Ngọc Bội Chốn Hoàng Cung - Chương 46
Cập nhật lúc: 2025-03-02 13:56:22
Lượt xem: 76
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Những chuyện quan trọng của quốc gia mà Công bộ vẫn thể hảo như thế, bổn Vương tin việc tu sửa Lễ bộ nho nhỏ cũng chỉ là chuyện vặt của thôi." Uống hết tách của Công bộ, Thần Vương dậy, nở nụ cổ vũ với nhóm quan viên, "Bổn vương ở Lễ bộ chờ tin vui của chư vị đại nhân."
Dứt lời, hài lòng rời .
"Hình như...!hình như chúng vẫn đồng ý tu sửa Lễ bộ theo bản vẽ mà?" Một lát , cuối cùng cũng một quan viên giật , "Bây giờ chạy theo Thần Vương còn kịp ?"
"Ông thấy ?" Công bộ Thượng thư vô cảm quan viên lên tiếng ban nãy.
Quan viên , "..."
Mọi đổ dồn ánh mắt bản vẽ bàn, im lặng một lúc thật lâu, đó một quan viên lí nhí , "Nếu thế thì chi bằng lúc xin Bệ hạ để Thần Vương đến Công bộ của chúng ."
Lần khi Thần Vương điều tới Lễ bộ, bọn họ còn to, nhưng giờ hối hận đến xanh cả ruột.
Có ai mà ngờ, Thần Vương những ngang ngược càn rỡ mà còn tính bao che.
"Không vẫn còn vài Vương gia nhận việc ? Không chừng qua một thời gian nữa Công bộ của chúng cũng Vương gia chống lưng đấy."
" mà...!Còn Vương gia nào Bệ hạ cưng chiều như Thần Vương?"
Mọi rơi im lặng, đúng là thật.
"Thôi ." Công bộ Thượng thư thở dài một tiếng, đưa bản vẽ cho Hữu Thị lang, "Nếu là chuyện do Vương gia đưa xuống, Ngô Thị lang ở đây, giao việc cho ngươi xử lý ."
Hữu Thị lang, "..."
Ông sai chuyện gì?
Sáng hôm , Công bộ cho thợ đến, từ nóc phòng, tường rào, đến góc tường của Lễ bộ đều vang lên tiếng đập đập gõ gõ.
Lễ bộ Thượng thư Lý Ân vuốt râu, đám thợ mắt nở nụ hài lòng.
Ai Thần Vương điện hạ ?
Toàn là những lời đồn ác ý, ăn .
Hắn những mang đến ấm áp và hy vọng cho Lễ bộ mà còn mang tới mái ngói mới và tường rào mới, sự xuất hiện của khiến Lễ bộ càng thêm tráng lệ.
là một trai mà.
Thấy Minh Kính Châu từ hành lang phía tới, Lý Ân gọi ông , "Minh , xin chậm ."
"Đại nhân." Minh Kính Châu thấy Lý Ân gọi , ông dừng bước chắp tay chào Lý Ân, bất cẩn để lộ danh sách trúng cử đang cất trong tay áo.
"Đây là..." Lý Ân danh sách trúng cử của Minh kinh khoa*.
(*Minh kinh khoa là 1 hệ thống khoa cử thời Tùy, Đường, khảo thí về kinh học và thời vụ sách.)
"À." Minh Kính Châu xoay nhặt danh sách đất lên, bình thản đáp lời, "Đây là danh sách trúng cử Minh kinh khoa."
Dĩ nhiên Lý Ân đấy là danh sách trúng cử Minh kinh khoa, nhưng cái ông là Minh Kính Châu cầm cái để gì? Ngày kỳ thi Minh kinh khoa chú trọng, khi Bệ hạ đăng cơ mới bắt đầu tiến hành cải tạo nền móng quốc gia, nhờ đó địa vị của cử nhân Minh kinh khoa mới tăng lên.
"Ông cầm cái gì?"
"Mấy hôm hạ quan cho Thần Vương điện hạ chép sách, điện hạ chép xong tất cả." Minh Kính Châu nhét danh sách tay áo, "Bệ hạ đưa điện hạ đến Lễ bộ của chúng , hạ quan cũng thể để điện hạ ăn ."
Bệ hạ đưa Thần Vương đến Lễ bộ cũng để chép sách đến thuộc lòng.
Lý Ân ngẩng đầu mái ngói mới, "Minh , cách lắm ?"
"Không chỗ nào?" Minh Kính Châu bình tĩnh hỏi , "Lầu cao vạn trượng cũng xây từ mặt đất mà lên, để điện hạ chép nhiều thuộc nhiều cũng là cho chính ."
Lý Ân hít sâu một , giọng của Minh Kính Châu, hình như ông định để điện hạ chép hết sách?
