Ngọc Bội Chốn Hoàng Cung - Chương 59

Cập nhật lúc: 2025-03-02 14:00:01
Lượt xem: 86

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặt Tề Vương chợt trắng bệch, cái thằng khốn Vân Độ Khanh , dám ấn lên vết thương của .

Không lâu , Hoài Vương cũng mang đồ sang thăm Tề Vương, hào phóng hơn, mang một hộp thuốc nhân sâm đến.

"Các đều ở đây cả ?" Hoài Vương đưa thuốc nhân sâm cho thái giám, bước tới bên giường, "Tứ , đắp kín chăn..."

"Không cần đại ca giúp, để tự ." Tề Vương cảnh giác Hoài Vương.

"Đệ khách sáo với Đại ca gì?" Hoài Vương cúi ép chăn n.g.ự.c Tề Vương xuống, thấy sắc mặt Tề Vương trắng bệch, nở nụ áy náy, "Xem kìa, quên mất Tứ thương ở ngực."

Tề Vương hít sâu một .

Vân Lưu Ngạn, con nhà ngươi!

Hoài Vương thu tay, xuống cạnh Thần Vương.

Nhìn vẻ mặt của Vân Diên Trạch, vẻ thương thật .

Rốt cuộc kẻ nào chuyện ? Hắn dự đoán phụ hoàng sẽ vì chuyện mà đưa bọn họ cung ?

Ban đầu Hoài Vương nghi ngờ là do Vân Diên Trạch diễn trò khổ nhục kế, nhưng hôm nay cung nhân , phụ hoàng phái điều tra phủ Tề Vương và Trịnh gia, chuyện do Vân Diên Trạch .

Hắn ngốc như thế.

Hắn đầu Thần Vương, Thần Vương nhíu mày .

Cũng thể là Vân Độ Khanh , phụ hoàng thiên vị, chẳng cần gì cũng mạnh hơn đám còn .

Lẽ nào là An Vương và Tĩnh Vương?

hai tên nay gì đáng chú ý, gan chuyện ?

"Hiếm dịp năm chúng hội tụ một chỗ." Vân Độ Khanh chợt mở miệng, "Hôm nay trời lạnh, chi bằng chúng ăn lẩu ở chỗ Tứ ca luôn nhé?"

Hoài Vương đầu Tề Vương đang giường, hình như thương thể ăn lẩu thì ?

"Ngũ lắm." Hoài Vương vỗ tay to, "Để Đại ca cho hạ nhân chuẩn ."

Bị giam trong Chương Lục cung nhỏ xíu, ngay cả cánh cổng hoàng cung cũng thể bước , cuộc sống vô cùng khó chịu, nên tìm chút chuyện giải sầu mới .

Một canh giờ , Tề Vương ngửi thấy căn phòng ngập tràn mùi thơm của lẩu, bốn vây quanh bàn, đũa bay chén múa, chỉ quơ đại cái gối ném thẳng bọn họ.

Cái bọn súc vật !

Cơm no rượu say, Thần Vương dậy mặc áo choàng lông , tít mắt Tề Vương giường, "Xem chúng khách, sắc mặt của Tứ ca hồng hào lên nhiều.

Nếu thì ngày mai chúng đến thăm Tứ ca tiếp."

" , Tứ cần lo." Hoài Vương gật đầu, "Trước khi vết thương lành , chúng sẽ thường xuyên đến thăm ."

Tề Vương bọn họ, mà như , cố gắng che giấu sát ý nơi đáy mắt.

"Ta cảm ơn các ." Hắn khôi phục nụ dịu dàng như , "Đều tại nhận âm mưu của thích khách, khiến phụ hoàng lo lắng đến .

thế cũng , thể quây quần bên giống như hồi còn bé."

Nghe như thế, nụ gương mặt Hoài Vương chợt tắt ngúm.

, nếu do Vân Diên Trạch gặp chuyện, bọn họ nhốt ở trong cung.

Nếu tên khốn khiếp nào chuyện ngu xuẩn đánh rắn động cỏ , nhất định sẽ c.h.é.m bay đầu tên đó ngay!

Chuyện ở Chương Lục cung nhanh chóng truyền đến tai Long Phong đế.

Ông những giận mà còn , gọi Lưu Trung Bảo tới, "Độ Khanh thích ăn lẩu, ngươi bảo Điện Trung Tỉnh mang nguyên liệu tươi mới đến phòng bếp của Chương Lục cung.

Nhất là mấy món ăn mà ngày thường thằng bé thích ăn, thiếu."

"Bệ hạ yên tâm, lão nô dặn dò bên đó ." Lưu Trung Bảo xoay giúp Long Phong đế mài mực, "Bệ hạ, tất cả cung nữ và thái giám trong Vương phủ và phủ công chúa đều giam cùng , hầu thì cấm túc trong phủ, Kim Ngô Vệ trông coi chặt chẽ."

"Ừ." Thấy Lưu Trung Bảo như chuyện , Long Phong đế hỏi, "Còn chuyện gì nữa?"

"Nô tài , nhà ngoại của Tề Vương điện hạ hai hầu ăn cắp châu báu của chủ nhân chạy trốn.

Trịnh gia đang tìm kiếm ráo riết." Lưu Trung Bảo , "Bây giờ trong kinh thành nhiều đang Trịnh gia quản hạ nhân."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngoc-boi-chon-hoang-cung/chuong-59.html.]

"Trốn khi nào?"

"Hình như là tối qua thì ?" Lưu Trung Bảo , "Lão nô cũng chỉ sơ qua, rõ là xảy chuyện gì."

