Ông cụ Mặc cau mày thật chặt, các khớp ngón tay nắm chặt tài liệu trắng bệch, còn sắc mặt Mặc Thời An thì khó coi đến cực điểm.
“…” Mặc Thời An há miệng, nhưng tìm lời nào để biện minh.
Lúc đó quả thực quá búc đồng, chỉ nghĩ cho cô sự thật để giữ cô , mà bỏ qua cảm nhận của Vân Tranh.
Giờ đây Phó Lăng Hạc từng câu từng chữ vạch trần, chỉ cảm thấy n.g.ự.c đau nhói.
Phó Lăng Hạc lạnh lùng thu hồi ánh mắt, dậy, xuống họ từ cao, “Chuyện nhà họ Mặc, vốn dĩ can thiệp. vì mấy cứ lặp lặp quấy rầy, thì rõ ràng , Vân Tranh cần bất cứ thứ gì của nhà họ Mặc, bao gồm cả ‘sự quan tâm’ của mấy .”
Anh cầm điện thoại bàn, màn hình hiện rõ khuôn mặt say ngủ của Vân Tranh.
Cô cuộn tròn trong góc phòng ngủ, sắc mặt tái nhợt, mắt quầng thâm nhạt.
Ánh mắt Phó Lăng Hạc lập tức dịu vài phần, nhưng chỉ thoáng qua biến mất.
“Thấy ?” Anh màn hình về phía hai cha con nhà họ Mặc, “Đây chính là những gì mà ‘ ’ mà mấy tự xưng mang đến cho cô .”
Ông cụ Mặc sự bảo vệ của Phó Lăng Hạc dành cho Vân Tranh, từ đầu đến cuối cũng hề lên mặt trưởng bối với Phó Lăng Hạc.
“Tổng giám đốc Phó đối với Vân Tranh, chúng nhà họ Mặc đều thấy rõ. Chúng vạn dặm xa xôi đến đây để ép Vân Tranh nhận chúng , chúng chỉ cô sống , sức khỏe khá hơn mà thôi.”
Phó Lăng Hạc ngữ khí dịu một chút, khinh thường hừ lạnh, “Cô , chỉ cần mấy đừng tùy tiện quấy rầy.”
Lời dứt, cả phòng tiệc chìm sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.
Phó Lăng Hạc bằng cái miệng của thành công ông cháu nhà họ Mặc cứng họng.
Cuối cùng vẫn là ông cụ Mặc lên tiếng phá vỡ sự tĩnh mịch trong căn phòng, “Ông Mặc còn một vấn đề cuối cùng hỏi tổng giám đốc Phó.”
Phó Lăng Hạc ngẩng đầu ông, trong mắt cảm xúc dư thừa, “Ông .”
“Chuyện tổng giám đốc Phó đến tìm chúng hôm nay, Tranh Tranh cô ?” Đôi mắt đầy nếp nhăn của ông cụ Mặc ngẩng lên, trong đôi mắt đục ngầu lóe lên một tia sắc bén, “Những điều với chúng là ý của ý của Vân Tranh?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngoan-mot-chut-di-thai-tu-gia-kinh-thanh-cui-dau-du-do-co-vo-nho-mem-yeu/chuong-380.html.]
Đầu ngón tay Phó Lăng Hạc đang gõ lên tay vịn ghế lập tức dừng , vẻ mặt cứng đờ một thoáng, nhưng chỉ một thoáng khôi phục vẻ bình tĩnh.
Ánh đèn chùm pha lê trong phòng tiệc đổ những bóng tối đậm nhạt khác lên khuôn mặt góc cạnh của , càng cho sự lạnh lẽo trong mắt trở nên sắc bén hơn.
"Ông Mặc," chậm rãi cong khóe môi, nụ chạm đến đáy mắt, "Ông nghĩ, thế giới ai thể cô đưa quyết định ?"
Câu của Phó Lăng Hạc nửa thật nửa giả, Vân Tranh hiện tại vẫn nhà họ Mặc đến kinh đô, nhưng cô nhận họ cũng là sự thật.
Ông cụ Mặc , trong mắt lóe lên một tia thất vọng khó nhận , ông gấp tập tài liệu trong tay , đặt sang một bên.
“Nếu đây là ý của Tranh Tranh, chúng tự nhiên gì để .” Giọng ông cụ chút khàn khàn, sự kiềm chế và cả nhượng bộ, “Chúng từng nghĩ sẽ khuấy động cuộc sống của cô , chuyện là Thời An bốc đồng, phiền tổng giám đốc Phó mặt chúng xin Tranh Tranh một tiếng.”
“Cô nhận chúng thì chúng thể hiểu , cô hận chúng cũng là lẽ , chỉ là tình huyết thống dễ dàng gì thể cắt đứt.”
Trong mắt ông cụ Mặc thêm vài phần cố chấp, ngữ khí cũng thêm phần kiên định, “Bất kể cô nhận chúng , cô vẫn là đại tiểu thư tôn quý nhất của nhà họ Mặc chúng .”
Phó Lăng Hạc nghiêng , ánh đèn chùm pha lê chiếu xuống khuôn mặt tuấn của , thêm vài phần sắc sảo.
“Ân oán giữa nhà họ Phó và nhà họ Mặc mấy đời , thể dễ dàng hóa giải như , điều ai cũng rõ.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Anh đưa tay nới lỏng cà vạt tiếp tục , “Vân Tranh yêu , nên ông phận đại tiểu thư nhà họ Mặc gây áp lực lớn đến mức nào cho cô ?”
Sắc mặt ông cụ Mặc chút phức tạp, những điều Phó Lăng Hạc ông là từng nghĩ tới.
Ông còn kịp gì, thấy Phó Lăng Hạc lên tiếng.
“Vân Tranh vẫn mong chờ tìm cha ruột.” Phó Lăng Hạc nhắm mắt , đè nén cảm xúc đau lòng đó xuống, nhưng thể nào kiềm chế .
“Mấy cô chịu đựng thế nào khi khác gọi là con hoang, cô mang trong dòng m.á.u dơ bẩn mà ngay cả bản cũng .”
Mặc Thời An và ông cụ Mặc những lời , lòng họ như một bàn tay vô hình siết chặt, đau nhói.
Họ Vân Tranh từng trải qua những chuyện , sự hổ thẹn trong lòng càng thêm vài phần.