"Minh ." Lý Ân thấy bản là Lễ bộ Thượng thư, ông nên thể hiện thành ý của Lễ bộ với Thần Vương điện hạ, "Thời gian bề bộn công chuyện, thời gian giao lưu với Thần Vương.
Dạo gần đây mới rảnh, chi bằng để phụ Minh giúp Thần Vương quen với công việc nhé?"
Nói xong câu, ông lập tức nở nụ niềm nở với Minh Kính Châu.
Ông và Minh Kính Châu quen với nhiều năm, khi trở thành đồng liêu ở Lễ bộ, đối phương càng thêm tận trung với cương vị, hề chỗ nào thỏa đáng.
Ông vì chuyện của Thần Vương mà xích mích với Minh Kính Châu.
Minh Kính Châu ngẩng đầu ông , trầm mặc một lát mới lên tiếng, "Đại nhân thấy cách dạy Vương gia của hạ quan ?"
"Minh nghĩ nhiều , tuyệt đối ý ." Trái tim Lý Ân như nhấc lên cao, "Từ xưa Minh yếu, lo xử lý công việc của Lễ bộ dạy Thần Vương việc, thể lực sẽ gượng nổi.
Nếu giúp đỡ dạy Thần Vương, thể sẽ nhẹ gánh hơn một chút."
"Hóa là thế." Minh Kính Châu chắp tay xin , "Là hạ quan hiểu lầm lòng của đại nhân, mong đại nhân lượng thứ."
"Hai quen nhiều năm, hà tất lời khách sáo." Lý Ân Minh Kính Châu, chắc chắn là ông giận mới nhắc chuyện , "Vậy, chuyện của Thần Vương điện hạ giao cho nhé?"
"Cực cho đại nhân ." Minh Kính Châu cúi chào.
"Là chuyện nên , nên mà." Lý Ân yên lòng.
Vừa giữ tình đồng liêu phụ lòng điện hạ, một công đôi việc.
"Vậy để hạ quan đưa phần danh sách cho điện hạ, bảo chép tính tiếp." Minh Kính Châu mỉm , "Hạ quan tin tưởng, điện hạ nhất định thể chép sách theo đại nhân học cách xử lý công việc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngoc-boi-chon-hoang-cung/chuong-46.html.]
Lý Ân, "..."
Ta mà, quả nhiên là ông hận Thần Vương điện hạ đến tận xương tủy.
"Đại nhân thấy sắp xếp của hạ quan thế nào?"
"Rất ." Lý Ân dứt lời thì trông thấy Thần Vương tươi roi rói cầm theo hai hộp đựng cơm tới, còn sắc mặt Minh Kính Châu bất chợt trở nên khó coi.
Có thể nhận , thành kiến của Minh đối với Thần Vương khá là sâu.
Thần Vương xách hộp đựng cơm do Cửu Châu mang từ nhà tới, tìm cha vợ tương lai đang chuyện với Lý Ân, "Minh đại nhân, mang cơm đến , chi bằng chúng cùng ăn nhé?"
"Làm phiền điện hạ." Minh Kính Châu chắp tay cám ơn.
"Minh đại nhân khách khí quá, mời đại nhân." Dạo quen với việc buổi trưa ăn cơm của nhà họ Minh.
Lý Ân Thần Vương đầy thương hại, chỉ sợ vị đến bây giờ vẫn còn Minh Kính Châu đang cố tình hành hạ .
"Điện hạ, hai canh giờ hạ quan sẽ thị sát học đường mới xây, nếu điện hạ bận, mời điện hạ cùng với hạ quan."
"Là học viện Hoằng Văn mà phụ hoàng tự hạ lệnh khởi công xây dựng?" Thần Vương chút chút về chuyện .
" thế." Lý Ân , "Bệ hạ chú trọng bồi dưỡng lương sĩ, coi trọng nhân tài.
Kinh phí xây dựng học viện là do Bệ hạ tự bỏ tiền túi đấy."
Thần Vương nhỏ giọng thầm thì, "Tiền riêng của phụ hoàng vẫn còn nhiều ghê."
Minh Kính Châu bên cạnh qua một cái.
"Điện hạ?" Lý Ân rõ Thần Vương gì, "Người cùng hạ quan ?"
"Được thôi." Thần Vương , "Bổn vương cũng tò mò học viện mà phụ hoàng coi trọng sẽ như thế nào."
Lý Ân và Thần Vương vẫn ngoài, tin tức lọt tai các vị hoàng tử khác.
"Lý Ân đưa Thần Vương khảo sát học viện Hoằng Văn?" Tề Vương tin, lạnh, "Bổn vương Lễ bộ đang tiến hành sửa chữa, Lý Ân mới nếm ít cái ngọt, đ.â.m nịnh bợ Vân Độ Khanh."
"Vương gia, theo ti hạ thấy, Lý Ân là sẽ chuyện đó chỉ vì chút công danh lợi lộc." Mưu sĩ , "Có trò chuyện trong một bữa tiệc cách đây lâu, ông còn khen ngài dứt miệng, lẽ là hiểu lầm gì chăng?"
