Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
".......chú út  gửi  Quân  chùa   bài vị của con  đang ở ...chú  thể nào chỉ cho    ...lúc trưa ghé nhà mà  ko thấy...?
"Chị cứ  im    chở chị về nhà? Cháu còn nhỏ nên  để bé ở phía  bàn thờ của  hai nên  lẽ chị  thấy đó? 
Tú trả lời  xong cũng  lúc chiếc xe từ từ di chuyển... cũng thế trở  trạng thái im lặng suốt quãng đường ...
Lát  khi xe về đến nhà cũng   gần 7h tối. Ngôi nhà  sáng đèn.. thấy từ trong nhà Ngọc chạy lẹ   môi nở nụ  thật tươi đon đả với Tú
"Anh về ? Cả buổi chiều  em cứ đợi  suốt…  đường  mệt  ?
 đang  đợi xem Tú sẽ phản ứng   chỉ thấy Tú liếc  sang  ,   bối rối vội lấy tay mở cửa xe bước xuống… Tú cũng    cạnh con Ngọc gương mặt thoáng vui vẻ  nó đầy tình cảm  trả lời
"Anh  mệt? Cảm ơn em..?
"Chị Lam?
Tú   gọi ?
  gọi bất ngờ nên  chút  lúng túng cứ thế chỉ thốt lên  mỗi từ "Hả"
"Tối  chị ở  ngủ một đêm   mai hẳn về?
Con Ngọc  ,  thấy gương mặt nó hiện  biểu cảm  mấy vui vẻ,  thì cũng bất ngờ với lời đề nghị  vì  nghĩ Tú  bảo  ở  đêm nay... thừ  ko  trả lời   thì   con Ngọc  xen 
"Dạ,  Tú  đúng đó chị. Chị ở   chớ giờ mà về  đường xa cũng    chị? 
Dự tính của  nãy giờ là khi về xong  việc sẽ lên xe về  sài gòn luôn nhưng tự dưng  Tú kêu ở     chút lưỡng lự, và Ngọc cũng  , vì thấy cũng còn  việc   nên  cuối cùng liền gật đầu đồng ý
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nghich-canh-hon-nhan/chuong-55.html.]
"Ừ  chị ở  hôm nha ko phiền hai  chứ?
"Dạ.. phiền  chị. Chị cứ ở  với tụi em cho vui nha...con Ngọc đon đả mở lời
....Thế là đêm nay   ở trong căn phòng mà lúc  của  và Quân, bao nhiêu kỷ niệm của đôi vợ chồng son  ùa về.   đó  chiếc giường quen thuộc lăn lộn mãi đến khuya ko ngủ  liền trong lúc  bên ngoài sân  tiếng xe chạy về...
_ting!!!
_ting!!!!!!
_Ting!!!!!!!!!!
Nghe tiếng kèn xe  đoán chắc Tú   đó về đến, vì lúc nãy  chuyện ăn tối xong Tú bảo  và Ngọc  ngủ , chú   công việc sẽ về  khuya, cứ nghĩ con Ngọc sẽ  mở cửa cho Tú ai ngờ  đợi thật lâu cũng vẫn còn  tiếng xe, bên phòng bên cạnh con Ngọc thì cũng ko  nó dậy rục rịch gì cả…
 định mặc kệ nhưng  thấy lâu quá   chịu  bèn leo xuống giường mở cửa bước  bên ngoài, ngó sang phòng con Ngọc vẫn đóng im thin thít chắc nó ngủ say ko  thì ... thở dài  vội bước   ....
Đêm khuya trời tối đen như mực   mở đèn điện thoại để thấy đường ...Với tay mở cửa rào   thấy xe   tắt máy...Tú cũng  gục đầu tựa  vôlăng luôn , cũng may cánh cửa kính bên hông đang  hạ xuống.
   khom đầu  lay lay Tú dậy, vẫn ko thấy chú  động tĩnh gì, đợi hoài ko  cách  đành thò tay  xe  nữa bấm mở cửa  lôi Tú qua bên ghế phụ, còn  cũng leo qua lái xe  trong sân nhà. (cũng may là khi ở với ba , ba   xe riêng nên cũng cho  tập láy và căn bản  chỉ  sơ sơ nên chạy đại thôi chớ  đường lớn   chạy  nào…)
....Xe   trong sân       đóng cổng rào   đó  ngược  mở cửa kè Tú vô nhà,     càm ràm trong miệng"  gì  mà  ăn nhậu dữ  ko ..còn con  yêu gì bạn trai về lúc nào cũng ko …”
Tú to lớn nên khi dìu chú    cũng chật vật lắm còn thêm mùi bia rượu nồng nặc từ  chú  xộc  mũi khiến cho  vô cùng khó chịu,  thì bây giờ  nóng, đôi mắt cứ nhắm nghiền mặc tình  lôi kéo...
 định kè chú  phòng  kêu con Ngọc  dìu Tú  phòng nó, ai ngờ khi bước  đến nhà   định mở miệng  gọi cho con Ngọc thức dậy thì tự dưng Tú lấy tay bịt miệng   nhanh chóng mạnh mẽ lôi tuột   phòng   đóng mạnh cánh cửa 
"Rầm"