Ngoài Trời Có Tuyết Rơi - Chương 75

Cập nhật lúc: 2024-11-24 08:31:37
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tào Ngọc Lâm bảo binh sĩ cưỡi ngựa đưa tin đến thì khỏi lều, ở cửa.

La Tiểu Nghĩa ôm mũ trong tay, đang bên dáo dác ngó quanh, thấy nàng thì sững , gượng: “A Thuyền.”

Tào Ngọc Lâm gật đầu, đánh giá một lượt từ xuống , dáng vẻ vẫn y hệt lúc hành quân đánh trận ngày , ngoài đánh trận thì chẳng đoái hoài đến gì khác, gì cũng là tướng quân mà cứ để mặc mặt bám bụi, tóc tai bù xù.

La Tiểu Nghĩa nàng thì chỉnh sửa bộ giáp , hai bước tới gần cửa lều.

Sắc trời ngả tối, gió lớn dần, nàng chẳng mời lều nhưng chỗ cũng cản gió , đỡ cho hứng gió như tên ngốc. Hắn yên, đưa mắt nàng. Nàng mặc áo Hồ búi tóc kiểu Hán dành cho nam, trông đúng là chẳng gì, điều quen, : “Nghe là một nàng đưa tẩu tẩu trốn, nên tới đây thăm nàng.”

“Cũng hẳn ,” Tào Ngọc Lâm : “Có cận vệ của tam ca liều che cho nên mới thoát .”

La Tiểu Nghĩa nàng thích giành công, nghĩ đến các cận vệ tử trận thì càng khó chịu, đoạn thở dài: “Cận vệ theo tam ca sinh tử c.h.ế.t hơn nửa, chẳng trách tam ca bố trí nhanh như , chắc chắn sẽ tha cho đám cẩu Đột Quyết …”

Tào Ngọc Lâm ngắt lời : “Không cần với mấy chuyện , giờ còn ở trong quân nữa, tất quy định.”

Chiến sự đó, kế hoạch gì thì cũng đều do chủ soái và tướng sĩ sắp xếp, nàng chỉ phụ trách tìm kiếm tình báo ở bên ngoài, thể quá nhiều.

La Tiểu Nghĩa buột miệng: “Ta đến là chuyện với nàng đấy, nàng định về quân ?”

Tào Ngọc Lâm hỏi: “Tam ca bảo đến hỏi?”

La Tiểu Nghĩa mím môi, đúng là Phục Đình bảo đến hỏi câu , lúc ở đường bảo , nửa chữ dư thừa.

“Không hẳn thế, chỉ là hỏi thôi.” Hắn ho một tiếng: “Dù gì nàng cũng bản lĩnh ở trận tiền mà, mai một thì tiếc lắm.” Nửa câu càng che càng lộ, xong thì tự mắng trong bụng.

Tào Ngọc Lâm im lặng, tay vô thức nắm .

Quả thực bàn tay nàng cầm nắm đao, lúc nhấc đao tựa như sức nặng của ngàn quân, lúc vung xuống như bùn bám lấy, nhưng một khi nắm vững thì khi hạ đao hệt như trút gánh nặng.

Song, nàng chắc còn thể đối mặt với đại quân Đột Quyết nữa .

Phục Đình đến hỏi nàng là bởi tin nàng hiểu rõ tình cảnh của bản .

Nàng nắm tay , đoạn lắc đầu.

La Tiểu Nghĩa mỉm , trái trông như thả lỏng: “Cũng , trận còn yên hơn.”

Tầm mắt Tào Ngọc Lâm dừng một lúc, gì mà đầu rời .

La Tiểu Nghĩa quen với dáng vẻ lạnh lùng của nàng, ngó chằm chằm mảnh đất chân, cảm thấy câu nào là tự bản , thế là đưa tay tát .

Bất thình lình một âm thanh vang lên: “Chú Tiểu Nghĩa?”

La Tiểu Nghĩa sững , ngoái .

Lý Nghiên từ đằng đến, đầy khó hiểu, hiển nhiên là thấy cảnh tự tát .

La Tiểu Nghĩa sờ mặt, xòe tay : “Cậu tự luyện quyền cước dạy mấy , còn việc, đây.”

