Ngọc Bội Chốn Hoàng Cung - Chương 80

Cập nhật lúc: 2025-03-03 15:17:44
Lượt xem: 75

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Màn đêm buông, ánh nến đỏ rực, Trịnh Lan Âm chỉnh sửa trang sức .

"Bạch Thược, Hồng Mai." Bà gọi hai , nhưng chỉ Bạch Thược bước .

vì đang tâm sự nên bà chú ý đến điểm , "Người đến đón tham dự cung yến vẫn tới hả?"

Thiển Ý Các vô cùng vắng vẻ, sát cung Thái phi ở phía tây, cho nên dù bà mở hết cửa sổ và cửa chính thì vẫn thể thấy tiếng sáo trúc trong bữa tiệc.

"Mọi năm giờ là tiệc sắp bắt đầu.

ở nơi hẻo lánh nên cung nhân mời đến tham dự cung yến vẫn đến ?"

"Ngươi thấy bộ trang phục của , trông mộc mạc quá ?"

"Chủ tử." Bạch Thược rót cho Trịnh Lan Âm một tách nóng, nhưng vung tay hất , "Đem xuống, bổn cung mới thoa son, thể trôi lớp son.

Ngươi ngoài xem thử ai tới mời dự yến ."

Nước nóng hất lên mu bàn tay của Bạch Thược, đỏ ửng một mảng da.

Nàng lau khô nước nhún gối hành lễ với Trịnh Lan Âm, "Vâng, nô tỳ ngoài xem thử."

Nàng bước cửa, Hồng Mai đang trong sân cắn hạt dưa, ngẩng đầu mỉa, "Lại phạt ?"

Bạch Thược che mu bàn tay , im lặng .

"Nể tình cộng sự nhiều năm, khuyên cô sớm mà tìm chủ tử mới, thoát khỏi nơi ." Hồng Mai phun vỏ hạt dưa, "Chủ tử mất thế, cô ở đây cũng chỉ tổ tốn thời gian."

"Chúng là phận nô tỳ, quyền lựa chọn?" Bạch Thược Hồng Mai, "Cô đừng chuyện phản chủ."

"Cô trung thành với bà như thế, nhưng xem xem bà đối xử với cô ?" Hồng Mai dậy phủi bụi , "Hồi từng chờ cô hai lăm tuổi sẽ cho cô xuất cung, nhưng kết quả thế nào? Năm nay cô cũng hai tám , theo bà tới cái nơi rách nát , đánh mắng, còn các hạ nhân của cung khác khinh bỉ."

"Đi mà xem thử Minh Nguyệt cung của , ngay cả con ch.ó nuôi ở cửa còn vẻ vang hơn cả chúng ."

"Cô Minh Nguyệt cung hầu, thế Minh Nguyệt cung cần cô ?" Bạch Thược bụng khuyên một câu, "Trong cung bao giờ chứa chấp hạ nhân phản chủ, Hồng Mai, cô chớ rước họa ."

"Cô một con ch.ó trung thành cũng đừng kéo ." Hồng Mai khẩy nàng , móc hai lượng bạc, "Qua đêm nay, sẽ hạ nhân ở đây nữa, cô giữ chút tiền mà tiêu."

Bạch Thược Hồng Mai nguẩy m.ô.n.g rời , gom hai lượng bạc bàn đá nắm chặt trong tay.

Nương nương trong cung chỉ chừng mà thôi, Hồng Mai là đại cung nữ nhất đẳng của chủ tử, cho dù các nương nương tiếng hiền huệ thì cũng sẽ nhận Hồng Mai cung việc, tránh mang danh bỏ đá xuống giếng.

Ngoại trừ nương nương trong cung thì còn ai dám nhận Hồng Mai?

Có lẽ...!bên Điện Trung tỉnh vài việc vặt, Thượng Y, Thượng Thực chỗ nào đó cũng sẽ nhận .

Ngân lượng dần ấm lên, Bạch Thược nhét bạc tay áo, bước Thiển Ý các, rảo bước lối nhỏ.

Vì là đêm giao thừa nên các cung nữ thể trang điểm, cài hoa lụa, cùng tụ tập đùa.

