Ngoại Thất Rời Kinh Thành, Về Quê Trồng Rau Mở Quán Ăn - Chương 122
Cập nhật lúc: 2025-08-23 06:48:40
Lượt xem: 88
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đoạt đích
Thì việc Bát Vương tạo phản đều do Bùi Chiêu và Ân Mộ Ngôn thiết kế.
Kẻ tâm phúc sớm Bùi Chiêu chiêu phản, đó từng vì Bát Vương việc mà mất vợ con.
Hắn ở bên ngoài bán mạng cho Bát Vương, trong khi vợ khó sinh cầu cứu đến Bát Vương phủ, chỉ nhận một câu từ Bát Vương rằng đang bận, thời gian.
Chính câu khiến vợ bỏ lỡ thời gian điều trị nhất, đợi khi trở về, thứ chờ đợi chính là hai t.h.i t.h.ể lạnh lẽo.
Kẻ tâm phúc hận Bát Vương thấu xương, nhưng phận thấp kém lời trọng lượng nên thể trả thù .
17_Bùi Chiêu nắm lấy mối hận thù của , lên kế hoạch cho chuyện .
Bát Vương ngục, Hoàng thượng gì.
Đấu tranh đoạt đích thành bại, bất quá chỉ là kỹ năng bằng khác mà thôi.
Hơn nữa Thái tử nhân hậu, thể nhận sự phò tá của Bùi Chiêu và Ân Mộ Ngôn, ở đó, Đại Chu còn thể hưng thịnh trăm năm.
Ra khỏi cung, Bùi Chiêu và Ân Mộ Ngôn lượt lên xe ngựa. Lúc , một nam nhân đến xe ngựa của Bùi Chiêu, nhẹ nhàng gõ cửa.
Gà Mái Leo Núi
“Lâm công tử.”
Bùi Chiêu vén rèm xe, khẽ gật đầu với bên ngoài.
Nam nhân, tức Lâm Tĩnh, biểu cảm chút căng thẳng, nhưng nghĩ đến điều gì đó, lấy hết dũng khí.
“Thủ phụ đại nhân, phu nhân chứ?”
Hắn lời mạo , nhưng nếu thể tin tức của Khê Ninh, lòng Lâm Tĩnh sẽ thể yên .
Đáy mắt Bùi Chiêu thâm trầm, nhưng vẫn gật đầu.
“Nội nhân sự đều .”
“Vậy thì , thì , thuộc hạ phiền đại nhân nữa, ngài thong thả.”
“Ừm.”
Bùi Chiêu hạ rèm xe xuống, khép mắt .
Thực , tạo phản cũng nguyên nhân từ Lâm Tĩnh.
Mấy tháng , Lâm Tĩnh đột nhiên tìm đến , rằng Trưởng Lạc báo thù Khê Ninh.
Tính cách của Trưởng Lạc Bùi Chiêu rõ ràng, nữ nhân đó chính là một kẻ điên, nàng mà phát điên thì chuyện gì cũng thể .
Khê Ninh mang thai, chuyện năm năm lặp một nữa, mà cách an nhất chính là ngăn chặn nguy hiểm từ trong trứng nước.
Trưởng Lạc nhất định trừ.
Cộng thêm việc tìm thấy điểm yếu của Bát Vương, Bùi Chiêu và Ân Mộ Ngôn nhất trí ngay lập tức, cảm thấy thể liều một phen, hạ bệ Bát Vương.
Và họ, quả thực .
Nhìn xe ngựa của Bùi gia càng càng xa, Lâm Tĩnh từ từ thu ánh mắt.
Hắn thật sự hâm mộ Bùi Chiêu, thể cứu nàng và sở hữu nàng khi Khê Ninh gặp nạn, còn bản khi gặp nàng thì còn cơ hội.
Hai bàn tay Lâm Tĩnh nắm chặt ở bên hông, cho dù bản thể sở hữu nàng, cũng bảo hộ nàng chu .
Trưởng Lạc chính là nguy hiểm mà giúp Khê Ninh giải quyết.
Chuyện Bùi Chiêu và Ân Mộ Ngôn , Khê Ninh hề , cho đến khi Bát Vương ngục nàng mới .
Mức độ hiểm nguy đằng sự việc , Khê Ninh chỉ cần nghĩ đến là sợ hãi lạnh sống lưng.
“Sao ? Hài tử quấy rầy nàng?”
Bùi Chiêu cởi áo ngoài vứt cho hạ nhân, còn bước nội thất.
Khê Ninh quý phi tháp, sắc mặt khó coi.
Bùi Chiêu tiến lên sờ bụng nàng, nàng một bàn tay vỗ .
“Sao còn giận dỗi?”
Tiểu gia hỏa quấy phá dữ dội đến ?
Khê Ninh mắt đỏ hoe ngẩng đầu, trong mắt ngấn lệ.
“Ngươi còn sẽ giận dỗi! Bùi Chiêu, ngươi những chuyện như thế thể với một tiếng ?”
Nàng cũng chuẩn tinh thần một chút.
Lần may mắn là thành công , vạn nhất thất bại, nàng ngay cả họ c.h.ế.t thế nào cũng .
Bùi Chiêu lúc mới hiểu nguyên nhân nàng giận dỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngoai-that-roi-kinh-thanh-ve-que-trong-rau-mo-quan-an/chuong-122.html.]
