Ngoại Thất Rời Kinh Thành, Về Quê Trồng Rau Mở Quán Ăn - Chương 120: Nhiên nhi, nàng nhìn ta đi
Cập nhật lúc: 2025-08-23 06:48:38
Lượt xem: 86
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ai?”
Cửa phòng khẽ động, một luồng gió từ bên ngoài thổi , Thôi thị ánh mắt cảnh giác xoay quát khẽ.
“Ma ma, bà ?”
Dù cũng là thành nam, kẻ dám tùy tiện xông .
đợi đến khi tới mặt, Thôi thị chợt phắt dậy.
“Ngươi tới đây? Nha của ?”
Bùi Ngọc hơn nửa tháng gặp nàng, trong mắt là nỗi nhớ nhung si mê.
“Nhiên nhi, nhớ nàng .”
Nếu sợ Thôi thị nổi giận dọn , thể lâu đến trở về.
“Bùi nhị gia vượt quá giới hạn , chúng bây giờ còn là phu thê.”
Những lời Thôi thị vô , Bùi Ngọc trong lòng tuy vẫn đau, nhưng sẽ còn nàng chọc tức mà bỏ nữa.
“Ta , nhưng gặp nàng.”
Trong mắt tràn ngập thâm tình, Thôi thị chịu nổi dời ánh mắt .
“Nhiên nhi, nàng ...”
Bùi Ngọc đến mặt nàng, tay nắm lấy cánh tay nàng, ngữ khí hèn mọn mang theo lời cầu khẩn.
Tim Thôi thị như bóp nghẹt, chua xót mềm nhũn.
Nàng vẫn cách nào dứt khoát , Bùi Ngọc yếu thế nàng sẽ đau lòng.
“Ngươi đừng như , Bùi Ngọc, chúng hãy thuận tình mà chia tay ?”
Nàng tìm chính , nàng dây dưa nữa.
Biểu cảm của Thôi thị quá đỗi nghiêm túc, trái tim Bùi Ngọc như vò nát.
Hắn thần sắc hoảng hốt buông tay , khổ một tiếng.
“Thật sự thể cho thêm một cơ hội nữa ? Nhiên nhi, Thôi Vân c.h.ế.t , ai cũng thể chia rẽ chúng .”
“Nàng sớm còn là trở ngại, Bùi Ngọc, lành với ngươi, chỉ là sống những ngày tháng nữa.”
“So với việc giam cầm trong hậu trạch, càng tự ăn, tuy chút mệt mỏi, nhưng vui vẻ, thể tìm thấy giá trị của bản , là Bùi nhị phu nhân gì đó, mà là chính .”
Những lời Thôi thị từng với Bùi Ngọc, nàng vốn tưởng khi hòa ly Bùi Ngọc sẽ nhanh chóng buông bỏ, nhưng ngờ thể dây dưa lâu đến .
Thậm chí để cho nàng dọn ngoài, mua chuộc tất cả các bà môi giới nhà đất trong kinh thành.
thể ngăn cản của nàng, thể ngăn trái tim nàng.
Đã thấy bầu trời bên ngoài, nàng thể chịu đựng sự cô độc của hậu trạch nữa.
Ngay cả khi Bùi Ngọc yêu nàng cũng .
“Thì ... thì ...”
Nghe lời nàng , Bùi Ngọc lúc mới hiểu .
Thôi thị là yêu nữa, chỉ là nàng học cách yêu bản .
Bùi Ngọc nên cảm xúc trong lòng, chút chua xót, nhưng nhiều hơn là vui mừng cho nàng.
“Vậy Nhiên nhi, can thiệp chuyện của nàng, nàng thể cho một cơ hội , chỉ một thôi, nếu thành, sẽ bao giờ dây dưa với nàng nữa.”
Lần hèn mọn đến tận xương tủy, Thôi thị động lòng đành lòng từ chối , khẽ gật đầu.
“Được, chỉ một .”
Đợi Bùi Ngọc gặp chướng ngại ở chỗ nàng, e rằng sẽ từ bỏ thôi.
Việc Thôi thị nới lỏng thái độ khiến Bùi Ngọc mừng như điên, chỉ cần cho cơ hội là , sợ nhất là Thôi thị dứt tình.
Bây giờ nới lỏng thái độ, chứng tỏ chuyện vẫn còn đường xoay chuyển.
“Đa tạ nàng Nhiên nhi.”
“Vậy bây giờ ngươi thể ?”
Thôi thị tránh ánh mắt , bên ngoài tối đen, hơn nữa nàng còn đang mặc thường phục ở nhà, với phận của Bùi Ngọc hiện giờ mà xông , nàng cho đuổi cũng là chuyện dễ hiểu.
Bùi Ngọc tuy nỡ, nhưng cũng dám chọc giận nàng nữa.
“Ta lập tức đây, nàng nghỉ ngơi cho .”
Hắn nỡ đầu vài , nhưng Thôi thị đều giả vờ thấy, ý định giữ chút nào.