Thỉnh thoảng tiếng vang lên từ bên bờ tường, Bạch Thược dừng bước, tựa tường ngẩng đầu lên, nhưng bên chỉ màn đêm tối đen như mực và một chiếc lồng đèn đỏ leo lắt.

Nàng sẽ ai đến mời chủ tử tham dự cung yến, và nàng cũng nếu bây giờ về, chủ tử sẽ trút lửa giận lên .

Gió lành lạnh thoảng qua, nàng ôm phần bụng đang âm ỉ đau, nhớ đến thiếu nữ đôi mắt long lanh , nhớ đến chiếc áo choàng từng nàng khoác lên .

Ấm áp, mềm mại hòa cùng hương thơm dìu dịu.

Nếu tòa cung điện là một bụi gai rậm, thì thiếu nữ chính là chú hỉ thước bé nhỏ vô tình rơi bụi gai.

Nàng một đôi cánh tự do, còn cả sự vui vẻ và tiếng hót đầy rung động.

"Minh Tiểu Trư." Thần Vương hai bước ngoái đầu với Cửu Châu đang theo , "Đêm nay hãy để Hương Quyên theo , dù chuyện gì cũng cùng nàng ."

Cửu Châu gật đầu, "Vâng."

"Đi thôi." Hắn về phía cửa đại điện, chờ Cửu Châu đến cạnh mới bước trong điện.

"Thần Vương điện hạ đến, Minh Huyện chủ đến."

Mọi đang xôn xao lập tức im bặt, dậy đôi nam nữ cửa, hành lễ với Thần Vương.

Cũng đang lén quan sát vẻ mặt của vợ chồng Minh Kính Châu, Bệ hạ tổ chức tiệc mừng thọ Tô Quý phi, con gái Minh gia xuất hiện cùng Quý phi nương nương, cung yến xuất hiện cùng Thần Vương, rốt cuộc Minh gia thái độ gì với các vị hoàng tử?

Tôn Thái Dao đặt tách trong tay xuống, thấy Thần Vương đưa Cửu Châu đến chỗ của , chính là vị trí đầu tiên trong cấp bậc Huyện chủ.

Vị trí trong yến tiệc hoàng gia coi trọng nhất cách sắp xếp chỗ theo thứ tự, Minh Cửu Châu là con gái ngoại thần phong Huyện chủ, nhưng chỗ còn cao hơn cả các Huyện chủ huyết mạch hoàng gia.

Tiểu Lễ bộ phụ trách sắp xếp cũng cho tiến lên ngăn, ngược còn hành lễ với bọn họ.

"Tứ ." Tĩnh Vương phi gần nàng nhất, mỉm chào hỏi, "Lần đầu tiên lấy phận hoàng gia tham dự cung yến, nếu chỗ nào thoải mái thì cứ việc với ."

"Tạ ơn Tam tẩu." Nhận chằm chằm Cửu Châu quá lâu, Tôn Thái Dao vội cụp mắt, gật đầu mỉm với Tĩnh Vương phi.

"Có thấy lão Huyện chủ bên Minh Huyện chủ ?" Tĩnh Vương phi rộ ý như làn gió xuân, thiết , "Bà cố của bà là công chúa của hoàng gia, vốn dĩ đến nữ lang đời thì phong tước vị nữa.

năm xưa khi phụ hoàng lâm nguy, lão Huyện chủ sai mang đồ đến Vương phủ, về phụ hoàng đăng cơ, bà và Tô mẫu phi khá thiết, Bệ hạ niệm ân tình xưa, nên phá lệ phong cho bà chức Huyện chủ."

Thân thiết với Tô Quý phi?

Tôn Thái Dao khá ấn tượng với lão Huyện chủ , cách đây vài năm, lão Huyện chủ vẫn luôn ở ghế đầu tiên của bậc Huyện chủ, mà hôm nay tiến cung, bà thẳng đến vị trí thứ hai.

Người trong cung đều là hồ ly, ai ai cũng giỏi thời thế.

