NGỌC HÀ - Chương 12: Phát Hiện Bí Mật Của Thôi Thị
Cập nhật lúc: 2025-06-11 06:32:21
Lượt xem: 117
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Thôi Ngọc Sinh rời , Ngọc Hà cứ nghĩ sẽ sớm trở về.
mãi đến khi nàng chuẩn lên giường ngủ, vẫn thấy bóng dáng . Nàng tránh khỏi cảm thấy lo lắng.
Trời khuya, nàng chẳng để tìm . Cơn buồn ngủ cũng vì thế mà tan biến, chỉ còn ánh trăng hiu quạnh ngoài cửa sổ.
Mãi đến khi trời sáng, một đêm trằn trọc ngủ, Ngọc Hà cuối cùng cũng thể yên nữa. Nàng vội chạy đến Hồi Xuân Đường, trong lòng thầm cầu nguyện gặp chuyện gì.
Cho dù đêm qua việc thể về nhà, ít nhất cũng sai báo một tiếng. Đằng , vô thanh vô tức suốt cả đêm trở về, nàng thể yên tâm ?
Lúc , Hồi Xuân Đường mới mở cửa, nhưng bên ngoài ít bệnh xếp hàng chờ bốc thuốc.
Thấy Ngọc Hà hàng mà thẳng trong, khỏi bực bội, lên tiếng trách móc:
"Ê, ngươi gì ? Không xếp hàng ?"
"Mọi đều đợi ngay ngắn, ngươi chen ngang là thế nào?"
Ngọc Hà vội vàng xin : "Xin , đến khám bệnh, việc tìm ."
Nói xong, nàng vội bước nhanh bên trong. Khi thấy Thôi Ngọc Sinh đang ngay ngắn bắt mạch cho bệnh nhân, tảng đá đè nặng trong lòng nàng cuối cùng cũng rơi xuống.
Thôi Ngọc Sinh cũng thấy nàng, khỏi ngạc nhiên:
"Ngọc Nương, nàng tới đây?"
"Đêm qua về, lo lắng." Nàng cất giọng trách cứ, nhưng nhận rằng giọng khàn đặc, lẽ là do một đêm thức trắng cùng với việc vội vã chạy tới đây. Mái tóc thường ngày nàng buộc gọn cũng trở nên rối bời theo từng bước chạy gấp gáp.
Thôi Ngọc Sinh khẽ nhíu mày, chút trách móc vì nàng đến gián đoạn công việc của : "Tối qua ngủ ở Hồi Xuân Đường. Nàng về nhà lấy giúp hai bộ y phục mang đến đây."
Hắn vốn là ưa sạch sẽ, mỗi ngày đều tắm gội và quần áo. Nếu thời tiết quá lạnh thể tắm, ít nhất cũng đồ sạch sẽ.
Ngọc Hà gật đầu:
"Chàng ăn gì ? Có cần mua chút điểm tâm sáng cho ?"
, Thôi Ngọc Sinh trả lời mà chỉ chuyên tâm hỏi bệnh nhân gần đó về thói quen ăn uống của họ. Dường như quên mất nàng vẫn còn đó.
Có lẽ ăn . Ngọc Hà nghĩ thầm.
Nàng xoay trở về nhà lấy quần áo, đến cửa thì vô tình chạm mặt sống ở căn nhà bên cạnh.
Nàng cũng tò mò hàng xóm mới là ai, chỉ lặng lẽ cúi đầu lướt qua bên cạnh .
—
Bạch Giản đánh xe ngựa đến, thấy chủ nhân vẫn yên nhúc nhích, bèn thấp giọng hỏi:
"Đại nhân, cần rời thành ngay bây giờ ?"
Tạ Quân thu ánh mắt, khẽ gật đầu:
"Đi thôi."
Bên trong xe ngựa, Bạch Giản đem những tin tức điều tra báo cáo tường tận:
"Thuộc hạ tra nam nhân từng xuất hiện bên cạnh Thôi phu nhân họ La, là con trai của Thanh Hà huyện tri phủ. Huyện lệnh nơi là cữu cữu của , còn hai trưởng đều quan trong triều."
"Hình như Thôi đại phu cực kỳ chán ghét La công tử . Bởi vì khi Thôi phu nhân cứu mạng một , liền ngừng quấn lấy nàng, thậm chí còn nhiều khuyên Thôi đại phu nên hòa ly."
Nếu kẻ dám nhòm ngó thê tử của y, y chỉ đánh gãy chân kẻ đó mà còn móc cả mắt !
"Bất quá, một chuyện khá kỳ lạ." Bạch Giản ngập ngừng mới tiếp tục, "Thôi đại phu và Thôi phu nhân thành ba năm nhưng đến nay vẫn tin vui. Nghe Thôi lão phu nhân vẫn luôn tìm kiếm phương thuốc cổ truyền để cầu con, lẽ là do thể Thôi phu nhân ."
Thật câu y vốn cần thêm, nhưng nghĩ tới mục đích của chủ nhân, y vẫn cứ bổ sung.
