Nghe Nói Tôi Siêu Dữ - Chương 137

Cập nhật lúc: 2025-12-16 11:36:45
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bầu khí đêm khuya se lạnh, chiếc xe buýt mang hiệu "tuyến 375" âm thầm dừng bên vệ đường, chỉ tiếng "xì" khẽ vang lên khi cửa khí nén xoay sang bên để mở .

Lâm Dữu đặt tấm thẻ cô rút từ trong bao thẻ và cất kỹ, mấy bước nhảy xuống bậc thang cuối cùng, còn rạng rỡ vẫy tay chào tài xế ở ghế lái đằng . Ông khẽ run rẩy, thầm cảm thấy may mắn vì nhiệm vụ của đến đây là kết thúc.

Cảnh Thanh Hà bước chân xuống xe, ngay đó tài xế vội vàng ấn nút đóng cửa, mừng rỡ chuồn tìm một chỗ mát mẻ cho .

"Này ..." Cậu thiếu chút nữa cửa xe kẹp : "Đừng nóng..."

May mà tránh kịp, chạy về phía hai bước đầu chiếc xe buýt dần dần mờ lưng, đó là hình ảnh hiện thẻ bài quỷ.

Cảnh Thanh Hà thầm nghĩ gấp như bóng ma tâm lý lớn cỡ nào đây chứ.

... Quên , chuyện với chị Dữu của một hai. Nhớ những gì cô từng năm xưa, cũng quá quen .

Hai họ xuống xe ở một vị trí còn cách kết giới phía Đông một đoạn, đây dĩ nhiên là ý kiến của Lâm Dữu... Khi thành phố bước ban đêm, phần lớn chơi bên phe con đều sẽ cẩn thận tạm thời rút trong kết giới, nhưng cũng thể loại trừ khả năng đối phương vẫn phái tuần tra xung quanh trong khu vực.

Tuy động tĩnh ở phía Bắc lớn, nhưng Lâm Dữu vẫn hy vọng rằng thể kìm nén khí thế một chút khi tiếp cận hai kết giới khả năng cao đề phòng còn , tránh đ.á.n.h rắn động cỏ.

Đoạn đường còn do bọn họ tự , dù hai lén lút né tránh tai mắt của đội tuần tra vẫn tiện hơn hẳn một chiếc xe buýt to đùng.

Mỗi qua một ngọn đèn đường, Lâm Dữu giơ tấm bản đồ đơn sơ lên, cố gắng phân biệt vị trí hiện tại của bọn họ.

Cảnh Thanh Hà cũng nhàn rỗi, lượt chạy cửa hàng ven đường, cố gắng dựa năng lực của để tìm chút đồ hữu dụng. Ánh sáng mờ mịt thế , chỉ để vấp mấy đống đồ mà đổ cả loạt hề dễ dàng .

Lật tới lật lui, thật sự mò một món đồ.

Hình trụ, đỉnh trơn nhẵn...

''Chị Dữu!" Cậu kích động kêu lên: "Chị Dữu, em tìm đèn pin !''

Lâm Dữu bèn bước nhanh tới vài bước, quả nhiên thấy giữa các kệ hàng tối đen hiện lên một tia sáng. Ánh sáng chói lọi của đèn pin cắt qua bóng tối, nhưng sợ gây chuyện nên Cảnh Thanh Hà vội vàng tắt nó ngay.

Khuyết điểm duy nhất là giữa đêm hôm giơ đèn pin ngoài đường trông quá mức nổi bật, Lâm Dữu cầm đèn pin để xem bản đồ, Cảnh Thanh Hà thì ở bên cạnh thỉnh thoảng che chút ánh sáng .

Theo bản đồ chỉ dẫn, bọn họ chỉ còn cách ngôi trường hai con đường. Đầu ngón tay Lâm Dữu lướt qua bản đồ, trong đầu đang vạch lộ trình tiếp theo, đang mải suy nghĩ thì đột nhiên Cảnh Thanh Hà kéo một cái.