Thần Vương dặn dò đủ điều, còn tự tay lột giúp Cửu Châu hai trái cây, đó mới dậy rời .

Đi hai bước, ngoái đầu , "Nếu vui thì cứ lấy chén nện mặt , bể sẽ chịu trách nhiệm."

"Điện hạ." Hương Quyên nhịn , "Điện hạ cứ yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc cho Huyện chủ thật ."

Còn Cửu Châu nghiêm túc vuốt ve chiếc chén, chế tác tinh xảo thế , lấy chọi thì tiếc lắm.

Hương Quyên bắt gặp động tác của nàng, bỗng ngờ rằng dù điện hạ gì thì Minh huyện chủ cũng sẽ coi là thật.

Chờ điện hạ cứ năm bước ngoái đầu một xa, Hương Quyên rót cho Cửu Châu một tách , Cửu Châu phát hiện bàn cái đôn đá, nàng bèn kéo đẩy tới cạnh Hương Quyên, "Cô cô ."

"Tạ ơn huyện chủ." Hương Quyên xuống Cửu Châu, lướt một vòng những đang mặt, mỉm dịu dàng.

Những đôn đá vốn chuẩn cho hầu theo chủ tử đến đây.

tôn ti ở thế gia quý tộc vô cùng nghiêm ngặt, nên đôn ghế chỉ dùng để tượng trưng, hầu thể đôn vô cùng ít ỏi.

Hương Quyên thấp giọng phận của những trong bữa tiệc, dù là nam nữ, lui tới nhà ai, quan hệ với hoàng gia đều nàng giải thích cặn kẽ.

Cửu Châu kính nể nàng , "Cô cô giỏi quá."

"Nô tỳ là nữ quan chưởng sự tứ phẩm của Minh Nguyệt cung, nếu đến những chuyện mà nô tỳ cũng thì còn mặt mũi hầu hạ nương nương?" Hương Quyên bật ánh mắt sùng bái của Cửu Châu, nữ quan như nàng tới khi về già sẽ hoàng gia chăm sóc cả đời, các quan viên phẩm cấp thấp gặp nàng cũng hành lễ.

Vì nương nương là Quý phi, nên phẩm cấp của nàng cao hơn nửa bậc so với các cung nữ của những phi tần khác.

Đại cung nữ là phụ tá đắc lực của chủ tử, cũng là truyền lời cho chủ tử.

Vì thế một vài cung nữ, thái giám chưởng sự giả danh chủ tử để đòi hỏi từ nhà ngoại của chủ tử.

của nhà ngoại thể tùy tiện hậu cung, nên dù lừa cũng hề .

"Bệ hạ giá lâm!"

Tiếng thông báo vang lên ba , mệnh phụ triều thần vội dậy mặt cửa cùng hành lễ, "Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Chào ba , Cửu Châu thấy Huyện chủ cạnh cất giọng già nua nhưng đầy uy lực, "Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."

"Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"

Lão Huyện chủ đưa mắt Cửu Châu, Cửu Châu cũng bà.

Hai gần như đồng thanh.

Các văn thần do dự Bệ hạ cạnh Tô Quý phi, trâm phượng cài giữa đầu bà đung đưa khiến bọn họ lóa mắt.

Thân quyến hoàng gia hô, bọn họ nên hô đây?

Những dịp cung yến , tuy Tô Quý phi đồng hành cùng Bệ hạ, nhưng cũng chỉ chào đại một câu, "Tham kiến Quý phi nương nương", rốt cuộc năm nay ai ngốc ?

Trên đại điện chợt chìm rơi lặng thinh, đến khi hai Minh gia, Ngô Thị lang và các quan viên Lễ bộ tam phẩm trở lên chắp tay hành lễ, mới hồn.

"Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."

Lần , hơn nửa quan viên và mệnh phụ trong điện đều bái lạy.

Nhìn nụ ngày một đậm gương mặt của Bệ hạ, còn ai mà rõ nữa, đây chính là kết quả mà Bệ hạ mong .

Hà Đình Dụ thở dài một , bái chào thứ ba, ông giả như thấy vẻ tức giận trong mắt Dương Thị lang, chắp tay cúi đầu hành lễ, "Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."