"Hiểu lầm ư?" Tề Vương hờ hững, "Đứng lợi ích, ai cũng thể trở nên đáng sợ.
Bổn vương bao giờ dễ dàng tin tưởng khác."
"Xin Vương gia yên tâm, theo ti hạ thám thính thì Minh Thị lang vẫn bất mãn với Thần Vương." Mưu sĩ an ủi Tề Vương, "Ti hạ mạnh dạn suy đoán, Lý Ân vì thể diện mới dẫn Thần Vương kiểm tra học viện.
Lễ bộ nhận bao chỗ , cứ để Thần Vương chép sách , ít nhất cũng bày tỏ thái độ một chút."
Hồi nhỏ, nhà Lý Ân nghèo, ông tiến quan trường bằng con đường khoa cử, cho nên ông cũng chẳng ưa gì hạng Vương gia ăn chơi trác táng như Thần Vương.
"Bổn Vương nhớ rõ, bên cạnh Tô Quý phi một nữ quan điều chế hương khéo tay, từ nhỏ Vân Độ Khanh ở bên cạnh Tô Quý phi, cho nên cũng thói quen dùng hương.
Sau khi Vương phủ của riêng , hình như còn nuôi mấy điều chế hương nữa đúng ?" Tề Vương tới cạnh lư hương, phần hương cháy hết tự bao giờ, "Bổn vương một loại hương thể khiến hàng đêm ngủ ngon, mộng ngừng."
"Bẩm điện hạ, kể từ khi chuyện ở trại ngựa qua , bộ hộ vệ và hạ nhân ở phủ Thần Vương đều Bệ hạ đổi sang ám vệ của Hoàng gia, ti hạ lo của chúng cơ hội đụng mấy vật dụng thường ngày của Thần Vương."
"Vì là chúng động thủ?" Tề Vương nhạt, "Các của bổn vương đều tò mò với hạ nhân trong phủ Thần Vương."
"Ti hạ hiểu!" Mưu sĩ chợt hiểu ý của Tề Vương, "Ti hạ sẽ ngay."
***
"Đây là thư viện Hoằng Văn ?" Thần Vương cưỡi lưng ngựa, thấy bên cạnh thư viện Hoàng Văn nhiều học trò quần áo giản dị, "Mà đây là học trò của thư viện Hoằng Văn hả?"
"Cũng đúng lắm." Lý Ân nhóm hàn môn tử mắt, giải thích với Thần Vương, "Thư viện chính thức chiêu sinh, nhưng bệ hạ sớm lệnh, học trò của thư viện Hoằng Văn phân biệt phận cao quý thấp hèn, chỉ phân biệt học lực cao thấp."
Dù nhưng lòng ông hiểu rõ, việc học tốn nhiều tiền, dù con em nhà nghèo may mắn thi Hoằng Văn cũng ít nào sánh với các con cháu trong thế gia đại tộc.
"Vậy tại bọn họ tụ tập bên ngoài học viện gì?"
"Tuy học viện công khai chiêu sinh, nhưng sách vở tài liệu thể cho học sinh mượn chép miễn phí." Lý Ân các học trò lạnh đến run cầm cập nhưng vẫn rời , giọng nhuốm phần đồng cảm và nỗi buồn tên, "Sách quý giá mắc, nếu thể chép miễn phí thì thể tiết kiệm nhiều tiền."
"Hóa là thế." Thần Vương nhóm học trò liều chép sách mặt, lấy vài tờ ngân phiếu từ trong ngực, đưa tới mặt Lý Ân, "Ngươi cầm tiền mua giấy, bút và nghiên mực , để lúc chép sách bọn họ mà dùng."
"Điện hạ?" Lý Ân kinh ngạc Thần Vương.
"Cầm , bổn vương thiếu chút tiền ." Bả vai Thần Vương run lên, cất giọng vẻ kính nể về chuyện chép sách, "Cùng phận chép sách như , bổn vương thể hiểu nỗi khổ của họ."
Lý Ân nhận mấy tấm ngân phiếu, im lặng một lúc lâu mới cúi bái Thần Vương, "Hạ quan mặt đám học trò tạ ơn điện hạ."
"Không cần cám ơn bổn vương, thật tiền cũng là của phụ hoàng cho đấy." Thần Vương quan tâm khoát tay, "Nếu cám ơn thì cứ cám ơn phụ hoàng ."
Dù đây cũng là do phụ hoàng lén lấy trong túi riêng của cho .
"Điện hạ tấm lòng vô cùng lương thiện, hạ quan kính nể vạn phần."
Ơ...
Thần Vương đầu Lý Ân, chỉ mấy tấm ngân phiếu thôi mà thành tấm lòng lương thiện ?
Quan văn mà khen quả đúng y hệt văn chương họ .
Không nên xem là thật..