Cùng lúc đó, cô cũng thấy tiếng động mất tự nhiên .

"... Ai đó?" Cô mất cảnh giác hỏi.

"À, là ."

Một bóng bước từ một chỗ tối tăm cách đó gần, trông thì là một đàn ông lạ mặt, thấy bọn họ, chỉ một tiếng: "Lâu quá gặp, xem là quên ?"

Lâm Dữu: "..."

Cảnh Thanh Hà: "... Anh là ai?"

''Được ." Lâm Dữu huých nhẹ khuỷu tay : "Họ Cố đấy."

Cậu xong lời , miệng há hốc căng tròn, giơ ngón tay chỉ Cố Hành: "Anh ..."

đến đổi mặt đến đó!

" thấy là do lừa nhiều quá ." Lâm Dữu ngoài nhưng trong , : "Sợ nhận đuổi theo đánh."

Cố Hành nhếch môi , cũng phủ nhận.

''Từ xa thấy hai bước xuống từ chiếc xe buýt ."

Anh : " chuyện bên đó, cũng khá đấy chứ."

Người khen là chị Dữu, nhưng Cảnh Thanh Hà cũng cảm thấy vinh dự lây, lập tức phụ họa: "Chứ nữa!''

Đương sự ngược cảm thấy gì cả, Lâm Dữu xua tay, Cảnh Thanh Hà cũng đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó.

"À, đúng ." Cậu chút tò mò hỏi: "Trong cái phó bản S đó, chạy ?"

Cố Hành "A" một tiếng.

"Hẳn là lúc bọn ở cùng một tòa nhà.''

Anh : " tìm chìa khóa là thẳng luôn, đó mới đến mấy chiến tích hùng của cô diễn đàn. Lần đúng là trùng hợp, đụng mặt lẫn ."

Cảnh Thanh Hà khỏi líu lưỡi, Lâm Dữu cũng thả lỏng cảnh giác, cô chằm chằm Cố Hành: "Anh là phe quỷ ? Bằng chứng ?"

Người cô chất vấn mỉm , ngón tay thò trong cổ áo, móc một sợi xích kim loại giống hệt như bọn họ.

Cho dù giỏi lừa gạt thế nào thì cũng thể giả tín vật . Thấy tín vật trong tay đối phương, lúc Lâm Dữu mới tin .

Cố Hành thì cảm thấy x.úc p.hạ.m gì, trong mắt , nghi ngờ như ngược còn là minh chứng cho việc thực lực của bản coi trọng. Anh nghiêng đầu, khẽ hất cằm, hiệu về phía hai con đường phía .

'' đến đây hơn một tiếng ." Anh .

"Hai một nhóm, bọn họ phái ba nhóm tuần tra quanh kết giới để xem gì bất thường , hơn nữa..."

''Hơn nữa..." Một âm thanh xa lạ đột ngột vang lên: "Bọn họ đang ở ngay lưng các .''

... ?!!

Cảnh Thanh Hà sợ hãi cả kinh, phắt đầu suýt nữa trẹo cả cổ.

Hai chơi nâng đèn treo cầm tay, hình dần dần hiện trong trung. Rõ ràng đây là năng lực của một trong hai họ, mà việc họ dám mặt nhóm Lâm Dữu lẽ là bởi vì tự tin năng lực của còn .

'' đoán..." Cố Hành nhướn mày: "Các đoạn đầu cuộc trò chuyện của bọn ."

Nếu thì ngay từ lúc đến cụm ''chiến tích hùng'' thì lẽ đang đối mặt với ai , chuyện dám ngang nhiên nhảy bắt như thế.

"Mấy ... mấy ý gì?" Người đầu khỏi chút luống cuống, về phía đồng đội của : "Lão Tống..."

"Lão Tống" trong miệng cứng đờ.