Lần chào thứ ba to rõ ràng, Long Phong đế cầm tay Tô Quý phi bước đến ghế cao, "Tâm ý của chúng khanh tương thông với trẫm, trẫm cảm động."

Tâm ý?

Tâm ý gì?

"Trẫm và Quý phi quen từ trẻ, trong những năm qua, nàng vì trẫm mà sinh dưỡng hoàng tử, quản lý hậu cung, cung kiệm khiêm nhường, bao giờ phàn nàn lấy một câu..."

Quản lý hậu cung?

Bệ hạ đăng cơ bao nhiêu năm, từ bao giờ hậu cung mới?

Còn về bốn chữ "cung kiệm khiêm nhường", chỉ cần khi Bệ hạ thấy ngại thì bọn họ thể vờ như .

"Những năm qua, Quý phi luôn ở bên cạnh trẫm, vì trẫm phân ưu, nhưng trẫm bận rộn chính vụ, lạnh nhạt Quý phi."

Nghe thấy những lời , sắc mặt chúng phi tần vô cùng đặc sắc, Bệ hạ ở Thái Ương cung thì là Minh Nguyệt cung, còn nữa chính là đang đường đến Minh Nguyệt cung, như thế là "lạnh nhạt" ?

Văn thần càng càng thấy lời của Bệ hạ bất thường, Bệ hạ gì?

Ngươi gì?

"Gần đây đại thần thượng tấu rằng trong cung thể hoàng hậu.

Trẫm trằn trọc mất ngủ cả đêm, cuối cùng thừa nhận vị ái khanh lý."

Chúng đại thần ngươi, ngươi , suy đoán xem rốt cuộc là tên nào lắm mồm.

Năm xưa khi Bệ hạ đăng cơ phong Quý phi hậu, nhưng cuối cùng vì các đại thần khuyên ngăn nên mới thôi.

Bọn họ cứ tưởng tình cảm giữa Bệ hạ với Tô Quý phi sâu đậm là vì ngày đêm bạn ở tiềm để.

Chờ nhiều mới cung thì tình cảm sẽ dần phai, bọn họ là đàn ông nên hiểu.

Nào ngờ Bệ hạ đăng cơ mười mấy năm, hậu cung một bóng hồng mới.

Mọi ngăn cản cho ông lập Tô Quý phi hậu, ông dứt khoát lập hậu, để bà nắm quyền trong hậu cung.

Dần dần, Bệ hạ vững ngôi, nắm giữ binh quyền thiên hạ, bọn họ dám nhắc đến chuyện lập hậu mặt ông.

Chỉ sợ trong lúc cao hứng, Bệ hạ mà lập Tô Quý phi hậu thì bọn họ cản nổi.

Thế nên, ai việc ?

Quan viên lục bộ đưa mắt , Minh Kính Châu và Minh Kính Hải trao đổi ánh mắt, cúi đầu im lặng.

Rõ ràng là Bệ hạ thành .

"Quý phi Tô thị hiền lương thục đức, thuận kiệm gia cung, xứng hoàng hậu của trẫm." Cuối cùng Long Phong đế thốt lời khiến vô văn thần hoảng sợ, "Ngày mai trẫm sẽ dẫn Tô Quý phi đến bái tổ miếu, sắc phong Quý phi hậu."

Đôi mắt Tô Quý phi rung rung, nhưng ánh mắt của chúng thần, bà để lộ cảm xúc trong lòng, vẫn giữ nụ bình tĩnh bên môi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngoc-boi-chon-hoang-cung/chuong-80.html.]

Tuy bà Bệ hạ chuẩn chuyện từ khi nào, nhưng nhất định ông lên kế hoạch lâu.

"Bệ hạ..."

"Thế nào?" Khi Long Phong đế thôi , triều thần mới nhớ đây là giành chiến thắng cùng của cuộc chiến tranh vị.

"Trước đây là các khanh để trẫm lập hậu, về trẫm lập hậu cũng là các khanh." Ánh mắt Long Phong đế lạnh căm, "Hay là, hậu cung của trẫm để các khanh định đoạt?"

