Ngọc Bội Chốn Hoàng Cung - Chương 37
Cập nhật lúc: 2025-03-02 13:47:47
Lượt xem: 77
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Minh ." Chu Thụy gần Minh Kính Châu đang cúi đầu sắp xếp chồng sách, "Nghe hôm nay phòng bếp mấy món mới, chúng đến đó nếm thử ."
Minh Kính Châu Chu Thụy, "Chu , chúng quen nhiều năm, chuyện gì cứ thẳng."
Chu Thụy kéo Minh Kính Châu đến nơi vắng , "Ta thành kiến với Thần Vương điện hạ, nhưng ở Lễ bộ mà ông cứ đối xử với như thế, nếu truyền đến tai bệ hạ, e sẽ khiến bệ hạ vui."
"Thần Vương tính lười nóng nảy, cho chép sách thể mài giũa tính tình của ." Minh Kính Châu vỗ vai Chu Thụy, "Chu yên tâm, dù Bệ hạ cũng tìm sai của ."
Chu Thụy lặng thinh, đúng là bề ngoài trách móc gì, nhưng ai ông đang cố ý khó dễ chứ?
Thánh thượng liên tục hạ chỉ, phong cho nhà ông hẳn hai tước vị để ông đối xử với con trai như thế.
Đành rằng là Minh gia bướng bỉnh, nhưng thật những lúc thế cần bướng .
"Minh đại nhân, Chu đại nhân."
Chu Thụy đầu, bắt gặp Thần Vương hai tay xách hai hộp đựng cơm to bước đến, còn thái giám theo hầu phía tay .
"Minh đại nhân, mời ngài dùng bữa." Thần Vương đặt một hộp đựng cơm lên bàn, nụ mặt chói mắt.
Minh Kính Châu nhận hộp đựng cơm là của nhà ông.
Rồi ông hộp đựng cơm tay Thần Vương, vẫn là của nhà ông mà.
Vì hộp cơm nhà họ tay Thần Vương?
Chu Thụy chứng kiến một màn mắt, thấy Thần Vương mỉm Minh vô cùng tôn kính, tâm trạng bỗng trở nên phức tạp.
Ngày xưa Thần Vương hành sự quả thật ương ngạnh, nhưng từ khi đến Lễ bộ, Minh kêu gì đều lời theo.
Chỉ sợ tới bây giờ vẫn Minh đang miễn cưỡng với .
Nghĩ đến chuyện cơm nước càng ngày càng chăm chút của Lễ bộ dạo gần đây, từ cái bàn đến cửa sổ đều mới bộ, than củi luôn cung ứng liên tục, ánh mắt Chu Thụy Thần Vương cũng trở nên dịu dàng hơn.
Lúc xưa ông chỉ cảm thấy Thần Vương cầu tiến, phách lối vô lễ.
khi đồng liêu với , ông phát hiện, hóa vị Vương gia cũng ghê gớm như vẫn thường đồn đại, còn về ưu điểm, thiết nghĩ chỉ cần kiên nhẫn tìm thật kỹ thì hẳn cũng một vài điểm .
"Minh , và Vương gia cứ từ từ dùng bữa, xin phép cáo từ."
Còn nhớ đường mà mang đồ ăn đến cho nhạc phụ tương lai thì cũng đến nỗi tệ.
Lúc rời , Chu Thụy còn quan tâm đóng cửa phòng giúp cha vợ và con rể tương lai.
"Sao điện hạ hộp cơm của bỉ phủ nhà ?" Minh Kính Châu mở hộp cơm, thấy bên trong đều là những món thích ăn, hàng chân mày ông giãn .
"Là Minh cô nương mang đến." Thần Vương nghĩ ngợi, đó xuống cạnh Minh Kính Châu, mở hộp cơm của .
Minh Kính Châu nhíu mày, con gái mang cơm tới để Thần Vương lấy?
Ông sang đồ ăn trong hộp cơm của Thần Vương, mà giống của ông.
Nhìn mấy món bên trong, Thần Vương giật , đây đều là những món mà bình thường thích ăn nhất.
Số và Minh Tiểu Trư cùng bàn cơm với nhiều, ngờ nàng đều nhớ rõ những món mà thích ăn.
Nàng thích đến thế ư?
