Nghe Nói Tôi Siêu Dữ - Chương 86
Cập nhật lúc: 2025-10-14 14:23:32
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên mặt đất rớt đầy những cái kéo sứt mẻ.
Kuchisake-onna định chạm chúng nữa, mặt mày cô cau kéo áo khoác gió của để kiểm kê xem còn bao nhiêu cái, chuẩn đưa một cái giá thích hợp để thanh toán.
Cô sẽ khách khí .
Mà bên , sự hợp lực của Tả, bọn họ thành công dùng dây thép vốn dĩ đang chất đống trong góc bám đầy bụi để trói Dimensional Shambler thành một cái bánh chưng.
Móng vuốt dài móc ngược cắt phăng, quái vật vô diện chỉ thể dùng những ngón tay trơ trụi cố gắng cào lên , đương nhiên là tác dụng gì.
sức lực của nó cũng thật sự nhỏ, Cảnh Thanh Hà phụ giúp bên cạnh buộc dồn bộ trọng lượng cơ thể lên mới chế trụ hành động của đối phương. Cậu dậy, thở hồng hộc lau mồ hôi.
"Như là ?"
Cậu chút yên tâm hỏi: "Không cần thêm biện pháp phòng hộ gì nữa ?"
Đầu lâu gật đầu: "Được ."
"Móng vuốt là phương thức tấn công cuối cùng ." Nó : "Thật cách thức hoạt động thực sự của chủng tộc là tiến hành nhảy chiều gian, Dimensional Shambler thể tự do đến bất kỳ thế giới nào, nhưng giống như , những tên chắc là dùng thủ đoạn vớ vẩn gì đó để cưỡng ép nhốt nó ở tòa nhà ..."
Nói , nó u uất thở dài.
"Nếu như ." Đầu lâu buồn bã : " chắc là thể để nó đến thế giới khác, cũng thể tự tìm..."
Lâm Dữu: "... A."
Suýt chút nữa thì...
Đầu lâu nhạy bén bắt âm thanh .
"Đừng với là suýt quên đấy nhé!"
Nó bi phẫn tố cáo: "Nói là giúp tìm thể mà!"
"Cậu gì ." Lâm Dữu nhún vai: " nhớ là nếu xương ở gần sẽ cảm nhận . Lâu như gì, còn tưởng tự quên chứ."
Đầu lâu nhất thời nghẹn lời.
“Cái ... khó .”
Nó khó xử .
“Từ khi đến đây chút cảm giác, nhưng mơ hồ rõ là ở ...”
Vậy thì tìm thế nào?
Lâm Dữu hít sâu một , đang định gì đó, đầu thì thấy Kuchisake-onna đang rảnh rỗi, xán gần cái tên trông dễ bắt nạt nhất.
“Ta ?” Kuchisake-onna hỏi.
Lâm Dữu: “...”
Vậy mà cũng vụ đ.á.n.h úp cả đồng đội nữa .
Cảnh Thanh Hà: “...”
Vãi.
Diện mạo của Kuchisake-onna quá dễ nhận , trong lòng nếu trả lời khéo thì sẽ rạch miệng, lập tức tội nghiệp về phía Lâm Dữu.
“Đẹp .” Kuchisake-onna chỉ cảm thấy vai ai đó nắm lấy, Lâm Dữu lạnh lùng , đẩy Kuchisake-onna về phía chỗ : "Được , đừng kiểu ai cũng vồ lấy hỏi.”
Kuchisake-onna hung hăng liếc xéo cô một cái.
Nếu chọc nổi, cô dùng cái kéo ...
Lâm Dữu: “Hửm?”
Kuchisake-onna im lặng đeo cái khẩu trang tháo một nửa.
“Hừ." Cô lạnh một tiếng, chút thiếu tự tin: "Có giỏi thì đừng gọi .”
Hơn nữa, tặng kéo thì chứ, cái kéo nguyên bản của cô hủy , chỉ cần cô tìm cơ hội nhất định trả thù...
“Không ." Lâm Dữu vốn ăn chiêu trò hăm dọa, cô thấu chút tâm tư nhỏ mọn của đối phương, tủm tỉm : "Vậy cô uống với 096 ? Nó cũng nhớ cô lắm đó.”
“Cô nhớ ?”
Thấy Kuchisake-onna vẻ mơ hồ, cô bụng nhắc nhở: “Chính là cái tên cao hơn hai mét, trắng bệch, cô còn thấy mặt nó, một khi cô thấy mặt thì sẽ gào thét đuổi theo cô chạy đó...”
Kuchisake-onna: “...”
