Nghe Nói Tôi Siêu Dữ - Chương 97
Cập nhật lúc: 2025-11-07 12:20:47
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cứ thế mỗi một câu, bộ quá trình Lâm Dữu đều ngơ ngác lấy một lời. Có lẽ là vì nhận cô chẳng hề hé miệng từ lúc bắt đầu tới giờ, thế nên ánh mắt của những còn hiểu lượt đổ dồn về phía cô, như thể đang chờ cô lên tiếng.
Như lắm, Lâm Dữu nghĩ, suy nghĩ của cô cũng giống như Mạnh Thiệu. Nếu ai chú ý thì càng , hành động sẽ tiện hơn nhiều. Một hai còn đỡ, chứ nếu cùng cả đám , còn dòm ngó suốt... Vậy còn gì đến chuyện thu thẻ nữa!
"À."
Một loại trực giác nào đó đang liều mạng gióng hồi chuông cảnh báo, nhưng lý trí mách bảo cô rằng nên thuận theo chủ đề của bọn họ thì hơn, rối rắm hồi lâu, cuối cùng Lâm Dữu mở miệng: "Mọi đang ai ?"
Mọi .
"Hả? Cô đến ?" Cô gái dẫn cô tới chớp mắt mấy cái: "Là một nổi tiếng diễn đàn đó?"
''Cũng gì lạ , ai chơi game cũng lên diễn đàn."
Một đồng đội khác : " cũng chỉ bạn kể thôi.''
"Là gần đây một chị đại." Anh giải thích: "Tác phong việc tương đối cứng rắn, vô cùng hung dữ, thường gặp quỷ là la hét ầm ĩ cả lên, nhưng cô thể đuổi quỷ chạy tóe khói. Nào là trị Sadako bằng máy duỗi tóc nóng hổi, nào là dụ dỗ cả Saeki Toshio, hiểu còn khích bác Sadako và Kayako đ.á.n.h , chậc chậc, t.h.ả.m lắm.''
Lâm Dữu: "...!!!"
Á đù.
Sao cái quen tai thế nhỉ?
Mẹ nó, là cô đó chứ?!
Không mấy chuyện đó lan truyền kiểu gì mà càng truyền càng lố, cô nào đuổi quỷ chạy tóe khói — Tuy rằng cô cũng thử một chút, nhưng ít nhất bây giờ cô vẫn từng !
Có thể là vẻ mặt của cô quá mức khó đoán nên bọn họ cũng điểm đúng.
''Thế nào?" Đồng đội hỏi: "Quả nhiên là qua đúng ? mà, đợt đồn ầm trời luôn.''
''Không , .''
Lâm Dữu một mực chắc chắn, liên tục lắc đầu, thầm nghĩ để giả ngu giả dại cho qua cửa.
"Chưa từng đến ." Cô mở to hai mắt, vô tội hỏi: "Người đó là ai ?"
Vốn dĩ trông ngoại hình của cô vô hại, cộng thêm biểu hiện càng khiến nghĩ rằng hình như cô thật sự từng qua, mấy đồng đội nhịn "ồ" lên một tiếng, nhưng câu hỏi của cô cũng khiến bọn họ hoang mang.
"Cái thì bọn cũng đến." Có phụ họa : "Gọi là ' phụ nữ đó' là vì đùa rằng ' phụ nữ mà theo nội quy diễn đàn thì nhắc tên', nên đến giờ chẳng ai rốt cuộc là ai, chỉ là tồn tại một nhân vật như thôi."
Trong lòng Lâm Dữu thầm cảm ơn nội quy.
''Dù cũng là theo suy đoán.''
Một đàn ông đeo kính gọng vàng : "Đoán chừng sớm muộn gì cũng gặp, xem thể sống đến lúc đó .''
Một câu của kéo bầu khí đang tán gẫu vui vẻ của bọn họ về trong khốn cảnh. Đèn chùm ở giữa trần nhà phòng họp chợt tỏa ánh sáng u ám, giữa đám yên tĩnh.
Dù cố gắng sang chuyện khác đến cũng thể phớt lờ sự thật là hiện giờ bên ngoài đang bao nhiêu quái vật lang thang.
Tình huống nhất là bọn họ khỏi cửa sẽ gặp một SCP cực kỳ nguy hiểm... Hoặc là ngay cả nơi cũng an , bất cứ lúc nào bọn họ cũng thể tập kích.
'' hỏi, việc quản thúc mất hiệu lực thời hạn ?''
Một trong đó : "Chẳng lẽ cái gọi là Tổ chức cứ để lũ quái vật chạy lung tung mãi ?''
"Không ."
"Tổ chức sẽ gửi các đặc công và đội đặc nhiệm cơ động đến để đối phó với việc quản thúc mất hiệu lực." Thanh niên đeo kính gọng vàng đẩy đẩy gọng kính: " nó liên quan gì đến chúng cả."