"Chúng thần dám!"

"Các khanh dám hả?" Long Phong đế sầm mặt, bộ đại điện lặng ngắt như tờ, nhiều để Tô Quý phi hậu, nhưng uy nghiêm của Bệ hạ, ai dám hy sinh con chim đầu đàn.

lén liếc sang hai Minh gia, nhưng ngờ giây phút mấu chốt , hai giống hệt lão tăng thiền, cúi đầu bất động.

Cũng sang nhà nhạc phụ của các hoàng tử, xem thử phản ứng của bọn họ.

Nào bọn họ bình tĩnh như mấy chú chó già, nom tư thế còn kính cẩn lời hơn cả hai Minh gia.

Mọi như phát điên, Tô Quý phi trở thành hoàng hậu, Thần Vương chính là con trai trưởng, Bệ hạ truyền ngôi cho Thần Vương cũng là chuyện danh chính ngôn thuận.

"Tối nay là một đêm quân thần chúng cùng vui, chúng khanh gia cần câu nệ." Ngay lúc bầu khí đang lên đỉnh điểm, Long Phong đế mỉm như về vị đế vương nhân thiện của ngày thường, "Tất cả xuống ."

Bàn tay giấu trong tay áo của Vân Diên Trạch khẽ run lên, trán toát cả mồ hôi lạnh.

Hóa là thế, hóa là thế.

Mấy năm nay, bất kể bọn nuôi mưu sĩ lui tới với đằng ngoại, phụ hoàng đều mắt nhắm mắt mở, hóa là vì ngày hôm nay.

Phụ hoàng nhốt bọn họ ở trong cung, để bọn họ phạm sai nên phạt, nhưng hề bọn họ phạm tội gì.

Có nhà ngoại của hoàng tử nào chuyện mờ ám?

Bọn phụ hoàng tra chuyện gì, dám mang vinh quang và địa vị của nhà đánh cược.

Thế nên bữa cung yến tối nay chính là một canh bạc giữa phụ hoàng và gia đình đằng ngoại.

Phụ hoàng cược bọn dám phản đối, cược bọn sợ, cược bọn sẽ thỏa hiệp.

Dù là Trịnh gia, mẫu phi đều là gà sắp mất đầu, còn nhà ngoại của các vị hoàng tử khác chính là đám khỉ mà phụ hoàng đùa trong tay.

Giết gà dọa khỉ, thủ đoạn nào cũ kỹ, tầm thường hơn thủ đoạn .

cũng là thủ đoạn hữu dụng nhất.

Không một ai con gà mất đầu , mà khỉ cũng khiến chê .

"Điện hạ?" Tôn Thái Dao cầm tay , lấy cho một miếng điểm tâm, "Chàng nếm thử món xem."

"Đa tạ." Vân Diên Trạch nhận miếng điểm tâm đưa lên miệng cắn một cái, đó đặt xuống đĩa, đến khi món tráng miệng mang lên bàn, miếng điểm tâm vẫn yên chỗ đó.

"Minh huyện chủ thử món ngó sen nhúng bột xem." Lão huyện chủ cạnh , "Bên ngoài xốp giòn, bên trong thơm, ngon lắm."

"Đa tạ." Cửu Châu cảm ơn gắp một miếng ngó sen chén.

"Minh huyện chủ lớn lên ở Lăng Châu từ nhỏ, hạ thần ở Lăng Châu nhiều sông núi, củ sen chín lỗ.

Khi cắn ngó sen sẽ nhiều sợi tơ mỏng dài, chẳng ngó sen ở Lăng Châu và kinh thành thì loại nào sợi tơ dài hơn?"

Cửu Châu ngẩng đầu lên tìm mới lên tiếng, nhưng quanh một vòng vẫn tìm thấy.

"Huyện chủ, hạ quan ở đây." Dương Thị lang thấy đôi mắt Cửu Châu lướt một vòng mà vẫn tìm thấy , ông dậy, "Xin hỏi huyện chủ, ngó đứt tơ vương giải thích thế nào?"