Hắn xổm bên chân Khê Ninh, Bùi Chiêu vóc dáng cao lớn, khi xổm xuống ngang tầm mắt với Khê Ninh.
Hắn đặt tay lên đầu gối Khê Ninh, giọng trầm thấp ôn nhu.
“Ta hứa với nàng cuộc sống cùng trải qua, thể tự đặt nguy hiểm, chuyện Bát Vương tự nhiên là đảm bảo vạn phần vô thất mới tiến hành.”
“Thật ?”
Giọng Khê Ninh nghèn nghẹn, Bùi Chiêu đau lòng vươn tay lau nước mắt nàng.
“Thật, vĩnh viễn sẽ để nàng một .”
Lòng Khê Ninh mềm nhũn, khẽ nấc lên một tiếng, kìm mà tha thứ cho .
“ nếu chuyện như , ngươi nhất định báo cho , Bùi Chiêu, là yếu đuối, cùng ngươi san sẻ.”
“Được.”
Bùi Chiêu dùng lòng bàn tay chạm mặt nàng, sẽ nữa.
Chuyện Bát Vương giải quyết, Khê Ninh tha cho , nhưng Bùi Chiêu định bỏ qua cho nàng.
“Lâm Tĩnh là ?”
Khê Ninh vẻ mặt mơ hồ, “Lâm Tĩnh là ai?”
Nàng thật sự quên .
Bùi Chiêu trong lòng tức buồn , buồn vì Khê Ninh nhớ tình địch, nhưng tức vì mị lực của nàng quá lớn, luôn tranh giành nàng với .
Đối với câu hỏi của Khê Ninh, Bùi Chiêu hừ lạnh một tiếng.
“Không là quan trọng gì, A Ninh cần để tâm, nhưng cũng như , tránh xa mấy kẻ mèo hoang chó dại bên ngoài một chút.”
“Trong mắt A Ninh chỉ thể .”
Hắn cố chấp bá đạo, Khê Ninh sớm quen .
“Biết .”
Thời tiết càng ngày càng lạnh, bụng Khê Ninh cũng càng ngày càng lớn.
Khê Quý phi trong cung gửi đến ít đồ , nhân việc Bát Vương ngục, đại thù của Ân gia báo, Khê Quý phi vui mừng đến mức uống mấy hồi rượu.
Nàng ít khi uống rượu, tửu lượng tự nhiên sẽ lắm, mấy đều say bí tỉ.
Có lẽ vì trong lòng còn vướng bận gì, con nàng cũng trở nên cởi mở hơn nhiều, say rượu cũng sợ.
Hoàng thượng gì, quy tắc gì, nàng đều để trong mắt.
Thậm chí say rượu, Khê Quý phi còn đuổi cả Hoàng thượng ngoài.
Chuyện ngày hôm lan truyền khắp hậu cung, tất cả đều chờ Hoàng thượng nổi giận, Khê Quý phi thất sủng.
Tuy nhiên, Hoàng thượng như bỏ bùa, cảm thấy Khê Quý phi như thật chân thật thẳng thắn, những giận, mà còn mở kho báu sai thái giám mang đến ít bảo vật quý giá.
Cả đám phi tần trong hậu cung suýt chút nữa cắn nát răng bạc, nhưng ai dám bắt chước.
Khê Quý phi độc sủng bao nhiêu năm, dựa chính là khuôn mặt của nàng, bọn họ e là học .
Ngày Khê Ninh lâm bồn là Tết, năm nay ăn Tết An Dương Phu nhân còn gây sự nữa.
Bùi Chiêu trở về càng , Khê Ninh tháng ngày lớn , nên luôn túc trực bên cạnh thê tử.
Ngược Thôi thị trở về phủ ăn Tết.
“Nương.”
Thôi thị chút ngượng nghịu, bản nàng hòa ly với Bùi Ngọc còn đầy một năm, giờ mặt dày trở về, nàng còn coi là trò .
Tuy nhiên An Dương Phu nhân vui mừng, lão đại và lão tam phu thê hòa thuận, hài tử đáng yêu, chỉ còn lão nhị nên .
Giờ đây lão nhị và Thôi thị quan hệ hòa hoãn, An Dương Phu nhân thấy hy vọng.
“Ai, mau .”
Thôi thị thấy An Dương Phu nhân hề giận , nặng nề thở phào một .
Bùi Ngọc bên cạnh nàng, lén nắm lấy tay nàng.
“Ta , nương là miệng lưỡi cay nghiệt nhưng lòng mềm yếu, nhất định vui khi nàng thể trở về.”
“Ừm.”
Thôi thị cúi đầu mím môi, thực Bùi Ngọc rằng, thái độ của An Dương Phu nhân đối với nàng hơn nhiều.
Sau khi hòa ly nàng mới rõ bộ mặt thật của những xung quanh, những như Khê Ninh và Lâm thị là thật lòng đối xử với nàng, còn loại như Thôi phu nhân thì chỉ vắt kiệt giá trị cuối cùng của nàng, cả những bạn thiết ngày xưa, khi nàng hòa ly cũng dần xa lánh nàng.
Nếu là Thôi thị của đây chắc sẽ buồn, nhưng giờ đây nàng chỉ sự may mắn.
Có thể sớm rõ chân tướng của những xung quanh, nàng cũng cần lãng phí thời gian giả tạo xã giao với khác nữa.