Thằng bé ko   hôm nay trở chứng  dỗ cỡ nào cũng ko nín,  rối quá ko    nên liền nhanh chóng bế Bo chạy xuống lầu tìm  chồng, vì  thật từ ngày  sinh Bo đến nay nhóc con mười mấy tháng    chồng lo cho bé nhiều hơn  vì bà cưng cháu lắm, ko cưng   khi nhà chỉ   Dũng là con trai một và ông bà vẫn nghĩ Bo là cháu ruột của .
 bế Bo chạy gấp xuống thấy  chồng đang  trong bếp nấu ăn  ,  lật đật chạy nhanh đến vội  với 
-Mẹ... ơi cu Bo   dữ quá con dỗ nãy giờ nó ko nín,   coi cháu dùm con  ..
Mẹ  Bo lo lắng  
-Ừ đưa thằng nhỏ đây cho , ừm ừm   con...   Bo của bà...ngoan nào..bà thương con nha..
Bà  vỗ  đưa tay  ôm lấy Bo  lòng mà Bo giống như bện  bà nội  đó,bà nội  bế là nín liền hà riết    nó   con của  ko nữa…
Mẹ chồng  bế Bo  ngoài một lúc  đang trong bếp dọn chén đũa  ngoài bàn chuẩn  ăn sáng thì đột nhiên  một vòng tay ôm  từ phía    giật  lỡ tay rơi cái bát xuống nền gạch vỡ nát tiếng mảnh vỡ vang lên  xoảng...xoảng...
 giật   , thì  là Dũng, hôm nay  còn hù .  liếc xéo  một cái  định khom xuống nhặt mấy mảnh chén vỡ thì chợt  ngăn ...
-Em  im  để  nhặt cho. Coi chừng đứt tay em đó.
Dũng     liền vội nhặt mấy mảnh vỡ  bể,  đem bỏ vô thùng rác  đó  phụ  dọn đồ ăn sáng lên  nhà.
Hai vợ chồng cùng  cùng trò chuyện,   hỏi  hôm nay  dậy trễ mà đến giờ cũng  lo chuẩn    thì mới  thì  hôm nay  nghĩ  ở nhà để tiếp bạn...
...Sau một lúc nhỏng nhẻo với bà nội thì cuối cùng Bo cũng nín, thấy  chồng bế con    mới vội   phòng mời ba chồng   ăn sáng luôn. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nghich-canh-hon-nhan/chuong-68.html.]
Ở nhà   mà về dậy trễ nhất là  nhắc đến ba chồng . Nghe  từ ngày mà ba với  chồng  về hưu thì ông giống như kiểu  trầm cảm, suốt ngày chỉ ở nhà chẳng   cả, nhưng  cái quyền lực tiền bạc trong nhà vẫn là do ông nắm quyền chớ  chồng  ko xớ rớ gì  tới .
Cả nhà đang quây quần ăn sáng thì bên ngoài cửa    tiếng xe  chạy  bóp kèn inh ỏi.
Thấy nhà  khách  tính  dậy   mở cửa nhưng  sang  thấy Dũng  lên  , gương mặt  thoáng thấy  vui...Còn   hiểu  trong lòng đột nhiên xuất hiện  cảm giác gì đó  lạ,  hồi hộp   khó chịu cho nên Dũng  bước  khỏi nhà  cũng nhanh chóng hướng mắt  theo  phía bên ngoài..
Ngoài cửa  mắt  là chiếc xe màu đen quen thuộc xuất hiện đang từ từ lăn bánh chạy , tim  vô thức tự dưng nhảy vọt lên  tung  khỏi lòng ngực. 
Nếu như   và nhớ ko lầm thì chiếc xe đó  của Tú mà, tại  chú   chạy tới nơi   gì? DŨNG và TÚ ruốc cuộc từ khi nào  trở Tú bạn với ...
Trong đầu  ong ong cảm giác sợ sệt xuất hiện,  lùa vội chén cơm còn dang dở  đó lật đật bế cu Bo lên phòng để tránh mặt, lúc   dậy   chồng   hỏi
-Sao nay con ăn ít  Lam.. xuống ăn thêm  con đưa Bo  bế cho?
-Dạ con ăn no   với  để con bế Bo lên phòng cho  Dũng tiếp khách,chứ để Bo    phá thì phiền   nữa  ạ..
" Ừ  thôi con ôm Bo  .
"Dạ ...
 bế Bo  vội lên phòng cũng là  lúc Dũng dẫn bạn  nhà,   nép  phía bức tường  tò mò  xuống, quả nhiên  đoán ko sai,  đang  chồng  dẫn về nhà chơi là .... Tú
Nhìn Tú   mỗi bước  của chú  dẫm lên nền nhà là bấy nhiêu nhịp tim của  đập trong lo sợ, vẫn dáng vẻ  ,vẫn áo sơ mi quần tây , tay áo còn  Tú xoắn lên trông  gọn gàng  Tú nổi bật hẳn, vẫn là con  ,  mà trong đêm đó  để  trong cuộc đời  một vết cắt khó quên.
Tú    thấy chú  và Dũng  chuyện  rôm rả như    từ    càng lúc càng khó hiểu, cả hai  xuống ghế đột nhiên để ý  thấy Tú ngước mắt  lên bức tường  gắn tấm ảnh cưới của  và Dũng đôi mày Tú phút chốc nhíu , cứ chăm chăm  miết..