Lúc Minh Kính Châu đặt đũa xuống, thấy Thần Vương vẫn còn đang ăn, ông bèn lật xem vài trang sách, chờ Thần Vương ăn xong.
"Điện hạ cứ để hộp cơm chỗ của vi thần, hôm nay tan thần sẽ cầm về."
Ăn cơm nhà ông thì cũng cho qua, nhưng thể mang hộp cơm luôn .
Hộp cơm theo yêu cầu thế ngốn những hai lượng bạc đấy.
"Làm phiền Minh đại nhân ." Thần Vương hầu hầu hạ súc miệng rửa mặt, "Vãn bối chép xong những cuốn sổ thuế mà đại nhân bảo ."
"Tất cả sổ thuế ở các địa phương đều là nội dung công khai của lục bộ, điện hạ thể dốc lòng chép như thế, vi thần hết sức vui mừng." Minh Kính Châu cầm tách tiêu thực lên nhấp một ngụm, "Có lẽ vi thần già nên đầu óc đãng trí, nhớ rõ năm ngoái Liễu Châu thu thuế bao nhiêu, điện hạ còn nhớ ?"
"Năm ngoái Liễu Châu hạn hán, phụ hoàng nỡ thấy dân chúng nơi đó chịu khổ nên miễn thuế bảy phần.
Cả năm chỉ thu hai trăm ba mươi lăm nghìn quan tiền thuế, thóc gạo, lụa, vải đều chịu ảnh hưởng."
Sau khi đăng cơ, Long Phong đế là một vị vua quan tâm chính sự chăm lo cho dân, còn tiết kiệm, gì ngạc nhiên khi thuế hàng năm của một châu chỉ hơn trăm vạn quan tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngoc-boi-chon-hoang-cung/chuong-37.html.]
"Trí nhớ của điện hạ thật." Minh Kính Châu khẽ gật đầu, "Bệ hạ thương dân như con, đành lòng để bách tính sống lang bạt, vợ con ly tán.
Nhân dân Đại Thành một vị minh quân như thế là may mắn của muôn dân."
"Có dân mới nước, nông nghiệp chính là nền tảng của đất nước." Minh Kính Châu cầm mấy quyển nông cụ dày cộp do Công bộ soạn từ bàn xuống, "Điện hạ, đây là sách thống kê các nông cụ bằng sắt của các châu và huyện, thể nó những lúc rảnh rang."
"Đa tạ Minh đại nhân." Thần Vương nhận những cuốn sách nông cụ, thấy Minh Kính Châu ý tiếp nữa, bèn ôm đống sách thong thả bước cửa.
Có vài quan viên ngang qua thấy đống sách nông cụ tay , lập tức đầu vờ như thấy.
Chỉ cần thấy, bọn họ sẽ Minh Kính Châu đang cố ý đối phó qua loa với Thần Vương.
...
"Minh Kính Châu đúng là quá qua loa với Vân Độ Khanh, phụ hoàng ban cho Minh gia hai tước vị, xem như cũng phí công ." Hoài Vương cầm chén rượu lên, ngửa đầu uống cạn, "Phụ hoàng bất công thì , với cái tính thích việc hoang đường như , bao nhiêu đại thần thể chịu đựng nổi."
Trong các , là trưởng tử.
Khi phụ hoàng thất thế, các đại thần ủng hộ ông đều lưu đày, phụ hoàng cũng cấm túc trong Vương phủ.
Tất cả các tỷ đều hoảng loạn, chỉ Vân Độ Khanh tim phổi cứ quấn lấy phụ hoàng đòi chơi với , tình cảnh khó khăn của Vương phủ lúc bấy giờ.
Một đứa nhóc từ nhỏ hiểu chuyện, lớn lên cũng chẳng chững chạc bao nhiêu.
Vân Độ Khanh phong Vương từ khi còn nhỏ, tính tình tùy hứng, ngay cả thầy từng dạy cho cũng chọc tức, nhưng phụ hoàng dữ thế nào cũng nỡ trách .
"Hai nhà Minh, Tôn đều kết với hoàng gia, nhưng thánh tâm khác một trời một vực."
"Bổn Vương và lão Nhị thành hôn, gia đình Vương phi của bọn hề tấn tước nhờ hôn sự." Hoài Vương hừ lạnh, "Vân Độ Khanh chỉ là một thằng bất tài chiều hư, Minh gia trợ giúp , gì uy hiếp.
