lúc thì Dũng bên ngoài bước , chúng đó cau mày, thấy Dũng chồng liền buông vội cây chổi tay xuống nhanh về phía đó nức nở
--Dũng con cứu em con con, con Lam nó điên ?
Con Ngọc cũng nhanh chóng Dũng gào lên cầu cứu
--Anh hai cứu em hai, chị Lam g.i.ế.c em nè
--Dũng mau dành con d.a.o con. Mẹ sợ quá con Ngọc mà xảy chuyện gì nữa chắc sống ko nổi mất Dũng ơi.
và cả nhưng vẫn im lặng ko biện hộ gì cả để xem sẽ xử lý , vì chính bây giờ phút cuối cùng vẫn tin sẽ ko thất vọng
Dũng liếc qua xong xuống con d.a.o tay đang kề cổ con Ngọc thở dài, đó phía cuBo đang sợ sệt núp góc bàn ẵm con lên,
thấy liền hài lòng, cứ nghĩ còn quan tâm đến con nên dần định buông con d.a.o tay xuống.
Nào ngờ đúng lúc Dũng ẵm cuBo từng bước đến mặt đó đưa tay lên chấn lấy cổ con, mắt ko nổi một tia quen thuộc mà gằn lên
-Mau thả con Ngọc nếu em cũng cubo xảy chuyện.
--Anh Dũng mau buông Bo
--Thả Ngọc , em ko?
Tay Dũng nữa bóp mạnh cổ khiến cho mặt Bo tím tái con sợ hãi mà thét lên khiến cho đau thắt cả ruột gan, bàn tay vô tình cũng dần buông con d.a.o đang kề cổ con Ngọc ..
Con Ngọc thấy tay nới lỏng nó liền đẩy lăn cù ngã xuống nền nhà chạy vội về phía con nhà Dũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nghich-canh-hon-nhan/chuong-89.html.]
Lúc Dũng cũng buông cu Bo xuống lật đật bò dậy ôm lấy con lòng, gương mặt Bo hoảng sợ cổ hằn một đường đỏ do lực bóp của Dũng để ,
Đôi mắt con long lanh ngấn nước, con ôm chầm lấy cổ của mếu máo thều thào
--Ma..Ma!
Tiếng con non nớt cùng với tâm lý đang sợ sệt khiến lòng trào dâng lên một niềm đau đớn khó tả, ôm chặt con trong lòng mà hai hàng nước mắt cứ thế trào .
Dũng với đôi mắt đỏ ngầu mà chua xót, càng căm hận nhiều dù như thế nào nữa bao giờ nghĩ Dũng nhẫn tâm cắt đứt tình vợ chồng với
và càng ko ngờ tay với cuBo tuyệt tình thế .
Thấy , liền mặt sang hướng khác để né tránh khiến chỉ khẩy mà buột miệng hỏi
--Tại đối xử với con em như thế chứ, chẳng lúc hứa sẽ bảo vệ và lo cho con em suốt đời Dũng,?
Dũng im lặng hỏi trong đáy mắt vài tia đau lòng nhưng chỉ thoáng qua thôi trở vẻ dửng dưng như ko gì là thấy với cả, tuyệt nhiên cũng ko hề trả lời.
cay đắng đó gạt nước mắt đến chồng và con Ngọc,..Giọng lạc đầy uất ức
--Còn ? từ khi con bước chân gia đình con bao giờ việc gì cho phiền lòng , trừ việc cuBo ko cháu nhưng ko con giấu mà là do Dũng ko cho phép con ..Con đ́ã là đứa mồ côi từ nhỏ nên khi về nhà con tự nhủ lòng rằng sẽ xem như ruột của con, bao giờ con nghĩ sẽ ngày hai con vì tiền mà cạch mặt thế .
Rồi sang con Ngọc. bình tĩnh với nó
"Còn mày, tao cho mày nè Ngọc. Chẳng lúc vì tao sợ mày nên mới bỏ quê mà là vì tao ko thể đối mặt với Tú nữa nên tao mới rời thôi, tao ko như mày chỉ vì một thằng đàn ông mà hại hết đến khác, bày trò hủy h́oại thanh danh tao nhưng mày nên nhớ dù mày chà đạp tao cỡ nào tao cũng vẫn ngóc đầu lên bao mày hại, mày tại ko? vì tao sống ko khố.n nạ.n như em nhà mày.
chử.i cho hết những ấm ức trong lòng lặng lẽ ôm trọn cuBo dậy mặc cho bọn họ bằng những ánh mắt căm thù lẫn hổ thẹn cũng chẳng còn sức quan tâm nữa nhanh chóng bước chân lên phòng.