"Chúng là cấp D." Anh : "Có thể tiêu hao cũng nghĩa là, một khi trạm mất kiểm soát, bọn tội phạm nghiêm trọng như chúng sẽ xử lý ngay tại chỗ, để tránh l..m t.ì.n.h hình càng thêm rối loạn.''
Nói cách khác, cho dù các đặc công đến quản thúc SCP một nữa phát hiện bọn họ, tám phần bọn họ cũng là mười phần c.h.ế.t chín.
Những gì chơi cũng "đơn giản", chỉ sống sót trong sự truy sát của đông đảo quái vật SCP, mà còn chạy khỏi căn cứ phong tỏa nghiêm ngặt khi đặc công của Tổ chức đến.
''Phó bản cấp S trời đánh." Không là ai nghiến răng nghiến lợi .
Tuy rằng chia hành động trong phim kinh dị luôn lên án là một cách ngu ngốc, nhưng trong cảnh càng thể để tất cả trứng trong một giỏ .
Dù gì nữa, nhiều chung với mà gặp quái vật sức sát thương mạnh thì quân sẽ quét sạch.
Loại quái vật xưa nay ở Tổ chức cũng chẳng hề ít.
Thừa dịp bọn họ quyết định phương châm hành động, Lâm Dữu đang định mượn cơ hội đề xuất hành động một thì vỗ vai cô một cái.
''Hai chúng cùng ." Mạnh Thiệu nghiêm túc với cô, cũng với những khác: "Được ?"
Lâm Dữu: "..."
Vừa mới một chữ, thấy Mạnh Thiệu liều mạng nháy mắt với cô, cũng sợ mắt chuột rút.
... À.
Thu Vũ Miên Miên
Lâm Dữu nghĩ.
Cô hiểu , là sợ cô cẩn thận tiết lộ phận của với khác.
Giúp đỡ một chút cũng chẳng , nhưng nếu mà cô hợp tác nhất thì em chắc chắn là đầu bảng.
Phải tìm đường thoát khỏi căn cứ khi các đặc công đến, thời gian vô cùng quý giá. Đoàn phân thành tổ rối rít khỏi phòng họp, khi Lâm Dữu qua một đoạn đường, xung quanh ai khác, cô lập tức dừng bước.
''Được .''
Cô : " thấy chắc cũng chẳng với bọn họ, thì tách tại đây, mỗi hành động riêng .''
Mạnh Thiệu gãi đầu.
"Sao cảm thấy vị thí chủ đây đơn giản." Anh dáng hành lễ một tay: "Chắc chắn cùng ?"
"Chắc chắn, nhất định, chắc chắn."
Lâm Dữu chớp mắt: "Hai tương thích."
... Hả?
Mạnh Thiệu gãi gãi cái đầu trọc của , rõ tại đến vấn đề tương thích.
''Có nghiêm trọng như ?" Anh mê man hỏi.
Tất nhiên !
Lâm Dữu cảnh giác đặt tay lên quyển sách tranh vẫn triệu hồi , cô nghề nghiệp của đối phương nâng cấp đến mức nào . Lỡ tụng kinh siêu độ một tràng theo phản xạ điều kiện, lỡ tay ngộ thương Sở Nhân Mỹ, Sadako, Kayako với Tạ Dao thì ?
lúc chỗ rẽ, cô trực tiếp chọn con đường bên trái: "Bye bye.''
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nghe-noi-toi-sieu-du/chuong-97.html.]
Mạnh Thiệu còn mù mờ tại chỗ, thật cũng mấy bận tâm, xoay về hướng ngược .
Hai cứ như mỗi một ngả, qua vài phút, lúc Lâm Dữu mới mở ba lô , thả đầu lâu nghẹn cả buổi ngoài.
''Bên trong ngột ngạt lắm đấy."
Nó kêu khổ ngừng, tiếp theo một câu "Cậu cũng cần thở " của Lâm Dữu chặn .
"Ảnh hưởng tâm lý." Nó kêu oan: "Ảnh hưởng tâm lý !''
''Được .''
''Cũng thể trách ." Lâm Dữu lững thững trong đường hầm: "Người chơi trong phó bản nhiều như , gặp ai cũng giải thích tại mang theo một cái đầu lâu ."
Nếu mà lộ thì nó sẽ trở thành đặc điểm nhận dạng của cô, sẽ càng khó xử hơn.
Lâm Dữu rõ gì.
Cấp bậc ở Tổ chức nghiêm ngặt, đến lối vượt qua từng lớp cơ quan. Cấp D quyền hạn, cô cần khắp nơi tìm xem nhân viên cấp nào để giấy tờ của bọn họ trong lúc vội vàng chạy trốn .
Trước mắt là một cánh cửa.
May mà cánh cửa yêu cầu xác thực danh tính gì, cô ấn nút bên cạnh cửa. Các cơ quan bằng hợp kim titan xoay tròn mở , đó đóng chặt lưng. Lâm Dữu hít một thật sâu, nhưng ngay khi thấy vết bẩn ở góc tường, cô bất chợt ngây ngẩn.
