Ngọc Bội Chốn Hoàng Cung - Chương 56

Cập nhật lúc: 2025-03-02 13:59:01
Lượt xem: 77

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế giới của lớn phức tạp quá .

Nàng ngửa đầu ngoài cửa sổ, mái hiên của công sở Lễ bộ, ngói lưu ly mới đổi tựa như những thỏi vàng phát sáng, lấp lánh ánh mặt trời.

***

"Điện hạ văn võ song , thích khách ám toán?" Tôn Thái Dao Tề Vương giường với gương mặt tái nhợt, nàng gọi hầu cận của Tề Vương đến, "Lúc xảy chuyện gì?"

"Bẩm Vương phi, với thủ của điện hạ thể tránh chiêu đánh lén của thích khách..." Hầu cận do dự một lúc, " khi điện hạ bước gần đến thích khách, ngài chợt sững , thích khách nhân cơ hội mới tấn công ngài ."

Tôn Thái Dao phu quân đang mê man giường, cau mày, điện hạ giờ hành sự chu đáo và cẩn thận, thể thất thần khi tiếp cận xa lạ?

"Lúc chuyện gì mà khiến điện hạ để ý như thế?"

Hầu cận cụp mắt, "Bẩm Vương phi, ạ."

"Có thật ?" Tôn Thái Dao tên hầu cúi gầm mặt, rõ nét mặt .

"Bẩm ạ." Hầu cận chắp tay đáp, "Thưa Vương phi, cùng Vương gia ngoại trừ hộ vệ và hầu cận của Vương phủ, còn cả Hộ bộ đại nhân và Cấm vệ quân, còn ai nữa."

"Được , hiểu ." Tôn Thái Dao thở dài, lấy khăn lau trán cho Tề Vương.

Bên Lan Nhứ cung phái đến báo, Ninh phi triệu nàng cung.

Vương gia thương, đang là lúc cần chăm sóc, mẫu phi triệu nàng cung? Còn chuyện gì quan trọng hơn an nguy của Vương gia ư?

***

"Nhiều như thế mà vẫn để Tề Vương thương, rốt cuộc các ngươi đang gì hả?" Long Phong đế phó thống lĩnh Cấm Vệ quân, "Trẫm phái là để bảo vệ an nguy cho Tề Vương và quan viên Hộ bộ, nhưng ngươi gì?"

Thống lĩnh Cấm Vệ quân Bệ hạ mắng đến nỗi dám thở mạnh.

"Bẩm Bệ hạ, quan viên Lễ bộ và chư vị hoàng tử đến ạ."

"Cho bọn họ ." Long Phong đế ném tấu chương đang cầm tay lên bàn, phó thống lĩnh Cấm vệ quân, "Đứng dậy ."

Phó thống lĩnh cảm kích Long Phong đế, Bệ hạ vẫn nể mặt , để quỳ mặt các hoàng tử và quan viên lục bộ.

"Ngũ thế?" Hoài Vương bên ngoài cửa Thái Ương cung, thấy Vân Độ Khanh quan viên Lễ bộ dìu đến, nom như còn sức đến nơi.

"Bẩm Hoài Vương điện hạ, Thần Vương điện hạ Tề Vương điện hạ gặp chuyện, bồn chồn yên, tức giận công tâm nên tinh thần khỏe." Lý Ân hành lễ với Hoài Vương, "Xin điện hạ chớ lo, trong Lễ bộ sẽ chăm sóc Vương gia ."

Bồn chồn yên?

Tức giận công tâm?

Nói ba cái chuyện hoang đường mà bản Vân Độ Khanh cũng tin ư?

Hắn nhíu mày Lý Ân, Lý Ân thuộc phái trung thành với hoàng thượng, hẳn sẽ giúp Vân Độ Khanh chuyện.

Xem trong thời gian lão Ngũ việc ở Lễ bộ , kỹ năng diễn xuất cũng trau dồi ít.

Nghĩ đến đây, thong thả mở miệng, "Xưa nay Ngũ luôn mềm lòng lương thiện, phiền chư vị đại nhân chăm sóc cho ."

Oẹ!

"Xin Vương gia cứ yên tâm." Lý Ân vờ như Hoài Vương đang nghĩ một đằng một nẻo, bước tới bên cạnh Thần Vương, đỡ tay , "Điện hạ khỏe hơn ?"

"Đa tạ Lý Thượng thư, bổn vương khá hơn nhiều ." Thần Vương nhướn mắt, yếu ớt mỉm Hoài Vương và hai vị hoàng tử khác, "Thấy ba vị ca ca ở đây, bổn vương cũng yên lòng."

Ba vị hoàng tử, "..."

Oẹ, ọe, ọe, từ khi nào mà Vân Độ Khanh buồn nôn như thế?

Rốt cuộc học thứ quỷ quái gì ở Lễ bộ ?

Đợi điện, Long Phong đế con trai Lý Ân dìu , mặt mày biến sắc, "Lý Thượng thư, Độ Khanh thế?"