Lý Nghiên thấy cà nhỗng bông đùa, nay thấy đàng hoàng thì càng khó hiểu, đưa mắt theo hướng rời , nghĩ bụng rốt cuộc là nhỉ? ***

Ở trong lều hai bóng tựa , Tê Trì ngẩng đầu lên, con trai đang ngủ say giường, gương đồng, trong gương phản chiếu bóng dáng đàn ông đang ôm nàng.

Phục Đình ôm nàng, từ môi nàng hôn dần xuống cổ, cằm lún phún râu cạ khiến nàng nhồn nhột.

Lồng n.g.ự.c Tê Trì phập phồng, nhũn dựa , đầu vai chống một áo giáp nặng nề: “Chàng cứ thế thì tiếp .”

Trước đó đang còn kể chuyện chạy trốn, nhưng bỗng sáp đến hôn, thế là nữa.

Phục Đình vẫn chừng mực, một tay ôm eo nàng, cúi đầu hỏi: “Mình mẩy ?”

“Choáng tới nơi .” Nàng cố ý đáp.

Khóe miệng động đậy, nàng còn đang tĩnh dưỡng bèn ấn nàng xuống giường, ngó mặt nàng con trai ngủ say cạnh nàng, : “Đừng nữa.”

Vốn rõ tình huống thế nào, nhưng khi nàng kể qua thì hỏi nữa.

Nàng là lá ngọc cành vàng, cưới mà đến cả việc sinh con cũng yên , gì thêm cũng khiến khó chịu.

Tê Trì cũng nhắc , mỗi nhớ đến cảm thấy quá nguy hiểm, hai đêm đầu khi đến đây nàng còn gặp ác mộng liên tục, điều .

Có đôi lúc nàng nghĩ, nếu khi chỉ kém một bước thôi, chẳng hạn như lúc đến y xá thì phát hiện y xá cháy, hoặc đang sinh con thì Đột Quyết ập , thì thực sự tình hình sẽ tệ hại đến mức nào.

đến lúc tỉnh dậy, tự an ủi đó chỉ là hù dọa thì mới dễ chịu đôi phần.

Nàng ngước mắt Phục Đình, đưa tay sờ tã lót của con: “Nếu thoát nổi, là con…”

“Đừng mấy chuyện nữa.” Phục Đình trầm giọng ngắt lời.

Đến nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.

Tê Trì cũng cảm thấy thế , là điềm , bèn nở nụ thoải mái: “Chàng còn nhớ cô gái đánh đàn hạc ?”

Phục Đình nàng, hiểu vì nàng nhắc tới cô gái lúc : “Chuyện gì?”

“Cô từng với , thứ đời tất nhân quả.” Tê Trì tựa đầu giường, chậm rãi : “Y xá ở biên cảnh kéo dài, cùng với binh hùng tướng mạnh trong quân là nhân do gieo, giờ mới hái quả gặp dữ hóa lành , đấy cũng là nhân quả, nên tất nhiên là sẽ .”

Phục Đình mím môi, cảm thấy lý.

Có đôi lúc thực sự bội phục nàng, nàng một trái tim bền dẻo, cần khác an ủi thể tự an ủi .

Tê Trì còn thì , ngón tay nàng chạm vạt bộ giáp đen tuyền của .

Áo giáp bằng sắt nên nặng, nàng dùng ngón tay gẩy miếng sắt lạnh lẽo bên , hỏi: “Sao tháo áo giáp?”

Phục Đình nàng, lên tiếng.

Tê Trì hiểu: “Phải đến tiền tuyến bất cứ lúc nào đúng ?”

Chàng gật đầu: “Đột Quyết sẽ còn động thái.”

Chiến sự vẫn kết thúc, nhưng đặc biệt chạy đến đây vì nàng và con.

Tê Trì cũng hiểu, thấy miếng sắt ở vai còn dính vết m.á.u khô, đường đến đây nhất định nhiều giao thủ với binh lính Đột Quyết, bỗng nhớ đến Bộc Cố Tân Vân, nàng ngẫm nghĩ: “Lần bọn chúng tấn công quá lạ, cứ như giúp , thời cơ quá khớp, hệt như nhắm chúng .”

Phục Đình thoáng im lặng, đoạn bảo: “Ta cũng đoán , chỉ là dám xác nhận.”

Không xác nhận , mà là dám xác nhận. Tê Trì cẩn thận phát hiện điểm khác biệt nhỏ xíu đó, khỏi .

Phục Đình nữa, giơ tay kéo thảm lông phủ lên đầu gối nàng: “Nghỉ ngơi , những chuyện cứ giao cho .”

