Chuyện   thai  ko  ai  cả, ko  vì  giấu mà là  ít chơi  với ai nên nghĩ chuyện  cũng chẳng  gì để khoe khoang hết cứ thế an nhiên sống . Nên vô tình  đó  chuyện bắt đầu trở nên rắc rối…
Số là hôm nay   chợ đang  mua nửa cân thịt thì tự dưng   cứ   chằm chằm chỉ trỏ bàn tán  lưng ,  cảm thấy khó chịu nên vội trả tiền xong   về nhà luôn, ai ngờ  mới đặt chân về nhà ngay  sân liền gặp cô Sáu chạy sang hớt ha hớt hải, cô   đưa tay sờ sờ bụng   
_Lam mày  thiệt tao , mày đang  bầu đúng ko?
  mới    tò mò ngoài chợ,về đây  gặp cô Sáu hỏi nữa nên bực   trả lời  cọc
_Cái gì  cô con  bầu  ko  liên quan gì ai  mà cô hỏi giống điều tra quá ?
_Mày   nguyên xóm  họ  gì ko hả,họ  mày lăng loàn, chồng mới mất mà ăn bậy ở bạ  bầu với thằng khác đó giờ mày  đường mà , từ nhỏ tới lớn ai mà ko  to  nhỏ...Tao còn  họ gọi facebook qua  cho thằng Tú em chồng mày, rằng mày ở với thằng khác  bầu  kêu nó về tống cổ mày  khỏi nhà để sợ mày giành tài sản với thằng Tú đó...
 là miệng đời độc ác,  gì  đặc chuyện  thật, đúng là   bầu, nhưng  với ai  là  hiểu rõ, tại  họ ko hỏi chính miệng  mà   đồn như ? Nực  thiệt...tâm trạng tự dưng thêm chùng xuống cùng cảm giác khó chịu nên  trả lời qua loa với cô Sáu   luôn vô trong nhà
_Họ  gì kệ họ, con ko  gì sai con ko sợ  cô thôi con mệt  con vô nhà  nha cô…
Cô Sáu  vẻ bực với  nên lên tiếng 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nghich-canh-hon-nhan/chuong-16.html.]
_Cái con ...mày...mày...thật tình bực quá mà....mày ăn ở  cho coi  đó mày.
Cô   bỏ cuộc còn  với theo,    vài bước vô nhà ,  câu đó   nhịn  liền buông cái giỏ xách đồ ăn xuống,   trừng mắt với cô mà trả lời
_Cô  con sống coi  là ,  là  còn  là ko …Con    dạo    rảnh quá nhỉ, thích xen mỏ  chuyện của con quá  hả? Sao lúc  vợ chồng con nghèo khổ chẳng ai ngó tới dùm cái, giờ chồng con mất, thấy con một  ko thương thì thôi , ghen ăn tức ở chi cho mệt miệng  hả cô...?
_Mày...mày  chuyện với tao  đó hả, đúng là uổng công tao nghĩ cho mày mà, chồng mới mất mà  bầu , mày đừng  là con của thằng Quân, bữa tao hỏi mày còn  là  . Giờ qua mấy tháng   thì ko ai tin , mày chờ đó thằng Tú  về nó tống cổ mày  đường cho mày bớt cái thói hống hách …Đã mồ côi  cha   mà ko  an phận....
Nghe cô Sáu  tới đó  hết nhịn nổi liền xông tới nắm cánh cửa đóng   khóa chốt,  cô Sáu đang bực tức trợn mắt  ,  tức lắm nhưng nghĩ đến con , sợ ảnh hưởng nên im lặng  thẳng  trong nhà... việc xảy  khiến   mệt mỏi,  ấm ức.
Buông giỏ xách đồ ăn xuống bàn,   tới bàn thờ của Quân mà  nghẹn,   trò chuyện kiểu như đang   hiểu  đang uất ức và mệt mỏi thế nào
_Anh nè em mệt ,   , em thật sự sắp gục ngã ,   ai cũng ghét em cả, ai cũng soi mói em, em    đây ? Bây giờ dù em  thanh minh rằng đứa con  là của  chắc họ cũng chẳng tin em nữa    sống  với em ...Rồi  giải thích cho họ   ...
Không  tại  từ hôm bữa  lớn tiếng gây với cô Sáu thì tự dưng tin đồn cũng im bặt,   chợ   ngoài đường cũng chẳng  ai tò mò    nữa, trong lòng  cũng nhẹ nhõm  đôi phần, dù   nghĩ     là chuyện của   mắc mới gì tới họ nhưng để họ   cảm giác  dễ chịu là mấy....
Mà chẳng  lý do tại  họ im lặng nhưng thôi họ im là    cũng chẳng  bận tâm chi cho mệt