Ngọc Bội Chốn Hoàng Cung - Chương 34
Cập nhật lúc: 2025-03-02 13:47:09
Lượt xem: 91
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ta đến lâu kể chuyện thì phát hiện nữ đang kể chuyện Vương gia bụng và Vương gia hung ác, nhưng vẻ ám chỉ ai đó, thế là cho nàng kể tiếp." Nghĩ đến bạc tiêu pha trong ngày hôm đó, lòng Cửu Châu nhói đau, "Vì để nữ đổi sang kể chuyện khác, bỏ hai tháng tiền tiêu vặt đó, những hai tháng đó."
"Tiền tiêu vặt một tháng của cô bao nhiêu?" Thấy nàng đau lòng đến mức , Thần Vương tò mò.
Cửu Châu giơ hai ngón tay lên.
"Hai trăm lượng ?" Thần Vương chậc lưỡi, ai cũng Minh Kính Châu quan thanh liêm, xem đúng là thật .
Cửu Châu tròn xoe đôi mắt, "Sao nhiều , hai mươi lượng thôi."
Hai mươi lượng là nhiều lắm , lúc ở đạo quán, nàng và hai vị sư phụ tiêu cả một năm cũng nhiều như thế.
Hai mươi lượng ư?
Thần Vương Cửu Châu đầy thương hại, cô nhóc trải qua một cuộc sống nghèo khó đến mức nào ?
Chẳng trách đây nàng bồi thường phí mai táng Thường Thắng tướng quân cho chỉ một nén bạc bằng hạt đậu, hóa là do quá nghèo.
"Trong câu chuyện , Vương gia bụng cái gì cũng , nhưng miêu tả Vương gia hung ác xa quá đáng, rõ ràng là cố ý bôi nhọ điện hạ." Cửu Châu lí nhí đáp, "Điện hạ như thế, bọn họ dựa mà bôi nhọ ?"
"Vì thế cô dốc hết tiền tiêu vặt để yêu cầu đổi chuyện khác ?" Thần Vương cô nhóc với búi tóc mắt, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả, chỉ chọc gương mặt trắng nõn của nàng một cái.
"Tuy đau lòng, nhưng chỉ cần điện hạ thì vẫn lời chán." Nói đến đây, Cửu Châu chột cúi gầm đầu, " mà thần nữ ngờ, câu chuyện càng lúc càng xa..."
Đối mặt với một gương mặt đáng thương như , ai nhẫn tâm trách nàng?
Đây là của Minh Tiểu Trư ư?
Rõ ràng là của những kể chuyện, Minh Tiểu Trư gì, nàng chỉ bảo vệ mà thôi.
"Chỉ là mấy câu chuyện kể thôi mà, Vương gia bá đạo thì cứ kệ Vương gia bá đạo, dẫu cũng chẳng điểm mặt gọi tên bổn vương." Thần Vương nhíu mày, "Lần mà gặp chuyện như thế thì cần bỏ tiền, cứ báo thẳng danh hào của bổn vương, xem xem ai dám trái lời cô ?"
Cửu Châu lắc đầu, "Điện hạ, như .
Người kể chuyện chỉ kiếm sống, nếu báo danh hào của thì chỉ khiến các nàng hoang mang, ngày đêm bất an, sống trong lo lắng sợ hãi đến già mất."
Thần Vương dậy, "Đi thôi."
"Đi ạ?"
"Đưa cô về nhà."
Cỗ xe dừng cổng chính của phủ Minh Thị lang, Cửu Châu bước xuống, tươi roi rói ngẩng đầu Thần Vương đang lưng ngựa.
"Cô cái gì?"
"Ta chỉ đang nghĩ, thể gặp điện hạ thật là ." Đôi mắt nàng trong veo, trong đồng tử phản chiếu hình bóng của Thần Vương.
"Điện hạ những dịu dàng lương thiện mà còn khoan dung độ lượng." Cửu Châu khẽ nghiêng đầu, "Có điện hạ là thần tiên hạ phàm ?"
Vì nàng mà trong kinh thành lưu truyền bao câu chuyện tầm phào về Vương giả bá đạo, nhưng điện hạ từng trách nàng.
Nếu là thần tiên hạ phàm thì thể dịu dàng đến thế?
Thần Vương chăm chú thiếu nữ mặt , hai bên tai bỗng chốc đỏ ửng.
Con gái lớn lên ở Lăng Châu chuyện đều...!đều sến thế ?
Bổn vương tuấn khôi ngô, liên quan gì đến dịu dàng lương thiện hả...