Một đôi cánh tay mềm mại xương quấn lên cổ lão Tống từ phía , kinh ngạc phát hiện cách nào chống cự động tác của đối phương. Đành để thiếu nữ tùy ý kiễng mũi chân, ôm lấy bả vai , nhẹ nhàng tựa cằm lên vai .

Anh cách nào khống chế mà ngừng thở, cụp mắt xuống, thấy nốt ruồi lệ mắt trái của thiếu nữ.

vô cùng mê hoặc, chậm rãi siết chặt cánh tay.

"Anh đồng ý..." Cô thì thầm bên tai, mái tóc đen nhánh cọ vành tai khiến ngứa ngáy: "Làm một việc cho em ?"

Sắc mặt đồng đội của lão Tống từ kinh ngạc chuyển sang căm hận, trợn mắt chằm chằm hai ... Rất rõ ràng, dù Kawakami Tomie còn thực sự tay, lão Tống cũng trở thành tù binh của cô .

Sau khi cô dặn dò xong và mới buông tay, hai chơi phe con với ánh mắt đờ đẫn lao thẳng trong, thậm chí còn chen lấn như sợ sẽ cướp mất cơ hội lập công lấy lòng cô .

Chờ bóng dáng của bọn họ biến mất trong kết giới, Kawakami Tomie mới chậm rãi vén tóc mai xõa tai. Cô như xoay : "Bọn họ cách đây lâu đ.á.n.h bậy đ.á.n.h bạ nhặt một cái nút dùng để gì, bảo bọn họ lấy ."

Lâm Dữu híp mắt : "Vậy thì đúng là vất vả ."

Hình thể phân liệt Kawakami Tomie nuôi dưỡng từ ống m.á.u kiêu ngạo hừ một tiếng, từ đến nay cô vẫn luôn ngẩng cao đầu, hận thể dùng lỗ mũi để khác, lúc chịu theo mệnh lệnh của Lâm Dữu là một sự nhượng bộ lớn .

cũng , cho dù đối phương đưa mệnh lệnh, khi cô cũng sẽ thật sự như ... Xưa nay cô từng ngần ngại dùng thủ đoạn để chứng minh sức quyến rũ của bản , và vô cùng hưởng thụ khoái cảm khi khác sa ma chướng vì .

Bọn họ đợi mấy phút ở đầu con hẻm thì thấy lão Tống thở hồng hộc chạy tới, còn liều mạng vẻ tranh công đưa vật đang cầm trong tay phía , chỉ hận thể nhét thẳng tay Tomie.

Mà đồng đội của thì đuổi theo ở phía , dốc hết sức đoạt lấy cái nút, tự giao cho mỹ nhân.

Rốt cuộc vẫn chậm một bước, lão Tống vội vã chạy đến mặt Kawakami Tomie, đối phương vội vã nhận lấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nghe-noi-toi-sieu-du/chuong-137.html.]

''Không lộ chứ?" Cô câu câu dùng ngón trỏ vòng quanh mái tóc dài của .

''Không !" Lão Tống ngừng lắc đầu: "Bọn họ cũng quá coi trọng thứ , đều tin lời ."

Lúc Tomie mới thản nhiên lấy món linh kiện nhỏ mà trình lên.

Bởi vì thứ cần tới tay, đôi mắt phượng xinh của cô sang hai , giờ đây hai tên còn giá trị lợi dụng nữa.

''Vậy thì..." Cô dịu dàng : "Phiền các tự kết thúc .''

Trong giọng che giấu chút ác ý nào cho Cảnh Thanh Hà run rẩy theo phản xạ điều kiện, nhưng phản ứng của hai giống như ân lớn trời ban, luôn miệng đáp: "Được! Được!"

Hai bọn họ chút do dự kéo sợi dây đỏ cổ tay , sức giật mạnh đến nỗi ngón tay và cổ tay đều đỏ ửng nhưng như thể cảm thấy đau.