Minh Kính Châu đặt đũa xuống, lau khóe môi, nửa nửa về phía Hộ bộ Thị lang đang chuyện.

Thần Vương đang bên hàng hoàng tử sầm mặt.

Ánh mắt đổ dồn lên Minh Cửu Châu, Tôn Thái Dao cứ nghĩ nàng sẽ bất an, nhưng , nàng vẫn yên nơi đó, đôi mắt to tròn hiện lên vẻ khó hiểu, như đối phương hỏi một câu kỳ quái như thế.

"Vị đại nhân , thật xin ." Cửu Châu áy náy nở nụ với Dương Thị lang, "Từ nhỏ ở đạo quán, từng trồng củ sen.

nếu ngài cảm thấy hứng thú với vấn đề , đợi thư hỏi trưởng bối trả lời ngài câu hỏi nhé?"

"Thưa Bệ hạ, vi thần thấy dù ngó sen , dẫu cắt vẫn còn vương tơ, nhưng nghĩa chúng liên quan đến ." Dương Thị lang chẳng buồn để ý đến câu trả lời của Cửu Châu, ông chắp tay Long Phong đế đang cao, "Quan hệ giữa Tề Quận vương điện hạ và Trịnh gia cũng giống thế.

Từ khi chào đời điện hạ là cháu ngoại của Trịnh gia, đấy là chuyện điện hạ thể tự lựa chọn.

Trịnh gia gieo gió gặt bão, nhưng điện hạ là vô tội, xin Bệ hạ minh xét."

Cửu Châu hiểu, đối phương vốn chẳng quan tâm đến đáp án của nàng, ông chỉ mượn miệng nàng để cầu tình cho Tề Quận vương.

Lòng ở kinh thành quả thật bẩn thỉu.

"Cũng thể cắt đứt." Cửu Châu nghiêm túc giải thích vấn đề với ông , "Chỉ cần khi bẻ , nếu đủ xa thì sợi tơ sẽ đứt thôi.

Còn nếu đứt, là do vẫn đủ xa."

Dương Thị lang ngoái đầu nàng, ông ngờ con gái của Minh gia dám lên tiếng.

Người thông minh hẳn nên ngậm miệng lúc .

"Ắt hẳn bình thường đại nhân xuống bếp." Cửu Châu thấy ông sang , kiên nhẫn giải thích, " , giờ đại nhận hiểu đấy."

Dương Thị lang nghiêm mặt, "Đa tạ Huyện chủ giải thích giúp hạ quan."

Bây giờ thì ngươi ngậm miệng .

"Không gì." Cửu Châu tủm tỉm, "Nếu đại nhân vẫn hiểu thì thể tự thử xem."

Dương Thị lang mặc kệ Cửu Châu, giữa điện, cất cao giọng với Long Phong đế, "Xin Bệ hạ khôi phục tước vị của Tứ hoàng tử, đừng vì ngoại nhân ảnh hưởng đến tình cảm cha con."

Ông vốn định mượn câu chuyện ngó đứt vẫn còn vương tơ, dùng tình đả động Bệ hạ, nhưng nguyện vọng Cửu Châu loạn phần mở đầu, khiến thứ trở nên dở dở ương ương.

Cứ nghĩ tiểu cô nương nuôi ở một nơi quê mùa, Minh gia coi trọng, nhát gan dễ lừa gạt, ai dè thể xáo trộn kế hoạch của .

Nếu sớm , ông thà chọn khác lời dẫn cũng sẽ chọn nàng.

"Tết sắp đến , định để chuyện sang năm mới giải quyết, đáng tiếc sốt ruột thể chờ đợi ." Minh Kính Châu mỉm , vuốt ve món đồ trong ngực, chờ Dương Thị lang tiếp tục câu chuyện.

Minh Kính Hải cúi đầu nhấp một ngụm rượu, im lặng gì.

Tam chuyên giấu đao nụ , e là sớm lường chuyện ngày hôm nay.

Tính tình Hộ bộ Thị lang dễ xúc động, vô cùng tôn sùng Tề Quận vương, chỉ cần ông vài câu đúng về Tề Quận vương, ắt hẳn sẽ lên tiếng cầu tình cho tiệc cung yến hôm nay, chuyện gì bất ngờ.

