúc phạm! Xúc phạm!!

Lâm Dữu theo bản năng đến gần hai bước.

Không công cụ thể chiếu sáng nào, chỉ chút ánh trăng yếu ớt xuyên qua cửa sổ bên tường đối diện nên cô cũng chỉ thể cố gắng tiến gần hết mức để quan sát. Mặc dù phần đế là những chiếc xương sườn cùng tay chân do chính đầu lâu xác nhận, nhưng bên chất đống những cây và cành cây thô ráp... Kẻ dựng lên thứ rõ ràng cũng khá khỏe, mà hình dạng lõm xuống như nửa quả cầu đủ lớn để một trưởng thành thể cuộn , mặt trong còn lót ít lá cây.

Sao cái càng càng giống...

"... Tổ chim?" Cô lẩm bẩm .

"Xem các cô cũng còn chút mắt đấy, nhưng mà... tùy tiện xông nhà khác như thế là ý gì đây?"

Một giọng nữ bỗng nhiên vang lên lưng, hai và một cái đầu xương đồng thời cả kinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nghe-noi-toi-sieu-du/chuong-135.html.]

Lâm Dữu phắt đầu .

Người nọ tới lặng lẽ một tiếng động, ngay cả Cảnh Thanh Hà cũng chú ý tới đối phương đến gần từ lúc nào.

... Dùng từ "" để hình dung cũng thỏa đáng lắm.

Khi nó còn trong bóng tối, vẫn thể lờ mờ thấy nó phủ đầy lông vũ rậm rạp và đôi cánh mới thu . khi con yêu quái chim đó thong thả bước khỏi bóng tối, lộ diện ánh sáng mờ nhạt , lớp lông tơ bao phủ mặt biến mất, chiếc mỏ dài vốn đặc trưng của loài chim cũng chỉ lướt qua trong chớp mắt, và thứ thật sự đập mắt bọn họ lúc là một thiếu nữ trẻ trung xinh , chẳng khác gì con .

tận mắt chứng kiến bộ quá trình biến hình của cô , nên ai trong bọn họ ngây thơ đến mức nghĩ rằng đối phương sẽ vô hại.

Tựa như là hiểu rõ sự cảnh giác của bọn họ, cô khanh khách, dùng ống tay áo kéo dài che khuất nửa khuôn mặt của .

"Chị Dữu..." Hàm răng của Cảnh Thanh Hà run lên: "Em... em... em thấy cô hình như chỉ một cái đầu..."

Tuy rằng bộ dáng chim chỉ thoáng qua trong một cái chớp mắt, nhưng nhất quyết rằng sẽ lầm, yêu quái hóa thành con chỉ một cái đầu. Cậu kịp đếm rõ là một hai ba bốn cái, nhưng mới liếc sơ qua cảm giác riêng đầu thôi cũng tám, chín cái .

... Khoan .

Nghe miêu tả, mí mắt Lâm Dữu giật giật.

"... Ubume." Cô thấp giọng .

Còn tên là Quỷ Điểu, đêm bay ngày trốn, thuộc thần quái, khi khoác lớp lông vũ thì là chim, khi cởi bỏ lớp lông thì hóa thành hình dáng thiếu nữ. Nơi chúng cư ngụ tất sẽ ma trơi, chính là cái gọi là ánh sáng đầm lầy trong những đêm mưa phùn tăm tối.

Cũng rằng chúng là nguồn gốc của loài "Quỷ Xa Điểu", cho nên việc chín cái đầu cũng chẳng gì lạ. 

Không ngờ bọn họ đ.á.n.h bậy đ.á.n.h bạ sào huyệt của tên .

... Hoặc là , là do đối phương thu gom phần xương còn sót của đầu lâu vì nguyên nhân nào đó, nên kết quả mới dẫn dụ bọn họ đến nơi đây.

Cô gái dùng ống tay áo che khóe miệng nhẹ nhàng nở nụ , ngầm thừa nhận lời của cô.

''Không đúng.''

Cảnh Thanh Hà qua , vẫn tình huống cho lắm, mờ mịt : "Nếu cô là chim, tại dựng ổ ở đây, nên dựng cây..."