Tê Trì “ừm” một tiếng, tuy bảo vẫn xác nhận, nhưng câu vẫn khiến nàng cảm giác bình tâm.

“Đại đô hộ, quân báo đưa đến.” Một cận vệ ngoài lều thấp giọng bẩm báo.

Phục Đình lập tức nghiêm mặt, thẳng dậy bảo: “Ta ngoài , gọi Lý Nghiên tới , chắc nó cũng sốt ruột .”

Chiếm nàng đến bây giờ, cũng nên để cô cháu hai chuyện trò, nhân tiện chuyển sự tình chiến sự nơi khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngoai-troi-co-tuyet-roi/chuong-75.html.]

Tê Trì ngoài, thẳng dậy, nàng cũng nhớ cháu lắm .

Lý Nghiên lập tức , cẩm bào trắng phau bẩn, tay quấn vải băng bó vết thương, thấy nàng thì chẳng gì, chỉ cửa im lặng nàng.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà gầy trông thấy, Tê Trì mà đau lòng, vẫy tay gọi đến.

Lý Nghiên chầm chậm bước tới, lúc mới : “Cô ơi, đường cháu đều , gặp nguy hiểm gì hết, em trai cũng ngoan.”

“Thật hả?” Tê Trì , khiến nàng lo lắng.

Lý Nghiên gật đầu, em trai ở giường: “Thật ạ, dù nguy hiểm thì thoát cũng coi là nguy hiểm nữa.”

Tê Trì xoa cánh tay thương của , mỉm : “Cháu lớn , là thế tử phủ Quang vương chân chính.”

Nếu trai nàng thể thấy dáng vẻ của con trai lúc , chắc hẳn sẽ kiêu ngạo lắm cho xem.

***

Trời tối đen như mực, bầu trời như nắp vung bao lấy đồng cỏ.

Đại đô hộ đưa con đến tộc, là chuyện quá vinh quang với Hồ tộc.

Bộc Cố Kinh dám thất lễ, lập tức bắt tay chúc mừng.

Cánh đàn ông trong tộc xắn tay áo, phăm phăm định mổ thịt dê ở bên đồng cỏ, bỗng một binh sĩ chạy tới chuyển lời: Đại đô hộ hạ lệnh cần phí công, chiến sự vẫn đang ở mắt, thứ cứ đơn giản . Chỉ cần tìm thêm mấy bà v.ú giúp phu nhân chăm con là .

Bộ Cố Kinh vốn còn đang bên cạnh chỉ huy, nhận mệnh lệnh thì đành thôi, xúc động : “Đại đô hộ đúng là quá tiết kiệm, vì đất Bắc mà thậm chí long trọng cho con nhỏ.” Nói thở dài hai tiếng, khoát tay, cho trong tộc rời .

Trong lều của Hồ, mấy ngọn đèn thắp sáng trưng.

Cửa lều kéo chặt, bàn đặt một chậu gỗ đựng nước nóng.

Tân Lộ ôm đứa nhỏ tắm rửa xong đến mặt Tê Trì, thở dài bảo: “Nếu còn ở phủ đô hộ, thì từ ngày sinh cho đến giờ chắc chắn ngày nào cũng náo nhiệt, nhưng nay ba ngày qua từ lâu, đến bây giờ tiểu lang quân mới lễ tam triêu.”

Tê Trì đón lấy con, bất đắc dĩ: “Thì cũng hết cách , ai bảo thằng bé chọn lúc mà tới chứ.”

Lễ tam triêu là lễ tiết ba ngày sinh con, bất kể nước tắm đưa lễ đều chú trọng, nước tắm nấu bằng nhụy hoa quế, lá quít, lá nhãn, đá cuội và mười hai đồng tiền, bạn bè cũng đến dự.

bây giờ đang ở tiền tuyến nên chỉ cho hình thức, chỉ mỗi bước ném tiền chậu nước, Tê Trì bỏ qua, tự đích .

Bình thường là ném bạc vụn, nhưng nàng bạc vụn, mà trái chỉ ngân phiếu, nhưng thể ướt , cuối cùng Tân Lộ tắm cái nào là nàng nhúng ngân phiếu cái .

Tất cả những thứ đem theo đều cho con cả, nếu chỉ đem theo chừng đó thì e sẽ còn tiếp tục.

Ngay cả Tân Lộ cũng : gia chủ đưa bộ tài sản của cho con trai đây mà.