Bùi Ngọc chần đến cửa, cuối cùng tiếc nuối rời .
tối nay Thôi thị đồng ý với , trong lòng Bùi Ngọc tràn đầy hy vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngoai-that-roi-kinh-thanh-ve-que-trong-rau-mo-quan-an/chuong-120-nhien-nhi-nang-nhin-ta-di.html.]
Hắn bước chân vui vẻ rời khỏi viện, tiểu tư hiểu rõ tính cách của , chủ tử nhà như ý nguyện.
Hắn như khoe công mà nhướng mày với hầu bên phía Thôi thị, “Thấy , đừng chặn nhị gia ở bên ngoài nữa nhé.”
“Ai.”
……
Thôi thị nới lỏng thái độ, Bùi Ngọc cũng dạy học cho các học tử nữa, ngày ngày đến tiệm của Thôi thị giúp đỡ.
Những vốn cho rằng Thôi thị và Bùi Ngọc thể nối duyên xưa đều vả mặt.
Bọn họ vốn tưởng hai hòa ly là do Bùi Ngọc cần Thôi thị, nào ngờ là Thôi thị cần .
Người đàn ông mắt , kẻ hận thể dính chặt lên Thôi thị, thật sự là Bùi nhị gia phong thần tuấn dật ?
Bọn họ sợ là mù chăng.
tất cả những nghi ngờ đều tan biến trong việc Bùi Ngọc ngày ngày đến.
Một hai thì còn mới lạ, nhiều thì chỉ còn sự chai sạn.
Thậm chí còn chủ động khuyên Thôi thị, “Bùi nhị gia thể vì nàng mà đến mức , nàng hãy tha thứ cho một , thế gian tìm đàn ông như thật khó.”
Thôi thị cúi đầu mím môi, “Ngài yên tâm, trong lòng đều rõ cả.”
Bùi Ngọc quả thực đổi, nhưng Thôi thị chỉ là nhất thời hứng thú, cũng sẽ mãi như .
Thực nàng cũng sợ hãi, vạn nhất yêu Bùi Ngọc nữa, liệu biến thành bộ dạng .
Tâm tư trói buộc nam nhân, bản .
Đây điều nàng .
“Đi thôi, về nhà thôi.”
Chiều tối tiệm đóng cửa, Thôi thị khóa kỹ quầy hàng gọi .
Bùi Ngọc lau sạch sàn nhà, thu dọn dụng cụ theo nàng.
Hai đều xe, thong dong bộ trong gió đêm hè.
Trên đường lớn đều là bách tính trở về nhà, mặt tuy mệt mỏi, nhưng ánh mắt đều sáng.
Bởi vì trong nhà đang đợi bọn họ trở về.
Bùi Ngọc hâm mộ bọn họ, nhưng bây giờ cũng để chờ đợi.
Thôi thị đầu liền thấy ánh mắt dịu dàng của , tim nàng khẽ run, má ửng hồng.
“Có uống rượu , quán nướng mới mở của A Ninh rượu gạo ngon.”
Lượng tửu của Thôi thị dần rèn luyện, giờ thể uống nửa bình.
Có lẽ là do lời khách , tối nay nàng uống rượu.
“Được.”
Hai bước quán nướng, Thôi thị gọi một đống xiên nướng, gọi thêm hai bình rượu gạo, Bùi Ngọc nàng uống ít thôi, nhưng vẻ hăng hái của Thôi thị, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nam nhân mặt nữ nhân cứ một kẻ phụ họa là , càng nhiều càng dễ hỏng việc.
Quán nướng đông , tụ tập ăn thịt uống rượu, thật là vui vẻ.
Thôi thị tuy là đầu tới, đối diện là Bùi Ngọc, nhưng nàng hề cảm thấy gò bó.
Hai chỉ lo ăn thịt, ai lời nào.
Thôi thị thích hương vị rượu gạo, chén đến chén khác mà uống hết cả một bình.
“Nấc ~ Ngọt thật, thích quá!”
Má nàng say nhẹ ửng hồng, ánh nến lờ mờ càng thêm quyến rũ.
Trong quán nữ khách nhiều, Thôi thị liền trở nên đặc biệt bắt mắt.
Gà Mái Leo Núi
Không ít sang, Bùi Ngọc trong lòng chua xót.
Nhiên nhi là của , ai phép .
“Nàng say , chúng thôi.”
Bùi Ngọc tiến lên đỡ nàng dậy, Thôi thị liền ôm chầm lấy cánh tay .
Nàng như mèo con dụi dụi cánh tay , ánh mắt mơ hồ ngưng , bên trong ngoài men say còn tình yêu giấu kín lâu.
“Bùi Ngọc, thật sự thích , thích mười sáu năm , thích đến mức bây giờ dám thích nữa...”
Tim Bùi Ngọc chua xót căng tức, Nhiên nhi của , là tổn thương nàng.
Bùi Ngọc nghẹn ngào trong lòng, vươn tay nâng khuôn mặt nàng lên, ngữ khí dịu dàng đến cực điểm.
“Nàng dám thích thì cứ để thích nàng, Nhiên nhi, đừng sợ ?”