Trái là Vân Diên Trạch, giỏi nhất là chiêu lung lạc lòng , danh tiếng trong triều, mới là mối họa lớn ở trong lòng bổn vương."
"Vậy bây giờ chúng tạm thời cần để ý đến phía Thần Vương nữa?"
"Hà tất để ý, cứ để từ từ chép sách ở Lễ bộ ." Hoài Vương với vẻ hả hê, "Thậm chí bổn vương còn đang hoài nghi, khi sự kiện bất ngờ ở trại ngựa hoàng gia liên quan đến con lão Tứ đấy.
Ả Ninh phi bề ngoài thì tỏ dịu dàng săn sóc, tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng thật là một mụ đàn bà lòng rắn rết."
Đến tận bây giờ vẫn nhớ rõ cái năm mười tuổi, Trịnh thị nhấn con mèo xuống ao sen, đến khi thấy nó thoi thóp giãy giụa mới buông tay ném con mèo đó sang một bên.
Có một như thế, liệu Tề Vương ngoài mặt quân tử ôn tồn thực sự lương thiện?
"Vương gia, bệ hạ triệu kiến gấp!" Giọng hầu ở ngoài cửa vang lên.
Hoài Vương đặt chén rượu xuống, bật dậy, "Chuẩn ngựa cho ."
Hoài Vương phi ngựa chạy thẳng cung, phát hiện Thượng thư lục bộ và các khác mặt đông đủ.
Hắn đưa mắt Hộ bộ Thượng thư đang cạnh Tề Vương, Lễ bộ Thượng thư đang cùng Thần Vương, bèn bước đến bên cạnh Hình bộ Thượng thư.
"Lão đại, ngươi uống rượu ?" Long Phong đế ngửi thấy mùi rượu từ của con trai, khẽ nhíu mày.
"Bẩm phụ hoàng." Hoài Vương vội vàng thỉnh tội, "Mong phụ hoàng bớt giận, hôm nay Hình bộ nghỉ, nhi thần chỉ vài hớp ở trong phủ thôi."
"Uống rượu hại , quá độ." Long Phong đế chuyển sự chú ý sang các đại thần lục bộ, "Vưu Châu cấp báo, Vưu Châu đang gặp một trận tuyết lớn nhất trong mấy chục năm qua, chư vị ái khanh hãy thảo luận để tìm phương pháp cứu tế."
"Vưu Châu cách kinh thành chỉ vài trăm cây, nếu roi thúc ngựa thì tới vài ngày sẽ đến nơi." Công bộ Thượng thư đáp, " cần đề phòng để luồng khí lạnh tiếp tục tiến về phía bắc, tránh cho các châu huyện lân cận cũng ảnh hưởng bởi trận tuyết ."
"Bệ hạ, vi thần sẽ kiểm kê vật dụng cứu tế, nhanh chóng gửi đến Vưu Châu." Hộ bộ Thượng thư chần chừ, " đề phòng dân chúng chịu thiên tai lo sợ, theo thiển ý của vi thần, nên chọn thêm một đến Vưu Châu trợ giúp cho việc cứu tế ạ."
"Ái khanh lý." Long Phong đế khẽ gật đầu, "Ái khanh ứng viên thích hợp ?"
Hộ bộ Thượng thư chắp tay, "Trong triều nhiều đại thần năng lực, xin bệ hạ cứ việc bổ nhiệm."
"Phụ hoàng, nhi thần cũng một ứng viên đề cử." Hoài Vương ngấm men say lên tiếng, "Công bộ Tả Thị lang Ngô Miễn thích hợp."
Tề Vương thầm lạnh, đề cử nhạc phụ của để đoạt lấy công lao cứu tế, Đại ca của quả nhiên say .
"Lão Tứ, con ứng viên nào ?" Long Phong đế về phía .
"Theo nhi thần, Hà đại nhân của Lại bộ hoặc Trương đại nhân của Binh bộ đều thể đảm nhận trách nhiệm ."
Hoài Vương liếc Tề Vương, tưởng Hà Dũ và Trương Nghênh Liêm là chó săn của Tề Vương ư?
"Ý của chư vị ái khanh thế nào?"
Trong chuyện chọn khâm sai cứu tế, ý kiến của các vị Thương thư giống .