Bởi vì khóa cửa thông minh chỉ nhận diện khuôn mặt của Vân Tranh, đánh thức cô dậy thì cả hai đều .
Vân Tranh mơ mơ màng màng mở mắt, lông mi khẽ run, mắt là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Phó Lăng Hạc.
“Đến ?” Giọng cô mềm mại, vô thức cọ cọ lòng .
“Ừm, về nhà .” Phó Lăng Hạc khẽ, giọng điệu dịu dàng, “ ổ khóa chỉ em mới mở .”
Vân Tranh mơ hồ đầu khóa cửa thông minh.
“Tít —— nhận diện thành công, chào mừng chủ nhân về nhà.” Giọng nữ máy móc vang lên, cánh cửa lớn tiếng động trượt .
Phó Lăng Hạc ôm cô , đèn trong nhà tự động bật sáng, ánh sáng ấm áp dịu nhẹ tràn ngập bộ sảnh .
“Để em xuống .” Vân Tranh nhẹ nhàng đẩy vai , má ửng hồng.
“Ôm thêm chút nữa.” Phó Lăng Hạc những buông tay mà còn nâng cô lên một chút, thẳng phòng khách, “Em tỉnh, chân vẫn còn mềm.”
Vân Tranh bất lực, đành để mặc ôm.
Ngoài cửa sổ kính sát đất của phòng khách, bộ cảnh đêm thành phố thu đáy mắt, đèn neon nhấp nháy, dòng xe cộ như dải ngân hà.
Toàn bộ bức tường kính biến ánh đèn rực rỡ thành một bức tranh cuộn chảy, những tòa nhà biểu tượng ở xa xa lấp lánh trong màn đêm.
Phó Lăng Hạc đặt cô xuống ghế sofa mềm mại, còn thì nửa quỳ mặt cô, nhẹ nhàng bóp bóp bắp chân cô.
“Vẫn khó chịu ?” Anh ngước mắt cô, đáy mắt mang theo sự quan tâm.
Vân Tranh lắc đầu, giọng khi mở miệng vẫn còn yếu ớt, “Đỡ nhiều .”
“Tại khóa cửa thông minh ở đây chỉ nhận diện em?” Vân Tranh cuối cùng vẫn nhịn hỏi điều nghi hoặc trong lòng.
“Em quên ? Căn nhà là quà cưới tặng em, chỉ khuôn mặt của em mới mở khóa .”
Vân Tranh lời giải thích của đàn ông mới chợt hiểu .
Thật cũng trách Vân Tranh nhớ , chủ yếu là chồng cô lúc đó tặng quá nhiều bất động sản, rải khắp cầu.
Đừng là hai tay cô, ngay cả cộng thêm hai tay Phó Lăng Hạc cũng đếm xuể.
Hơn nữa, thủ tục sang tên nhà cửa đều do Phó Lăng Hạc , cô căn bản hề còn căn nhà .
Phó Lăng Hạc thấy vẻ mặt cô mơ màng, khỏi bật thành tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngoan-mot-chut-di-thai-tu-gia-kinh-thanh-cui-dau-du-do-co-vo-nho-mem-yeu/chuong-324.html.]
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Anh cố ý bày vẻ mặt đáng thương, quỳ một gối ghế sofa nắm lấy tay cô, “Đây là tài sản của Tranh Tranh mà, nếu Phó phu nhân đuổi ngoài, chỉ thể ngủ cầu thang thôi.”
Vân Tranh vẻ mặt khoa trương của chọc , khuôn mặt tái nhợt cuối cùng cũng hiện lên ý , “Phó tổng gia sản nghìn tỷ, còn sợ chỗ ở ?”
“Thế thì khác.” Anh ghé sát cô, chóp mũi gần như chạm cô, “Cầu thang thoải mái bằng việc ôm vợ ngủ chứ.”
Vân Tranh đỏ mặt đẩy , “Ai ôm chứ…”
“Ôi, đột nhiên đầu choáng quá.” Phó Lăng Hạc đột nhiên ôm trán, cả đổ sụp cô, “Chắc chắn là di chứng của việc vợ ghét bỏ.”
“Anh đừng thế!” Vân Tranh trốn tránh, nhưng nhân cơ hội ôm lấy eo.
Phó Lăng Hạc vùi mặt hõm cổ cô cọ cọ, trầm giọng : “Thật mà, giờ yếu ớt lắm , cần Phó phu nhân hôn một cái mới khỏi .”
“Phó Lăng Hạc!” Vân Tranh hổ đến mức vành tai đỏ bừng, “Anh học cái thói dẻo miệng từ khi nào ?”
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy ý , “Từ ngày cưới em, tự nhiên mà .”
Nói còn nháy mắt, “Thế nào, cân nhắc thu nhận , mỹ nam vô gia cư ?”
Vân Tranh cuối cùng cũng nhịn bật , đưa tay véo má kéo sang hai bên, “Phó tổng, sập hình tượng đó ? Hình tượng tổng tài lạnh lùng bá đạo cần nữa ?”
“Cần hình tượng gì,” để mặc cô véo má, lầm bầm rõ tiếng, “Có vợ là đủ .”
Ánh đèn neon ngoài cửa sổ chiếu lên hai , nhuộm màu sắc mộng ảo cho khoảnh khắc ấm áp .
Vân Tranh diễn trò, đột nhiên cảm thấy những mệt mỏi và khó chịu đều tan biến nhiều.
Cô nhẹ nhàng buông tay, ôm lấy mặt , hôn nhanh một cái lên môi , “Thôi , thấy đáng thương như , miễn cưỡng thu nhận .”
“Phó phu nhân yên tâm, thu nhận lỗ !” Phó Lăng Hạc mắt lóe lên ánh tinh quái, nham nhở ghé sát Vân Tranh, “Chồng em thể xoa bóp cho em, thể cung cấp giá trị cảm xúc, quan trọng nhất là còn tự động sưởi ấm giường, chắc chắn sẽ để em lỗ vốn!”
Anh đột nhiên lật , nhẹ nhàng ghì cô xuống ghế sofa, giọng trầm thấp ám , “ còn thể gối ôm hình cho Phó phu nhân, nhiệt độ định 24 giờ, tự động điều chỉnh độ mềm cứng.”
Mặt Vân Tranh lập tức đỏ bừng, đẩy , “Ai cần cái chức năng đó!”
--- Chương 217 ---
Miệng cứng, khi hôn cũng mềm!
Phó Lăng Hạc khẽ một tiếng, chóp mũi cọ cọ má cô, “Phó phu nhân bao giờ mới bỏ cái tật ngoài miệng thì khác nhưng trong lòng đây?”
Anh cố ý hạ giọng, thở ấm áp phả vành tai cô, “Em dám buổi tối ôm , em ngủ yên ?”
Vân Tranh nhất thời nghẹn lời, bởi vì cô đúng là ngủ yên.