"Con nít thì gì." Hắn xoa vành tai đang nóng bừng, "Cô về nhà sớm , đừng để lệnh tôn và lệnh từ lo lắng."
"Vâng." Cửu Châu gật đầu, xoay định bước nhà.
"Chờ ." Thần Vương lấy từ trong n.g.ự.c một xấp ngân phiếu đưa tới mặt Cửu Châu, "Cô cầm ."
Cửu Châu khó hiểu , "Điện hạ?"
"Sau nếu chuyện nào thì cứ việc kêu kể chuyện đổi sang chuyện khác." Nhét ngân phiếu tay Cửu Châu, Thần Vương mất tự nhiên ngẩng đầu lên trời, "Cầm mà tiêu, bổn vương tiền."
Không chỉ dăm ba câu chuyện Vương gia bá đạo hoang đường thôi ư? Cô nhóc thích thì cứ để nàng .
Hắn là đàn ông, cần so đo với một đứa nhóc.
Cửu Châu mệnh giá tấm ngân phiếu đầu tiên, hít một sâu.
Năm trăm lượng?!
Từ đến nay nàng từng thấy tờ ngân phiếu nào mệnh giá lớn đến thế!
"Điện hạ." Cửu Châu nhanh chóng nhét tiền về tay Thần Vương, "Số tiền quá nhiều, mà cầm là ngủ ngon nổi ."
Chẳng may mất hoặc đánh cắp, chắc nàng ba ngày ba đêm chứ.
"Không tiền đồ." Thần Vương bất đắc dĩ xuống ngựa, lục tìm trong lấy một ngân phiếu trị giá hai mươi lượng và vài nén bạc vụn đưa tới mặt Cửu Châu, "Chút tiền , cô nhận lấy."
Thấy Cửu Châu định từ chối, xụ mặt, "Cô mà nhận là giận đấy."
"Điện hạ?" Từ xa Minh Kính Châu trông thấy cỗ xe ngựa đang dừng cổng nhà , ông đến xem mới phát hiện hóa là con gái nhà và Thần Vương điện hạ.
Cẩn thận mấy món đồ mà Thần Vương lén đưa cho con gái nhà , là một tờ ngân phiếu trị giá hai mươi lượng và vài nén bạc vụn bốn năm lượng.
Ông Thần Vương với ánh mắt đầy tế nhị, tâm trạng hết sức phức tạp.
Hoàng thượng vô cùng cưng chiều Thần Vương, thỉnh thoảng thưởng đồ đến phủ Thần Vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngoc-boi-chon-hoang-cung/chuong-34.html.]
Tính cũng xem như là giàu nhất trong các hoàng tử.
Không ngờ, một hoàng tử giàu nứt đố đổ vách keo kiệt với con gái nhà đến .
Thần Vương bắt gặp ánh mắt Minh Kính Châu , "..."
Hắn sống hai mươi mốt năm trời nhưng đây là đầu tiên nghĩ keo kiệt, mà là phụ của Vương phi tương lai nhà .
"Cha." Cửu Châu thấy Minh Kinh Châu thì vui lắm, "Cha tan ạ?"
"Ừ." Minh Kính Châu chắp tay hành lễ với Thần Vương, "Điện hạ đến thăm nhưng vi thần thể tiếp đón từ xa, mời điện hạ cất bước hàn xá uống tách nhạt."
"Không cần ." Thần Vương điềm tĩnh nhét tờ ngân phiếu và đống bạc vụn tay Cửu Châu, "Bổn vương còn việc nên cung một chuyến, quấy rầy Minh đại nhân nữa."
"Cung tiễn vương gia." Minh Kính Châu nở nụ lịch sự.
"Điện hạ chờ ." Cửu Châu sợ nếu mà từ chối nhận bạc thì điện hạ sẽ giận thật, thế là đành nhận lấy.
Cửu Châu lấy ngọc bội ở trong túi , "Ngọc bội của ..."
"Tặng cho cô đó." Thần Vương xoay nhảy lên ngựa, với Cửu Châu, "Ngọc bội cao nhân khai quang, cô cứ tìm đại một chỗ treo lên là ."
Có miếng ngọc bội , ắt hẳn Minh Kính Châu sẽ hoài nghi keo kiệt với con gái nữa nhỉ?
Cửu Châu Thần Vương cưỡi ngựa dẫn hộ vệ rời , đầu thấy cha mỉm theo điện hạ, "Cha?"
"Không gì, theo cha nhà nào." Minh Kính Châu híp mắt ngọc bội trong tay Cửu Châu, vắt tay lưng thong thả bước cửa.