"Bẩm Bệ hạ, Tề Vương điện hạ thương nên điện hạ tức giận công tâm, cơ thể suy yếu." Lý Ân thở dài, nét mặt đầy sầu lo, "Xin Bệ hạ nghiêm trị hung thủ, để an ủi Tề Vương điện hạ và Thần Vương điện hạ."

Những quan viên ở năm bộ còn Lý Ân qua khóe mắt, dường như bọn họ một chuyện hoang đường kinh thiên động địa.

Thần Vương vì Tề Vương thương mà đau lòng đến độ thể nổi?

Trò gì thế ?

"Lưu Trung Bảo, nhanh mang ghế cho Thần Vương ." Long Phong đế thở dài, "Con trai đúng là dễ mềm lòng, trọng tình cảm."

Các hoàng tử khác, "..."

Thôi , phụ hoàng vui là .

Thần Vương xuống ghế lót nệm êm, thậm chí còn " khéo" chỉnh tư thế vô cùng thoải mái.

Long Phong đế vờ như thấy, thậm chí còn lo Thần Vương lạnh, để thái giám khoác áo choàng lên cho , thiếu điều để hầu bên cạnh đút trái cây, điểm tâm cho Thần Vương.

Hoài Vương sang chỗ khác, thôi cảnh tượng chướng mắt , chắp tay , "Bẩm phụ hoàng, nhi thần nghĩ chuyện cần điều tra thật nghiêm, tuyệt đối cho phép chuyện như thế xảy hai."

"Ừ." Long Phong đế gật đầu, "Vì đảm bảo an cho các vị hoàng tử và công chúa, trẫm cho phép điện Trung Tỉnh tra rõ phận của tất cả hạ nhân trong phủ, chỉ cần là hầu của công chúa hoàng tử, đều tra phận và những mối quan hệ xung quanh, nếu chỗ khả nghi, lập tức đuổi .

Trưởng sử* trong phủ sẽ do trẫm lựa chọn nữa."

*Trưởng sử.

(cổ) chức quan lớn thời phong kiến, trưởng nhóm giúp việc cho một quan trọng, như chức tổng thư ký bây giờ.

Quan viên lục bộ cảm thấy lạ, Bệ hạ đang bảo vệ các hoàng tử công chúa kiểm soát bọn họ?

"Đa tạ phụ hoàng suy nghĩ cho sự an của nhi thần." Thần Vương duỗi hai tay khỏi lớp áo khoác dày, chắp tay với Long Phong đế, "Nhi thần vô năng, khiến phụ hoàng bận tâm."

Nụ mặt ba vị hoàng tử còn gượng gạo.

Để cài thám tử phủ của các , bọn họ bỏ bao nhiêu tâm huyết và tinh lực hả?

Nếu mệnh lệnh của phụ hoàng ban xuống, tới việc bộ tâm huyết suốt bao nhiêu năm qua của bọn họ tan thành mây khói, mà thậm chí lúc nào cũng trong tầm ngắm của phụ hoàng.

Bọn họ còn thể gì, còn dám nữa?

Từ nay trở , bọn họ sẽ trở thành kẻ mắt sáng nhưng mù, tai to mà điếc.

Ngoại trừ đồ bất tài như Vân Độ Khanh thì ai vui vẻ nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngoc-boi-chon-hoang-cung/chuong-56.html.]

"Các con là huyết mạch của trẫm, trẫm chỉ mong các con bình an, vô bệnh vô tai." Nhìn nét mặt khác của đám con trai, Long Phong đế thở dài, "Trước khi hạ nhân trong phủ điều tra rõ ràng, tất cả hoàng tử và công chúa chuyển cung sinh sống."

"Hôm nay các con cần xuất cung, tạm thời nghỉ việc ở các bộ." Long Phong đế đám con trai, "Trẫm cho chuẩn chỗ ở trong cung cho các con , cứ yên tâm mà ở ."

Các hoàng tử dám mắt Long Phong đế, sợ ông thấu tất cả những suy nghĩ của .

Quan viên lục bộ thể đây là đồ ngốc, lúc một ai dám lên tiếng.

Triệu hồi tất cả hoàng tử và công chúa hồi cung, thì đừng hòng , đó phái tra rõ phủ của bọn họ.

Chiêu rút củi đáy nồi đúng là quá độc.

Xưa nay Bệ hạ vốn nhân hậu, nếu ông quyết định thế thì hẳn là một trong những hoàng tử và công chúa chuyện gì đó giẫm ranh giới của ông, chẳng trách chư vị hoàng tử mặt gần như kiềm nén nổi.

Lý Ân khẽ nghiêng đầu Thần Vương đang ghế, , ở đây vẫn còn một ngoại lệ.

Không ngờ trong mấy vị hoàng tử, Thần Vương quan tâm đến chuyện nhất.

Theo lý thuyết, Thần Vương ngang ngược càn rỡ, trời sinh thích xa hoa lãng phí, hẳn sợ bệ hạ điều tra nhất mới đúng, nhưng vì ngoan ngoãn nhất như ?