Cuối cùng khoảnh khắc sợi dây đỏ đứt, lúc hai chơi vốn gần chạm ranh giới loại khỏi cuộc chơi mới chợt bừng tỉnh, vẻ mặt ngập tràn kinh ngạc... nhưng quá muộn .

"Cái nút ..." Lâm Dữu nhẹ nhàng vươn tay về phía Kawakami Tomie đang thưởng thức chiến lợi phẩm của : "Có thể cho ?"

Cô ôn tồn hỏi một câu, tự dưng cổ vũ cho sự kiêu căng phách lối của đối phương.

''Cho cô?" Tomie lạnh : "Dựa cái gì?''

Lâm Dữu: "Dựa việc chỗ một vị bác sĩ vẫn luôn vô cùng tò mò với thể chất của cô, dùng cô vật thí nghiệm, cô đưa phụ thuộc một ý nghĩ của thôi đó?"

Kawakami Tomie: "..."

Vừa còn kêu mưa gọi gió đắm chìm trong sức hút của bản , đầu một cái ăn quả đắng, sắc mặt của Tomie nhất thời lúc xanh lúc trắng. Cô tức giận giậm chân một cái, nhớ những gì trải qua, hận sợ trừng mắt chằm chằm Lâm Dữu, nhưng cuối cùng vẫn thành thật giao cái nút .

"Tốt nhất là cô đừng để nắm nhược điểm của cô."

Đây là câu cuối cùng cô thốt khi biến mất tại chỗ.

Cảnh Thanh Hà chút lo sợ: "Chị Dữu..."

"Cô thể nắm thì cứ để cô nắm cho ." Lâm Dữu thèm để trong lòng: "Ngay cả Abel mà còn sợ, còn thể sợ cô ?"

Cô cầm cái nút nhẹ tênh trong tay, hình dạng và kích thước gần như giống hệt loại thường thấy trong các bệnh viện tư nhân, chỉ khác mỗi màu sắc. Cửa sổ trong suốt bật lên cũng thông báo cho cô rằng chỉ cần nhẹ nhàng ấn một cái là kết giới bao phủ nơi xa sẽ lập tức tan thành mây khói.

''Vấn đề duy nhất." Cố Hành vẫn luôn yên lặng xem kịch mở miệng lúc : "Hủy diệt kết giới thì khống chế tất cả đây?"

Anh phía bên thậm chí còn dám chơi lớn, dựng cả trận thế Bách Quỷ Dạ Hành, nhưng mà...

''Nếu bọn họ đồng thời chạy khắp bốn phương tám hướng..." Anh : "Vẫn sẽ vài con cá lọt lưới.''

Lúc thì còn , nhưng đến giai đoạn gần kết thúc thế , chơi bỏ sót càng ít thì càng .

''Cái cần lo lắng.''

Lâm Dữu rõ ý tứ: " một ý tưởng... mặc dù thể thành công ."

"Đợi kỹ năng của hồi xong thử xem , thật sự thể giam giữ bộ bọn họ."

cô cũng quen chuẩn đường lui, cho dù thực hiện thì vẫn còn một đám yêu quái trong thẻ bài quỷ đang sẵn sàng xuất trận bất cứ lúc nào.

*

Trong phòng tập thể dục.

Những chơi phe con cùng bàn bạc một kế hoạch, nhóm tuần tra sẽ ca mỗi hai tiếng, nhưng đến giờ vẫn còn thiếu hai .

"Này, các ai thấy đám lão Tống ?"

Các thành viên trở về phòng tập thể d.ụ.c lượt hỏi như thế, nhưng chính họ cũng rõ đầu cua tai nheo ... Ba nhóm nhỏ phụ trách ba khu vực khác , ai mà biến mất lặng lẽ như .

''Đừng là xảy chuyện gì …"

''Giờ còn thể chạy chứ?''

''Không hai lão Tống trở về lấy đồ ?''

"Cái nút đó..."

