Lần thấy Tú im lặng một lúc đó Tú trả lời câu gì đó mà ko nửa chỉ thấy hai thằng đó xong là rời thôi..
Bọn họ kịp xuống tiếng của Tú bên
--Em xuống bọn họ về hết ?
là gì cũng ko qua khỏi mắt Tú, nép sát tường thế vẫn ko tránh khỏi tầm mắt của chú .
xuống ko ghế mà nền nhà luôn cu Bo thấy miệng con liền toe toét, con cựa quậy ko chịu trong lòng Tú nửa mà bước nhanh cạnh
--Bo dậy khi nào thế, hôm nay tè giường ko nè
--Dạ mama thấy Bo giỏi ko?
--Bo giỏi quá, sáng ai bế Bo dậy nè cho ma ma .
-Ba Tú bế con.
Bo đang chuyện với thấy hộp đồ chơi trong cạnh bàn là con bò liền ở đó tự chơi luôn.
theo thấy con thể tự chơi một an mới an tâm mà sang Tú. Hít một nặng nề. hỏi
--Chú rút chân khỏi công việc đó ?
Tú xong câu hỏi của liền nhíu mày . Sau đó đưa tay chú sang trống ghế bên cạnh vỗ vỗ mấy cái đó lên tiếng
--Em lên .
thấy mà vọng lên cũng tiện cho lắm nên đành lời Tú mà lên ghế .
Tú thấy lời biểu hiện tỏ vui vẻ. Nhìn sang nở nụ đó mới lên tiếng
--Đến bây giờ vẫn ko đổi cách xưng hô ? vẫn gọi chú xưng ?
--Thì...... quen mà
--Nếu như em ko chịu đổi từ nay về em hỏi chuyện gì thì vẫn sẽ ko trả lời nữa?
Tú xong liền giả vờ mặt sang một bên ý ko thèm chuyện với nữa cũng phì thái độ trẻ con của Tú
Vì với mà từ khi Tú đến nay lúc nào cũng thấy Tú lạnh lùng và khó tính lắm nên đầu tiên Tú nũng khiến tâm hồn thoải mái thật sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nghich-canh-hon-nhan/chuong-102.html.]
nhưng dù là vẫn ko thể tránh khỏi sự ngại ngùng. Vì cách xưng hô của và Tú ban đầu mặc định như ,giờ đổi dễ, ngượng miệng chế.t , đúng là Tú cách khó mà
ngại ngùng bẽn lẽn một lúc như mấy đứa con nít mới yêu, cứ suy nghĩ giữa nên lời Tú là mà cảm giác cứ hồi hộp vô cùng.
Và một lúc đấu tranh tư tưởng thì đành quyết định là sẽ đổi.
Thế là mạnh dạn đưa tay kéo Tú đối diện với .
Tú thì thấy hành động bất ngờ nên vẻ ngạc nhiên lắm, nhưng thái độ ko để lộ gì cả mà tỏ là ko nghĩ gì. Chỉ im lặng xem gì thôi
ậm ừ trong miệng tiện thể tranh thủ gương mặt trai của Tú một lúc đó mới gượng lên tiếng
--Ý ..em..em hỏi là ... thật sự rút chân khỏi đó đúng là sự thật ?
Tú hài lòng, đôi môi thoáng phủ lên ý chủ động tự nhiên dang tay ôm lấy lòng. cũng tự nhiên mà vòng tay ôm lấy tấm lưng của Tú. Hai cơ thể gần sát thể rõ từng nhịp tim của Tú đang đập mạnh mẽ
-Nếu đúng sự thật là em vui ?
úp mặt dụi lòng mà nhẹ trả lời
--Em vui chứ, vì công việc nguy hiểm lắm em sợ. rút chân cũng dễ dàng đúng ko ?
--Ừ, khi còn giế.t c.h.ế.t ko chừng?
Tú trả lời câu đó tỉnh bơ nhưng xong liền lạnh sống lưng. hốt hoảng rời vòng tay Tú thẳng dậy hỏi
--Vậy giải quyết ? bọn họ là em mà, chẳng lẽ độc ác như ?
--Ba năm trong băng bọn cũng một xin rút chân khỏi nhóm. Sau đó sang chỉ điểm chỗ bọn giấu hàng cho công an thế là trong đêm đó bọn công an đột nhập chỗ ở bọn truy bắt .
may mắn là bọn chạy thoát, chỉ đại ca từng giúp b.ắ.n chế.t, kho hàng cũng công an thâu tóm.
Sau đó, thằng em của đại ca lên nắm quyền ..Và đặt quy luật nếu ai rời khỏi, dù thiết cỡ nào nếu trốn khỏi mà bắt gặp cũng sẽ giế.t ch.ết ko tha.
--Vậy còn ...
Lần Tú sang cubo đó ôm con lòng . Ánh mắt kiên định mà trả lời
--Vì cho tươg lai của con , con một cuộc sống bình an nhất...Và ćũng ko hai con suốt ngày sống trog lo sợ…Nếu ba ngày bình an trở về gia đình chúng về quê ở ko bon chen nơi nửa nhưng nếu ko vượt qua ....
Tú ngập ngừng hôn lên má cubo mà thấy mắt đỏ ngầu cũng theo, chắc rút lui khó khăn và nguy hiểm lắm nên thái độ mới thế .
Nhìn đang cố gắng kìm nén cảm xúc để yên tâm mà thấy thương quá đỗi, chẳng với những lời gì đành chỉ lặng lẽ ôm ch́ặt lấy bóng lưng , gian cũng vì chúng mà dường như ngưng động .