Coi như cô lợi hại!!
“Chẳng lẽ lúc đó đang đường giúp các việc thì thấy ?!” Sắc mặt cô theo mỗi một hình dung từ mà trở nên âm trầm, gần như nghiến răng nghiến lợi mà thốt từng chữ: "Nếu mệnh hệ gì thì đó đều là t.a.i n.ạ.n lao động! Tai nạn lao động!”
“Được , đều là t.a.i n.ạ.n lao động, lo chữa trị, lo bồi thường còn tiền thưởng nữa. Cô ưng cái kéo nào?”
Thấy Kuchisake-onna ngoan ngoãn trở , Cố Hành ở đó nhịn , Giản Minh Giai thì vẻ mặt " ngay mà", còn La Cảnh là đầu tiên gặp tình huống như thế cũng khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Về phần Cảnh Thanh Hà, hít một ngụm khí lạnh.
“Chị Dữu, đây em cũng nghĩ như .” Cậu kính sợ : "Quả nhiên, so sánh một chút, chị đối với đồng đội thật sự ấm áp như gió xuân.”
Lâm Dữu: “...”
Nói câu mà thấy chỗ nào đúng ?
“Được , đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.” Cô : "Mau chóng tranh thủ thời gian nhốt tên mà lật tung lên xem manh mối gì .”
Nói thì , nhưng cô nghi ngờ đám tà giáo đồ sẽ để bao nhiêu sơ hở, những kẻ thể leo lên tầng lớp thượng lưu vốn hề đơn giản.
Mọi nhao nhao hồn, ngay cả Wyrms là kẻ tỏ đờ đẫn, cũng bước . Lâm Dữu cùng, gọi cô .
“Ê." Cô híp mắt vẫy tay: "Nói chuyện hai câu nhé?”
“Vừa nãy hai gì ?”
Vừa phòng, Giản Minh Giai sớm phát hiện động tĩnh của cô, lặng lẽ tiến gần. Cô Lâm Dữu, Cố Hành đang đến gần giá sách bên tường, nghi hoặc hỏi nhỏ.
“Không gì.” Lâm Dữu nhẹ nhàng : "Tớ chỉ hỏi chuyện gì với tớ , bất cứ chuyện gì, ví dụ như cảm thấy chỗ nào đúng...”
Giản Minh Giai: “Hả?”
Đây là chuyện tránh khác để ?
“Anh , gì cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nghe-noi-toi-sieu-du/chuong-86.html.]
Cô trầm ngâm : “Ừm, đó cuộc chuyện kết thúc.”
Giản Minh Giai đ.á.n.h giá cô từ xuống , luôn cảm thấy độ dài cuộc chuyện tương xứng với thời gian, hơn nữa, vẻ mặt của Cố Hành trông vẻ kỳ quái.
Cô còn đang do dự nên truy cứu sâu hơn , ngờ Lâm Dữu nhanh chân đổi chủ đề.
“Mọi cũng lục lọi một lúc nhỉ." Cô hỏi: "Tìm gì ?”
Căn phòng bỏ hoang rộng chừng ba mươi mét vuông , theo La Cảnh thì là nơi những tổ chức hội họp.
Xem cũng giống, bàn ghế bày biện lộn xộn đều dấu hiệu mới sử dụng, bám đầy bụi như những nơi khác, mặt đất cũng vương vãi ít tài liệu giấy.
“Tìm gì mới lạ.”
Giản Minh Giai thở dài.
“Đừng là biên bản cuộc họp." Cô : "Ngay cả một cuốn sổ tay cũng , nếu là phát hiện gì thì...”
Cô hất cằm về một hướng.
Lâm Dữu theo.
Ở đó treo một bức tranh lớn nhỏ.
Khung cảnh trong tranh trông bình thường, màu sắc cảnh vật phác họa bằng sơn tươi sáng. Thanh sơn lục thủy, thung lũng trải dài, rừng cây bên bờ là những mảng xanh biếc um tùm. Điểm kỳ lạ duy nhất là "" ở tiền cảnh.
Có lẽ nên dùng "" để hình dung, đây chỉ là một cái bóng mờ nhoà màu xám đen.
Cái bóng hình như thể phủ một lớp khăn che màu xám nhạt, nghiêng đầu , nên thể thấy mặt. Rõ ràng là một bức tranh thoạt như vẽ nguệch ngoạc, nhưng khiến mơ hồ cảm thấy toát một sự kỳ quái, bất giác bắt đầu lo lắng.
“Dữu Dữu?” Giản Minh Giai huých cô một cái: "Lâm Dữu?”
Lâm Dữu bừng tỉnh .