"Phụ hoàng, Vương phi của nhi thần còn ở trong phủ, nhi thần..."

"Không cần lo." Long Phong đế ngắt lời Hoài Vương, "Trẫm phái đưa Vương phi của các con cung ."

Lông mày của nhóm quan viên nhướng lên.

Tiêu, giờ đúng là chạy cũng chạy đằng trời.

Chút hy vọng cuối cùng trong đáy mắt ba vị hoàng tử dập tắt.

Thần Vương liếc ba vị ca ca nhà , tâm trạng phức tạp, tiếc là và Minh Tiểu Trư vẫn thành hôn, nếu cũng sẽ nhờ phụ hoàng đưa Minh Tiểu Trư cung, thế thì thể đưa nàng đến cung của mẫu phi ăn chực mỗi ngày .

Chỗ của mẫu phi những nhiều đồ ăn, mà vải vóc, trang sức, ngọc ngà châu báu cũng nhiều nữa, chọn vài món thích hợp cho Minh Tiểu Trư, bao nhiêu.

Hoài Vương, An Vương, Tĩnh Vương thấy Vân Độ Khanh bằng ánh mắt hâm mộ, bọn họ cố nhịn trừng mắt với .

Đồ thần kinh!

"Độ Khanh, con các của gì?" Long Phong đế mỉm Vân Độ Khanh.

"Bẩm phụ hoàng, nhi thần chỉ cảm thán phụ hoàng là phụ yêu thương con , sợ các sống một cô đơn nên đưa cả Vương phi cùng."

"Quan viên lục bộ, "..."

Đâu khi nhiều ghét Thần Vương đến ?

Chỉ câu cực kỳ xát muối tim!

Đến nữ chủ nhân Vương phủ cũng mất thì khác nào mất quyền khống chế Vương phủ.

Với bản lĩnh điều tra nghiêm túc của Hoàng gia, chỉ e trong Vương phủ bao nhiêu tổ kiến cũng sẽ tra hết.

Tâm trạng của một vài quan viên hướng riêng như chìm xuống đáy cốc, Bệ hạ bắt đầu nghi ngờ các vị hoàng tử .

Nhớ khi tiên đế còn tại vị, vì chư vị hoàng tử tranh đoạt hoàng vị mà tạo thảm án, quan viên lục bộ càng trở nên im lặng.

Thế cũng , nếu Bệ hạ thể khống chế các hoàng tử và công chúa, chí ít sẽ tái hiện chuyện năm Hiển Đức thứ ba mươi nữa.

Khi Tề Vương mở mắt , phát hiện cảnh bốn phía phần lạ lẫm, cảnh giác đưa mắt quan sát xung quanh, một thái giám lạ mặt bước tới, "Vương gia tỉnh ?"

"Đây là ?" Tề Vương quần áo thái giám, xuống giường.

"Bẩm vương gia, đây là Chương Lục cung.

Bệ hạ lo lắng cho an nguy của điện hạ nên đón điện hạ cung tĩnh dưỡng."

Đây là chỗ ở của các hoàng tử khi thành niên ư?

Hắn thương, nhưng trong lúc hôn mê, phụ hoàng đưa cung?

Ông đang lo lắng cho kiểm soát ?

"Cảm tạ sự yêu mến của phụ hoàng." Tề Vương mỉm , "Ngươi tên là gì, những theo hầu bổn vương hết cả ?"

"Tiện danh của tiểu nô là Nhị Thành, những hạ nhân thường phục vụ bên điện hạ đều ở Vương phủ.

Nếu điện hạ và Vương phi cần gì thì cứ việc dặn dò chúng nô tài."

Hắn và Vương phi phụ hoàng giam lỏng ?

Sắc mặt Tề Vương trắng bệch, trong nháy mắt, cảm giác như trở về năm Hiển Đức thứ ba mươi.

Tiếng cãi vã từ ở ngoài viện truyền , loáng thoáng thấy hình như giọng của Hoài Vương.

"Sao bên ngoài ồn ào thế?"

"Bẩm Vương gia, cung nhân ở bên ngoài đang sắp xếp tẩm điện cho các vị điện hạ." Nhị Thành , "Vì Vương gia gặp chuyện, Bệ hạ an tâm về các điện hạ.

Cho nên Bệ hạ hạ lệnh, mùa xuân sang năm thì các hoàng tử đều chuyển Chương Lục cung ở tạm."

"Ý ngươi là tất cả hoàng tử đều cung cả?"

" thưa Vương gia.

Tất cả hoàng tử phi và cả công chúa đều đưa cung." Nhị Thành , "Các công chúa đều ở Tây Ngọc cung, chờ khi vết thương của ngài lên thì thể ."

Tề Vương, "..."

Hắn chỉ dùng Ma phí tán* để trị thương nên mê man mấy canh giờ mà thôi, khi tỉnh thì sự đổi lệch trời thế ?

Loading...