Ubume: "..."

" thích đấy!" Hiển nhiên tính tình của cô lắm, chỉ một câu chọc giận đến mức chẳng còn giữ chút dáng vẻ cao xa khi nãy, tức tối gào to lên, giọng the thé khàn khàn như tiếng chim kêu: " thích tổ ở thì ở đó, liên quan gì tới ?!"

Nếu bàn về nổi giận, thì một kẻ còn tức giận hơn, giọng của đầu lâu còn cao hơn cả cô : "Này , đây là lý do cô dùng xương khác để dựng tổ ?!"

Nghe lời của nó, Ubume bình tĩnh hẳn, đến khi kỹ mới thấy kẻ đang chỉ là một cái đầu lâu treo dây đeo túi của khác, trong mũi cô càng hừ lạnh một tiếng, vẻ khinh bỉ lộ rõ mặt.

"Ồ, là của ? , ai bảo nhặt cơ chứ, chắc chắn còn tiện giá đỡ, đồ nhặt thì tại dùng?" Cô chế giễu: "Giờ thì muộn , tổ của dựng vững chắc thế , tất cả dính chặt , đừng hòng mơ tưởng lấy ."

Lời còn dứt, Ubume ngẩn .

... Kỳ quái, bên cạnh bọn họ thêm từ lúc nào ?

Thị lực ban đêm của loài tầm thường, còn cô thì rõ mồn một. Rõ ràng một giây bên cạnh cô gái vẫn còn trống , mà ngay giây một đàn ông loài da ngăm đen đột nhiên xuất hiện, phần chi và xương quai xanh của đều thế bằng kim loại. Trên mặt hiện lên nụ nhẹ chút khó xử, theo thói quen xoa xoa hình xăm trán về phía "tổ chim" bên cạnh .

Ubume ngẫm , chỉ khịt mũi khinh thường.

Thôi kệ .

thèm thuồng về phía bộ phận kim loại ở xương quai xanh và khuỷu tay của mới xuất hiện , hận thể lột lấy chúng ngay bây giờ.

Hôm nay cô chỉ trả ''giá đỡ'', mà còn giữ tất cả bọn họ , lột da rút xương, thậm chí lấy luôn cả những miếng kim loại . Có những thứ , nhất định cô sẽ thể xây một tổ chim còn hơn nữa...

"Cô xác định trả ?" Ubume còn đang đắm chìm trong ảo tưởng đắc ý thì chợt Lâm Dữu tủm tỉm , lúc mới đột nhiên lấy tinh thần: "Vậy chúng tự tay nhé?"

"Ra tay thì tay ."

Ubume lạnh : " chọn những cây bền chắc nhất, dựng suốt nửa năm trời, đám con nhỏ bé các cô mà cũng đòi phá tổ của ..."

Cain: "..."

Anh hiểu sự tự tin , nhưng... dù cây chắc đến cũng thể nào chống nổi nấm mốc.

Ubume xa nên rõ, nhưng ở đây thì thấy rõ ràng... Chỉ vì lời nguyền của Chúa giáng xuống, chính là khắc tinh của thiên nhiên, chỉ cần gần một chút là đám nấm mốc sẽ nhanh chóng chui lên khắp các nhánh cây kết với , điên cuồng sinh trưởng lan tràn. Chỉ mới trong mấy giây ngắn ngủi, những chiếc lá cây lót ở tận cùng bên trong thối rữa hết, chúng nó thối rữa đến mức còn hình dáng gì, còn loáng thoáng tỏa mùi hương kỳ lạ, sào huyệt rắn chắc nhất trong cảm nhận của Ubume chỉ còn cái vỏ trống rỗng, xiêu vẹo sắp đổ.

Anh im lặng nhẹ nhàng đẩy một cái.

Ầm ầm một tiếng...

Trong nụ tự tin cứng ngắc của Ubume, cái tổ chim mà cô nhọc nhằn khổ sở dựng hơn nửa năm...

Hoàn tan thành từng mảnh.

 

Loading...