“Chỉ nó thôi ?” Cô chỉ bức tranh hỏi.
“Ừm...”
Giản Minh Giai mấy vẫn từ bỏ ý định tìm manh mối khác nhưng thu hoạch gì: "Phát hiện duy nhất.”
“Cũng tàm tạm.” Đầu lâu lên tiếng lúc .
“Biết bức tranh vẽ gì ?”
Nó tự hỏi tự trả lời: “Là Tawil.”
“Một trong những hóa của Yog Sothoth, tương đối mà thì nhân từ với con hơn, ít nhất chúng đối phó với ai.”
“ mà lạ thật." Giản Minh Giai vung vẩy xấp giấy trong tay: "Ngoài cái thì giấy vụn, chẳng để chút manh mối quan trọng nào, giờ bước tiếp theo của chúng là gì?”
Lâm Dữu: “Nói chung, là quá sạch sẽ ?”
...Hả?
Giản Minh Giai cô.
“Việc hội kín đột nhập thể khiến chúng cảnh giác, vội vàng thu dọn đồ đạc bỏ cứ điểm .” Lâm Dữu chống cằm: "Lẽ , đồ đạc vứt lung tung thế , kiểu gì cũng sót một hai thứ quan trọng chứ... nhưng .”
“Thay vì là hoảng hốt vội vàng rút lui, các cảm thấy giống như cố ý thu gom những thứ vô dụng vứt đầy đất hơn ?”
Sắc mặt Giản Minh Giai chút khó coi: "Ý là...?”
Lâm Dữu “ừm” một tiếng.
“Là chúng nảy sinh ảo giác rằng chúng rút lui vội vàng, nhưng thực tế là...”
Cô giữ lấy lưng một chiếc ghế: "Cái cũng , góc độ căn bản đúng, ai mà lọt .”
“Nhìn như đang ở bàn vội vàng bỏ chạy, thực là lên mới cố ý bày ghế như thế.”
...Còn cả bóng đèn nữa.
Cô đưa tay , sờ chiếc đèn bàn đ.á.n.h đổ bàn.
Ấm.
Thời tiết hẳn là mát mẻ, ngược còn tràn ngập một loại nóng bức kỳ lạ, lẽ liên quan đến cái câu lạc bộ bí ẩn ở đây. Tuy càng nóng thì càng khó nguội, nhưng ước lượng thời gian thì cũng sai lệch nhiều.
“Nhiều nhất là đến hai mươi phút ." Lâm Dữu : "Trong phòng họp vẫn còn .”
Giản Minh Giai: “...”
Mẹ kiếp.
Nếu thì chẳng là...
Cô đột nhiên thấy tiếng bước chân đang tiến gần từ chỗ ngoặt ngoài cửa, chỉ một .
... Đây từ đầu đến cuối đều là một cái bẫy.
Chỉ là thì còn đỡ, nếu đám phái con quái vật nào đến thì lẽ sẽ khó khăn. Đương nhiên, chỉ cần Lâm Dữu ở đây thì cũng cần lo lắng quá nhiều, bọn họ cũng chứng kiến đầy đủ năng lực chiến đấu của La Cảnh, nhưng...
“Không chỉ thôi nhỉ?”
“Làm bọn chúng chúng nhất định sẽ đây." Giản Minh Giai càng nghĩ càng thấy đúng, cô chợt giật : "Lẽ nào, thông báo...”
Tiếng bước chân rầm rập càng lúc càng gần, giọng của cô kết thúc khi những bóng đội mũ trùm đầu nối tiếp xuất hiện ở cửa. Không, đúng hơn, vì cái . Biểu cảm của Giản Minh Giai đông cứng , một chữ “tin” mắc kẹt cứng trong cổ họng cô , thể phát tiếng.
Cô trừng mắt Lâm Dữu.
Một bên khác, Cảnh Thanh Hà cũng kinh hãi kêu lên: "Chị Dữu...?!”
Lâm Dữu cúi đầu.
Trong tầm dần trở nên mơ hồ, cùng với một loại đau nhói, cô thấy lưỡi d.a.o xuyên qua cơ thể , lộ một chút đầu nhọn ánh lên ánh sáng lạnh lẽo.
Dao tinh xảo, là hình tam giác sắc bén.
Sau đó nó biến mất.
“ .”
Trước mặt đám giáo đồ ở cửa, Cố Hành rút con d.a.o găm hình mỏ chim , mặc cho m.á.u tươi thấm những chữ tượng hình khắc đó.
Thu Vũ Miên Miên
Anh siết chặt các ngón tay: "Là .”