đối với Tề Quận vương lúc thì đây là cầu tình, mà vô tình đẩy hố lửa.

"Dương Thị lang, hôm nay là tiệc đoàn viên của , và cũng là gia yến.

Chuyện liên quan đến triều chính, chờ đến khi khai triều hẵng ." Long Phong đế đưa tay ngăn cho ông tiếp, "Trẫm thấy Dương Thị lang uống nhiều , nên ngoài cho tỉnh rượu."

"Bẩm Bệ hạ, vi thần say." Dương thị lang đẩy tên thái giám định đưa ông ngoài, "Bệ hạ là gia yến, Tề Quận vương là con của Bệ hạ, chuyện liên quan đến điện hạ vì thể nhắc lúc ?"

Tô Quý phi Vân Diên Trạch mặt mày xanh mét, nếu nghĩ cho đàn ông bên cạnh thì bà bật thành tiếng.

Có lẽ Vân Diên Trạch cũng ngờ sự liêm khiết của Dương Thị lang chính là con d.a.o hai lưỡi, thể dùng để đ.â.m khác, nhưng cũng thể tổn thương chính .

"Tề Quận vương điện hạ tài năng đức hạnh, quan tâm hạ thần, hiếu thảo với Bệ hạ.

Cớ Bệ hạ vì hoàng tử khác mà tảng lờ lòng hiếu thảo của điện hạ." Dương Thị lang cất cao giọng, "Hành động của Bệ hạ những khiến vi thần, mà đến các đại nhân khác cũng cảm thấy đồng cảm với cảnh của Tề Quận vương."

Quan viên xung quanh Dương Thị lang vội rụt cổ, bọn họ "các đại nhân khác" là ai hết, dù gì cũng liên quan đến bọn họ.

Về phần đại biểu "hoàng tử khác", Thần Vương điện hạ mỉm uống một chén rượu, lẳng lặng chờ tuồng diễn tiếp theo.

"Phụ hoàng." Vân Diên Trạch thể để Dương Thị lang tiếp.

Trước mặt bao nhiêu , nhất định cho thấy thái độ của .

"Bẩm Bệ hạ." Minh Kính Châu thấy Vân Diên Trạch dậy bèn lên theo, "Vi thần cảm thấy lời của Dương thị lang lý, Tề Quận vương điện hạ là hoàng tử của Bệ hạ, là gia yến thì thể nhắc tới."

Hà Đình Dụ kinh ngạc Minh Kính Châu, chứ, Dương Thị lang não thẳng việc bất chấp hậu quả, nhưng Minh Kính Châu lỗ mãng như thế.

Thấy Minh Kính Châu dậy, đều buông đũa, ai nấy đều cảm giác chuyện bất thường.

"Trước khi tiến cung, vi thần tra vài chuyện liên quan đến Trịnh gia và Trịnh mỹ nhân, nhưng vì đành lòng để Tề Quận vương thấy bộ mặt thật của ngay trong đêm giao thừa, nên vi thần mới chọn cách im lặng." Minh Kính Châu móc một tập giấy dày từ trong n.g.ự.c , đó điều là giấy nợ, thú nhận khoắng ruộng, thậm chí còn chứng cứ Trịnh Mỹ nhân mua chuộc quan trong trại ngựa hoàng gia."

"Năm Long Phong thứ năm, Trịnh Mỹ nhân lấy cớ bệnh nặng để Tứ hoàng tử ở cung chăm sóc, nhưng âm thầm phái sát thủ đến Lăng Châu ám sát Tô Quý phi và Thần Vương điện hạ.

May Quý phi lương thiện, giữa đường cứu một cô nương rơi xuống sông nên khởi hành theo kế hoạch."

"Năm Long Phong thứ sáu, Trịnh gia dung túng tộc nhân khoắng trăm mẫu ruộng, khiến mấy chục hộ nông mất đất cày, lang bạt tứ xứ."

"Năm Long Phong thứ tám, Trịnh gia nhận hối lộ năm ngàn lượng, mua một chức huyện lệnh thất phẩm cho khác."