Câu cuối cùng thể là long trời lở đất, những chơi còn để ý nhiều, chỉ nghĩ đơn giản là tạm thời mất liên lạc, giờ cũng dồn dập đầu , khó hiểu về phía lên tiếng.

'' rõ lắm." Người chuyện cũng hiểu : "Anh cái gì đó, đó vội vàng cầm lấy món đồ định lao ngoài. Đồ đó do đưa, là !"

Người chơi chỉ cũng hoảng hốt vô cùng, đang gì đó thì chợt cảm thấy ai đang lắc ghế của .

"Này cô hỏi thì hỏi thôi, lắc ghế gì?!"

Nữ sinh phía cũng mờ mịt: "Ai lắc ghế của ?!''

Chính cô cũng vững, lúc mới giật nhận mặt đất chân đang chấn động. Những chơi khác cũng phát hiện điểm , tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên:

Thu Vũ Miên Miên

"Kết giới!" Cũng là ai thấy ngoài cửa sổ: "Kết giới mất !"

Một hòn đá dấy lên ngàn lớp sóng.

Lần tất cả đều hiểu, cơn chấn động là do kết giới sụp đổ gây , tiếng thét chói tai vang lên khắp nơi, nhưng còn đợi các chơi kịp suy nghĩ xem sắp đối mặt với hậu quả gì thì cảnh vật mắt họ đổi.

...?

Mấy chục ngơ ngác vị trí mắt của bọn họ, thấy thế nào cũng là khu quảng trường trung tâm của một nhà ga.

Ở phía xa, bức tường treo một tấm bảng xói mòn đến mức gần như thể dòng chữ đó.

... Nhà ga Kisaragi.

Phía cánh cửa bí mật.

''Chính là chỗ ?" Lâm Dữu xuống ghế dựa.

'' , đúng ." Người quản lý nhà ga là một ông bác một chân thể hiện ... Khoé mắt giật giật, gượng : "Chính là chỗ ."

đơn giản.

Một giây khi phá hủy kết giới, cô thử sử dụng tấm thẻ cảnh tượng của nhà ga Kisaragi mà từng lấy đó.

Ban đầu, điều cô nghĩ đến chính là bản chất của nhà ga Kisaragi - một vũ trụ song song với dòng thời gian và gian lệch pha, cô thầm nghĩ, lẽ điều đó sẽ mang một hiệu quả nhất định.

Không ngờ nhà ga Kisaragi trực tiếp thế phòng tập thể d.ụ.c , như , Lâm Dữu với tư cách là sở hữu nào đó của nơi bèn dứt khoát tự bước , đồng thời tấm thẻ ngẫu nhiên khác mà cô rút khiến cô nảy một ý tưởng, quyết định kế hoạch tiếp theo ngay tại chỗ.

Lúc là chị gái Miki trong cặp chị em Hồng Nhân trong phòng phát thanh bọn họ chơi trò tìm kiếm thể, mà hôm nay là đầu tiên Lâm Dữu thực sự bước đây, từng màn hình giám sát một, khỏi tặc lưỡi hít hà.

Lạ thật.

Nhìn về phía một trong các chơi, cô thầm nghĩ.

Sao mặt xanh tím sưng vù thành như thế ? Cứ như là đ.á.n.h cho một trận tơi bời .

Nghĩ mãi cũng hiểu là chuyện gì xảy , Lâm Dữu thèm quan tâm nữa, sự chỉ điểm của ông bác, cô tìm nút điều khiển.

Chiếc TV mà ông bác một chân đặt sẵn ở đó sáng lên, màn hình, con rối Billy đặc trưng mở miệng, miệng của nó nhúc nhích theo từng lời .

''Chào .''

Trong phòng phát thanh, gương mặt chút đổi của Jigsaw Lâm Dữu thế vai trò của ông , híp mắt câu thoại bóp méo .

"Đặt cược cơ hội chiến thắng, chơi một trò chơi với các bạn."

Loading...