...
Thái Ương cung, Long Phong đế đặt bút xuống, Lưu Trung Bảo bước .
"Bệ hạ, Thần Vương điện hạ cầu kiến."
"Cho nó ." Nhìn sắc trời bên ngoài, Long Phong đế dậy vòng vòng.
"Nhi thần bái kiến phụ hoàng." Thần Vương bước điện, chắp tay hành lễ.
Ngoan ngoãn hành lễ như thế, nhất định chuyện nhờ vả.
Long Phong đế hỏi, "Lại gây chuyện gì ở bên ngoài ?"
Chọc tức văn thần là tranh chấp với võ tướng?
"Phụ hoàng, dạo gần đây nhi thần luôn chăm chỉ học tập ở Lễ bộ, nào gây chuyện?" Thần Vương hùng hồn đáp, "Nhi thần mới đưa Minh cô nương về nhà, vì trong lòng cảm khái nhiều chuyện nên đến đây tâm sự với phụ hoàng."
"Ồ?" Long Phong đế nhíu mày.
"Minh Thị lang liêm khiết thanh bạch, một lòng vì dân, ăn mặc tiêu xài đều vô cùng tiết kiệm." Trên mặt Thần Vương tràn ngập vẻ kính nể, "Tác phong như thế quả thật khiến nhi thần bội phục."
Long Phong đế kiên nhẫn chờ câu tiếp theo.
" Minh tiểu thư là một cô nương yêu kiều yếu ớt, bình thường dùng son phấn, trâm vòng trang sức đều tốn tiền, nhưng trong túi tiền thì quả thật cho lắm." Thần Vương Long Phong đế, "Tốt gì nàng cũng là con dâu tương lai do khâm định, tiền chẳng sẽ mất mặt hoàng gia chúng ư? Người thấy nhi thần đúng ?"
"Trẫm nhớ con cũng ít bạc mà..."
"Phụ hoàng thế là , Minh cô nương và nhi thần vẫn thành hôn, ngân phiếu nhi thần đưa nàng cũng ngại tiêu." Thần Vương vội ho một tiếng, "Nhi thần ý , thể tìm một lý do thưởng vàng bạc cho Minh gia.
Có mặt thì đó là chuyện quang minh chính đại, ai dám ."
"Xem con trai thích Minh cô nương."
"Nhi thần để Vương phi tương lai mất mặt hoàng gia của chúng thôi." Tai Thần Vương đỏ rực, "Phụ hoàng hiểu lầm ."
"Thôi ." Long Phong đế thở dài, "Ban đầu trẫm định xem con xem trọng Minh cô nương thế nào sẽ phong tước vị cho con bé.
Nếu con tình cảm với nàng thì coi như bỏ qua chuyện .
Ngày mai trẫm sẽ triệu Minh Kính Châu tiến cung, thưởng cho một trăm lượng vàng, để đủ tiền sắm đồ cưới cho con gái ."
Phong tước vị cho Minh Tiểu Trư ư?
Thần Vương vội vàng , "Phụ hoàng, mẫu phi thích Minh cô nương, sớm muộn gì nàng cũng sẽ lấy con, tước vị thể ban mà."
Có tước vị, mỗi tháng Minh Tiểu Trư sẽ nhận bổng lộc, khi lấy , nàng sẽ cần đau lòng vì mười mấy lượng bạc nữa.
Nhắc đến chữ "lấy" , lòng bỗng trở nên mềm mại lẫn tê dại.
" dẫu cũng là tước vị, thể ban tùy tiện." Long Phong đế lắc đầu, "Để trẫm suy nghĩ ."
"Chỉ là một tước vị nho nhỏ thôi mà, trong nhóm họ hàng của Vân gia chúng , phong là Quận chúa Huyện chủ cũng ít." Thần Vương ngẫm nghĩ, nhận tách trong tay Lưu Trung Bảo, khom đặt tay của Long Phong đế, "Bằng phụ hoàng cứ phong cho Minh Tiểu Trư Huyện chủ , gây chú ý thể diện."
Nhìn thằng con cúi đầu khom lưng hành lễ với , Long Phong đế giả vờ khó xử, "Nếu thế thì nể tình mẫu phi con thích Minh cô nương, trẫm sẽ ban cho nàng tước vị Huyện chủ."
"Đa tạ phụ hoàng, phụ hoàng minh thần vũ, trung hậu nhân từ, yêu dân như con." Thần Vương nịnh nọt một hồi, đó bước tới bên cạnh ngự án, "Hay là bây giờ nhi thần mài mực cho phụ hoàng nhé?".