Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt quá đỗi quen thuộc của Yến Xuyên hiện .
 sững sờ trong lòng, vội vàng rút lui về chỗ tối.
Thẩm Thuật Hoài đưa tay nhận lấy bật lửa, châm điếu thuốc.
Anh  thản nhiên :
“Cảm ơn.”
“Trùng hợp thật, bật lửa của chúng  giống .”
  trong góc lén ,  khỏi đưa tay lên trán,  khổ.
Tất nhiên là giống , vì chiếc bật lửa đó cũng là  tặng  mà.
Lần  tặng quà chắc chắn   cẩn thận hơn .
Không thể nào  đặt cùng một món quà hai  .
Yến Xuyên vốn luôn  tính cạnh tranh cao.
Cậu   Thẩm Thuật Hoài, đôi mắt đầy tự tin:
“ là trùng hợp thật.”
“ bật lửa của   vẻ đắt tiền hơn, chắc  đặc biệt hơn cái của  chứ nhỉ?”
Yến Xuyên nhướn mày,  nở một nụ  đắc thắng:
“À ,  mới nhận   thậm chí còn  đeo nhẫn cưới nhỉ.
“Nhìn chẳng  là   gia đình  .”
“Học theo  ,  ngoài lúc nào cũng đeo nhẫn đôi.”
“Xem , tình cảm của  và bạn gái vẫn  hơn  nhiều.”
Yến Xuyên xòe tay trái, khoe chiếc nhẫn bạc.
Mặt nhẫn khắc chữ  tắt tên  và  , hiện rõ  mắt Thẩm Thuật Hoài.
Lúc ,  thực sự toát mồ hôi hột.
Thẩm Thuật Hoài vốn   kiên nhẫn.
 khi ánh mắt   chạm  chiếc nhẫn đó, biểu cảm của   lập tức đông cứng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngoai-tinh-voi-chang/5.html.]
Anh  vô thức lướt tay qua   chiếc bật lửa bạc.
Một lúc ,   hằn học ném trả chiếc bật lửa cho Yến Xuyên.
Thẩm Thuật Hoài nhả  một  thuốc, lạnh lùng :
“Vô vị.”
Khi  lái xe   một cách chậm chạp, ở cổng chỉ còn  Thẩm Thuật Hoài  đó một .
Anh  bước lên ghế phụ, đóng cửa mạnh đến mức vang lên tiếng “rầm”, trong ánh mắt vẫn còn một chút khó chịu.
Thẩm Thuật Hoài  lạnh một tiếng:
“Bây giờ yêu đương là chuyện gì đặc biệt lắm ?”
“Thằng nhóc non nớt, chỉ mỗi việc hút điếu thuốc mà cũng khoe khoang về bạn gái cả buổi.”
: …
Chồng , xin   nhé.
Bạn gái của thằng nhóc khoe khoang đó, chính là  đấy.
Trong lúc im lặng, Thẩm Thuật Hoài đột nhiên  thẳng dậy, từ từ tiến  gần .
Khoảng cách  gần, đến mức   thể cảm nhận   thở ấm áp của   phả lên mặt.
 lo lắng cựa .
Cái gì thế ? Người  quá thiếu chừng mực  đấy!
Bỗng “tách” một tiếng, bầu  khí mập mờ tan biến ngay lập tức.
Thẩm Thuật Hoài thắt dây an  cho .
Hàng mi dài rủ xuống, đôi mắt sâu thẳm    lạnh lùng.
Thẩm Thuật Hoài trách móc:
“Em nghĩ gì thế? Đến dây an  cũng  thắt.”
 , ngay giây tiếp theo, Thẩm Thuật Hoài đột nhiên khựng , nhíu mày.
Anh  chạm nhẹ  xương quai xanh của , giọng lạnh lùng hỏi:
“Thời Ý, tại  ở đây   vết hôn?”