"Ngươi đúng là lão hồ ly." Long Phong đế , đặt bút xuống, "Người , truyền Hộ Long vệ đến."

Hộ Long vệ, vệ binh hoàng thất chỉ mệnh lệnh của Hoàng đế, thủ cao cường, tùy tiện xuất thủ.

"Đi tìm hai hạ nhân Trịnh gia bỏ trốn về cho trẫm." Long Phong đế lạnh, "Trẫm cũng kẻ bội tín vứt bỏ chủ nhân trông ."

***

Vừa ăn sáng xong, Cửu Châu Chu Tiêu hẹn ngoài.

"Chu tỷ tỷ." Cửu Châu Chu Tiêu đang thở hồng hộc, nắm tay nàng, "Hay là kêu mang kiệu cho tỷ nhé?"

"Không cần." Chu Tiêu thở phì phò lắc đầu, "Đi cầu bùa bình an thì bộ đến tượng thần, như thế mới thành ý."

"Thôi ." Cửu Châu thở dài bất lực, đành kéo nàng bước từng bước leo lên, một dãy nha , hộ vệ phía hai , trông giống dâng hương cầu bùa bình an, giống phá tượng thì đúng hơn.

"Muội , rừng núi hoang vắng thế cao tăng thật ?" Chu Thư Thành Minh cô nương mặt đỏ, thở gấp, còn thể dắt theo nhà , bắt đầu hoài nghi thể lực của vấn đề .

Đàn ông đàn ang như bằng một cô nhóc mới mười sáu, mười bảy tuổi ư?

"Có chứ." Chu Tiêu gật đầu, "Muội chùa núi vài vị cao tăng, bùa bình an chỗ bọn họ linh nghiệm.

Muội cầu cho phụ , mẫu ...! tiện đường cầu cho Minh Lục lang một cái."

Có bùa hộ mệnh , lẽ sẽ té gãy chân nữa.

Chu Thư Thành, "..."

Tiện đường cầu bùa bình an cho Minh Tồn Phủ ư?

Rõ ràng là vì Minh Tồn Phủ, nên mới ở đây chịu cực chịu khổ.

Cửu Châu thôi, nàng đầu cách từ đây xuống chân núi, quyết định cho Chu tỷ tỷ , phù triện là tuyệt chiêu của Đạo gia, Phật tu chính thống bình thường vẽ bùa bình an.

"Đằng kìa!" Chu Tiêu chỉ về phía , "Ta thấy ngôi miếu ! Muội mau đỡ lên ."

Nhìn hai chân Chu Tiêu run lên mà vẫn còn kiên trì leo tiếp, Cửu Châu nghĩ, nếu Phủ Lục ca chuyện với Chu tỷ tỷ, nàng sẽ đánh gãy chân cần Chu tỷ tỷ tay.

"Chờ với!" Chu Thư Thành đặt tay lên vai hầu, thở hổn hển, "Hai...!hai cô nương bọn chậm thôi, thể nào chừa chút mặt mũi cho !"

Người hầu ba chân bốn cẳng đỡ lấy Chu Thư Thành, gần như là nửa lôi nửa kéo đưa đến cửa miếu.

Miếu còn xập xệ hơn so với bọn họ tưởng tượng, chuông vỡ treo ngọn cây, chuông đóng một lớp bụi dày.

Trước cửa miếu, lá rụng đất vô cùng hỗn độn, nhưng đóng lớp dày, lẽ do hôm nay kịp quét dọn.

"Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát chớ trách tội." Chu Thư Thành chắp tay với tượng phật trong miếu, cất cao giọng hỏi, "Có đại sư nào ở đây ?"

Không ai đáp , Chu Thư Thành đánh mắt sang gã sai vặt.

"Đại sư, chúng thành tâm lễ Phật, mong đại sư lộ mặt để chúng diện kiến." Người hầu hét to, "Chúng mang theo tiền nhang đèn đây!"

"A Di Đà Phật." Một tăng nhân mặc áo cà sa bước , hành lễ với hội Cửu Châu, "Xin mời các vị thí chủ."

Chu Thư Thành vị hòa thượng hình vạm vỡ, hai chân mạnh mẽ, kìm hỏi, "Đại sư là võ tăng ?"

Võ tăng cũng vẽ bùa.

"Thí chủ đùa." Tăng nhân niệm một câu, "Bần tăng tự quán xuyến trong miếu, ngày ngày nấu ăn, gánh nước, quét dọn, đương nhiên cơ thể sẽ cường tráng."

"Hóa là thế." Chu Thư Thành bừng tỉnh, nhấc chân định bước .

"Chờ ." Cửu Châu ngăn Chu Thư Thành cho miếu.

"Đại sư định ngoài ?"

"Bần tăng khổ tu trong núi, ngoài gì?" Tăng nhân với Cửu Châu, "Thí chủ đùa."

"Đạo sư ngoài, thế ngài mặc cà sa?" Cửu Châu kéo Chu Tiêu phía , "Người trong Phật môn đều tĩnh tâm khổ tu, màng thế tục, ngoài những lúc giảng kinh và những trường hợp quan trọng khác, họ sẽ mặc cà sa."

Chu Tiêu Cửu Châu, gương mặt ngọt ngào bình thường chợt xuất hiện vẻ nghiêm nghị.

Đưa tay hiệu hộ vệ Minh gia và Chu gia bao vây cổng miếu, khi xác định để lọt dù chỉ là một con muỗi, Cửu Châu mới lên tiếng khẳng định, "Ngươi là tăng nhân thật sự."

***

 

Loading...