"Năm Long Phong thứ mười, Trịnh Mỹ nhân phạt trượng cung nữ đến chết, lấy lý do bệnh nặng che giấu, đáng thương cho nhà của cung nữ , đến giờ vẫn đang mong ngóng nàng về nhà."

"Mùa xuân năm Long Phong thứ mười một, trong cung của Trịnh Mỹ nhân hai thái giám c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, nguyên nhân rõ."

"Năm Long Phong..."

Khi Minh Kính Châu liệt kê từ chứng cứ phạm tội đều một, bộ đại điện yên tĩnh đến độ ngay cả tiếng hít thở cũng còn.

Ngay mặt hoàng quốc thích, triều thần mệnh phụ, ông vạch tội của đẻ và nhà ngoại của Tề Quận vương vô cùng rõ ràng, đập nát hi vọng đăng cơ của Tề Quận vương.

Trừ phi tất cả các hoàng tử khác đều chết, còn Tề Quận vương sẽ bao giờ duyên với ngai vàng , dù những chuyện liên quan đến Tề Quận vương.

"Thượng thư đại nhân." Chu Thụy nuốt ngụm nước bọt, rụt cổ hỏi Lý Ân, "Minh đây là...! thế?"

Trước mặt bao nhiêu , lột từng lớp mặt của Tề Quận vương xuống, dù nợ m.á.u cũng đến mức .

Trước đây thấy ông ý kiến gì với Tề Quận vương, hôm nay đè Tề Quận vương quất roi mặt thế?

Minh Kính Châu vẫn đang vạch tội Trịnh Mỹ nhân và Trịnh gia, ngay cả Trịnh gia thiếu tiệm vải nào hai trăm lượng cũng bỏ sót.

"Bẩm Bệ hạ, đây là chứng cứ liên quan mà thần tra ." Nói hết tội trạng, Minh Kính Châu hành đại lễ với Long Phong đế, "Xin Bệ hạ nghiêm trị ác thần, răn đe và trả công bằng cho bách tính."

Mọi ông giao tập chứng cứ dày cộm tay Bệ hạ, hoảng hốt nghĩ, Minh Kính Châu là Lễ bộ Thị lang chứ Hình bộ Thị lang, cũng Đại Lý Tự Thiếu khanh đúng ?

Dường như ngại đủ, Minh Kính Châu ngẩng đầu Vân Diên Trạch mặt mày trắng bệch, "Thưa điện hạ, tiểu nữ của thần một câu , đời sợi tơ nào đứt, chỉ đầu bếp tâm.

Xin điện hạ chớ trách chuyện hạ thần vạch trần ngày hôm nay, hạ thần cố ý nhắm điện hạ, mà là vì thiên hạ bách tính."

"Điện hạ khoan dung độ lượng nhân hậu, bảo vệ bách tính, lẽ điện hạ cũng hiểu lòng nhiệt huyết của hạ thần." Ông ngoái đầu Dương Thị lang ngơ , thở dài , "Nếu vì Dương đại nhân, vi thần cũng hôm nay."

Ác, quá ác.

Vả mặt còn buộc đau.

Tề Quận vương Minh Kính Châu, gượng đáp, "Minh đại nhân sai, là nhà ngoại sai."

"Không chỉ Trịnh gia ." Minh Kính Châu mỉm bổ sung, "Mẹ đẻ của điện hạ, chính là Trịnh Mỹ nhân cũng ."

"Phụ hoàng." Tề Quận vương hoảng hốt quỳ xuống mặt Long Phong đế, bất chấp khác thế nào, áp trán xuống sàn, dám thốt lên một câu cầu tình.

Minh Kính Châu dám những lời mặt , hẳn là ông nắm chứng cứ xác thực.

Khi nghiêng đầu, thấy Minh Cửu Châu ở hàng đầu tiên của bậc Huyện chủ, nàng gắp một miếng ngó sen bỏ miệng.

Như thể chuyện xảy bằng ngó sen mặt nàng.

Nhận ánh mắt của , nàng ngẩng đầu lên..

 

Loading...