''Được .''
Cô : " thật sự ngờ kích thích như .''
Đầu lâu: "...?''
Trong mắt nó, đó chẳng qua là một vũng chất lỏng bẩn thỉu, mùi m.á.u nồng nặc thấm tường, để dấu vết ăn mòn kỳ lạ.
Kỳ quái hơn chính là còn nhanh chóng thấy tiếng ăn mòn "xì xì".
Lâm Dữu chớp mắt.
Hiện tại chạy cũng hết tám phần là còn kịp nữa .
Bọn họ- chính xác hơn là cô theo dõi.
Bùn đen từ vết bẩn lan hai bên, mặt tường bắt đầu chậm rãi bong tróc từng mảng, một cá thể hình đang xuyên qua lớp tường mềm hóa .
Trông như một ông già thối rữa.
Toàn ông trần trụi, tay chân trọn vẹn, cơ thể cơ thịt trơn như đổ mỡ nhưng sáng bóng như nhựa đường. Cơ quan nội tạng lòi khỏi lồng n.g.ự.c rách nát, mỗi bước của ông để những giọt chất lỏng đen kịt nhỏ xuống.
Thấy con mồi xuất hiện mắt, ông nhếch đôi môi to lớn.
Lâm Dữu: "..."
Lão già ngoài dạo ?
Không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ thử chạy thục mạng để thoát . Cô nhanh chóng xoay , nhanh chân bỏ chạy.
Lão già theo phía cô, nhanh chậm duy trì một cách.
"Đó là ai ?!" Đầu lâu kêu lên: "Kỹ năng xuyên tường cũng khá đấy!"
"106!"
Mặc dù đóng cửa cũng vô dụng, Lâm Dữu vẫn vội vàng dùng vai đè lên cánh cửa sắt.
''SCP-106." Cô thở hổn hển lặp một nữa.
SCP-106, The Old Man.
Thường xuất hiện dạng một già thối rữa, khả năng ăn mòn chất rắn mà ông tiếp xúc và xuyên qua chúng, ví dụ như xuyên qua một bức tường, rời khỏi trần nhà. Nhiều phá bỏ quản thúc, thích nhất chính là săn bắt con từ mười đến hai mươi lăm tuổi.
Lâm Dữu dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, lặng lẽ đếm thời gian. Mười giây, hai mươi giây, sắp ba phút trôi qua, cánh cửa cuối cùng mà cô đóng ăn mòn giống như những cánh cửa nữa...
Cô chỉ cảm thấy một cơn đau nhói đùi.
Lâm Dữu cúi đầu.
Một bàn tay nhăn nheo và nát vụn đang siết chặt lấy chân cô, trong lớp bùn đen lan sàn, khuôn mặt của lão già toét miệng với cô.
Cái tay hung hăng kéo một cái.
"Này, cô gái." Đầu lâu kêu lên: "Tỉnh dậy, tỉnh dậy ."
" tỉnh .''
Cảm giác mất trọng lượng khi rơi xuống cho choáng váng đầu óc, Lâm Dữu nhắm mắt , lắc lắc đầu cố gắng giảm bớt cảm giác choáng váng .
Hồi tưởng , cô thể hiểu chuyện gì xảy .
Có lẽ đối phương tìm cách chui bức tường ngoài, xuyên qua lớp tường và xuất hiện mặt đất, đây cũng đúng là lý do cô cảm thấy chắc chạy thoát, bởi vì ông quá nhiều đường tắt thể .
Lâm Dữu mượn một chút ánh sáng quan sát chính , cô kéo mạnh qua lớp chất lỏng giống như bùn, ngoại trừ cơn đau nhẹ ở bắp chân như thể còn đang chảy m.á.u thì cơ thể cô chút dấu vết nào.
"Shhh..." Đầu lâu cũng trái , chỉ điều nó đang gian phòng dơ bẩn âm u : "Đây là ?"
"'Túi gian'."
Rõ ràng đây là lúc nên kinh hoảng, nhưng giọng của Lâm Dữu bình tĩnh.
"Hoặc nên là nhà của ông , ông thích đùa giỡn với con mồi, tấn công đầu tiên sẽ kéo bọn họ đây chơi trò 'mèo vờn chuột'. Tâm trạng thì sẽ thả , vui thì xé nát bọn họ." Cô ngắm nghía xung quanh: " xem ai ở đây cả."
Cũng đúng, hiện tại nhiều chơi ngoài , thể là bắt thêm vài để từ từ chơi.
Vừa .
" vốn nghĩ thể chạy thì chạy, ông thích ánh sáng mạnh và chì, điều những thứ , đối đầu trực tiếp sẽ lợi. Dù cũng đến đây ... Biết tại lúc nãy kêu lên ?"
Đầu lâu: "... Hả?''
''Đến đây, thừa dịp ông còn trở về.''
Lâm Dữu híp mắt rút sách tranh : "Tìm thêm mấy tới thử xem thể phá hủy chỗ .''