Tê Trì cũng là bởi áy náy, bé con đời chịu khổ, thế nên cho cu tất cả.

Trên bàn hai bộ y phục be bé do tộc Bộc Cố đưa tới, kịp may mới mà là của đứa trẻ khác, tuy rộng song vẫn mặc .

Tân Lộ khỏi lẩm bẩm, nhớ đến nàng và Thu Sương chuẩn nhiều y phục trẻ sơ sinh cho con của gia chủ, đều may từ tơ lụa thượng hạng quý báu, chẳng ngờ gặp nguy hiểm nên chẳng mang theo dù chỉ một bộ.

“Lần thì đến y phục cũng là của muôn dân bách tính .” Tê Trì .

Vừa áo cho con thì cửa lều vén lên, Phục Đình .

Tân Lộ lập tức hành lễ lui .

Tê Trì : “Chàng về muộn đấy, bỏ lỡ một lễ .”

Phục Đình đứa bé, cu nơi , mặc áo Hồ rộng thùng thình khua khoắng đôi tay bé nhỏ.

Đây là đầu cha, tới những nghi lễ , đoán chắc là lễ tiết quý tộc chú trọng.

“Vậy thì để ,” Chàng : “Lần sẽ bỏ qua nữa.”

Tê Trì đeo đao bên ngoài áo giáp, trong lòng cũng đoán : “Tin tức quân báo ?”

“Đột Quyết động thái.” Chàng .

Tê Trì đoán đúng .

Bên ngoài vang lên hai tiếng bước chân, song lên tiếng.

Nàng thấy, bèn hỏi Phục Đình: “Lại đến tìm ?”

“Tẩu tẩu, là đây.” La Tiểu Nghĩa ở bên ngoài thấp giọng đáp: “Không việc gì hết, tẩu cứ hàn huyên với tam ca , chờ mà.”

Phục Đình con, đoạn sang nắm tay nàng, đỡ nàng đến cuối giường, cách xa cửa lều mới cúi đầu nàng: “Đại phu bảo cần tĩnh dưỡng bao lâu?”

“Chí ít cũng đến tháng .” Tê Trì .

Phục Đình suy nghĩ, bảo: “Ta để quân đội ở gần đây, cũng sẽ bàn giao cho tộc Bộc Cố, đợi nàng tĩnh dưỡng khá hơn, sẽ đến đón nàng quân doanh.”

hiện tại nàng cần nghỉ ngơi, nếu thực sự đưa nàng luôn bây giờ, chỉ đặt nàng ở mắt.

Có lẽ đúng như nàng , học Quang Vũ đế Lưu Tú nhà Hán, trực tiếp dẫn theo Âm Lệ Hoa bên cạnh.

Tê Trì thì ngay, mắt cụp xuống, gật đầu một cái, ngẫm vẫn căn dặn một câu: “Nhớ cẩn thận.”

“Ừm.” Phục Đình nàng cụp mắt, theo lẽ tự nhiên tập trung môi nàng, nhớ đến dáng vẻ của nàng khi hôn ngày .

Tê Trì ngẩng đầu , mặt nửa ngoài sáng nửa trong tối, đoi mắt đen láy ẩn sâu trong hốc mắt.

Sau đó, đứa trẻ giường càu nhàu hai tiếng như sắp , thì mới kéo hai hồn.

Tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, nghĩ bụng tên nhóc đúng là chọn thời điểm, trong mắt thấp thoáng ý .

La Tiểu Nghĩa chờ bên ngoài một lúc lâu thì Phục Đình mới .

Hắn lập tức tới, nhỏ: “Dựa theo bố trí của tam ca, quả nhiên chúng động tĩnh, lẽ con rắn khỏi hang .”

Phục Đình gật đầu, ngoái đầu cửa lều tới: “Đi ngay.”

Hai băng qua đồng cỏ về phía .

Phục Đình , thấy La Tiểu Nghĩa gì thì ngoái , thoáng qua: “Tào Ngọc Lâm đồng ý ?”

La Tiểu Nghĩa lập tức hồn, gượng: “Hầy, tam ca đúng là liệu sự như thần.”

Chàng thấp giọng khiển trách: “Nói nhát cáy còn chịu nhận.”

La Tiểu Nghĩa lên tiếng, cũng thêm, nữa chỉ tổ khiến vui.

Phục Đình điểm dừng, dù cũng nhúng tay chuyện .

 

Loading...