Nếu đại nhân tìm một sinh con nối dõi, đừng đến các quý nữ quyền thế, chỉ sợ ngay cả công chúa cũng nguyện ý hạ giá.
Tạ Quân, đang nhắm mắt dưỡng thần, chợt mở mắt . Hắn vén một góc rèm xe, phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, hờ hững hỏi:
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
"Ngươi thấy Thôi phu nhân thế nào?"
...
Câu hỏi khiến Bạch Giản nhất thời cứng họng.
Y trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ rằng nếu đại nhân thì khác gì kẻ cướp vợ ? nếu Thôi phu nhân thật sự thể lọt mắt đại nhân, cho dù chỉ là một mối tình thoáng qua như sương sớm, cũng xem như nàng phúc khí ngàn năm khó gặp.
"Thuộc hạ cho rằng, Thôi phu nhân chỉ dung mạo xuất chúng, mà khí chất, phong thái cùng cách năng đều giống một nữ tử xuất bình dân. Quan trọng nhất là, nàng còn là một nữ đại phu hiếm ."
Phải rằng, ở kinh thành, nữ đại phu ít như lông phượng sừng lân, huống chi là tại một trấn nhỏ hẻo lánh như thế .
Tạ Quân hờ hững hỏi tiếp:
"Ngươi nghĩ Thôi đại phu là thế nào?"
Bạch Giản thành thật đáp:
"Theo những gì hàng xóm và bệnh nhân của kể , là một ôn hòa, lễ độ, dễ gần, tấm lòng nhân hậu. nếu để thuộc hạ nhận xét, thì quá mức nhát gan, yếu đuối và sợ phiền phức."
Một nam nhân thê tử năm bảy lượt quấy rầy, thậm chí còn kẻ khác ngang nhiên khuyên ly hôn ngay mặt, mà vẫn thể nhẫn nhịn chịu đựng, trong mắt Tạ Quân, kẻ như thế căn bản xứng đáng gọi là nam nhân.
Không, thậm chí thể gọi là nam nhân .
“Ngươi xem, là đem một tờ giấy trắng nhuốm đen thú vị hơn…” Đầu ngón tay khẽ lướt qua bờ môi mỏng, giọng điệu ngưng , lạnh lẽo như băng. “Hay là kéo một kẻ tự cho thanh cao xuống vực sâu, khiến lấm bùn, càng thú vị hơn?”
Chỉ vài câu ngắn ngủi, đủ để khiến Bạch Giản lạnh buốt sống lưng, cả nổi đầy gai ốc.
Y lặng lẽ thở dài trong lòng, chỉ mong Thôi đại phu thể tự cầu nhiều phúc!
Trời chạng vạng, khi đóng cửa Hồi Xuân Đường, Thôi Ngọc Sinh vẫn về nhà. Hắn về, chỉ là bước chân cửa đối mặt với mẫu giục chuyện con cái, càng Ngọc Hà ép buộc cùng nàng viên phòng.
Nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đến khách điếm ngủ tạm.
Trong nhà, Thôi mẫu dọn sẵn cơm tối, nhưng mãi vẫn thấy con trai trở về, khỏi lo lắng. “Hôm nay Hồi Xuân Đường nhiều bệnh nhân lắm ?”
Ngọc Hà bưng tô canh đầu cá đậu hũ từ bếp, lắc đầu.
“Nếu , vì nó về muộn như thế? Ngọc Sinh giờ ít khi ngủ bên ngoài.” Thôi mẫu cau mày, trong lòng thấp thỏm.
Đêm qua cũng về, nhưng Ngọc Hà bà lo lắng nên nhắc đến, chỉ gắp một miếng sườn đặt bát bà. “Có lẽ hẹn, trễ một chút sẽ về thôi.”
Thôi mẫu đặt đũa xuống, trông càng thêm u sầu. Nghĩ đến chuyện con dâu cưới ba năm mà mang thai, bà thở dài. “Ngọc Nương, mà cứ thúc giục hai đứa chuyện hài tử. hai đứa thành lâu như mà bụng con vẫn động tĩnh, bên ngoài bao nhiêu lời ong tiếng ve. Có còn đồn rằng con sinh , bắt đầu tìm cách mai mối mấy cô nương khác cho Ngọc Sinh.”
“Ta bà bà, hai đứa tình cảm, cũng vì chuyện con cái mà hai đứa khó xử. dù bên cũng cần một hài tử bầu bạn, bằng đợi đến lúc già , con cháu thì ? Đương nhiên, cũng tư tâm. Bằng , khi nhắm mắt xuôi tay, còn mặt mũi nào đối diện với liệt tổ liệt tông Thôi gia đây?”
“Ngọc Nương, con sớm điều dưỡng thể, nhanh chóng sinh cho một đứa cháu trai mập mạp.”
“Trong bếp sắc thuốc bổ cho con . Ăn cơm xong nhớ uống hết, ?”
Ngọc Hà cúi đầu, chậm rãi nhai miếng sườn mềm thơm trong miệng. Vị ngon ngọt của thịt sườn, lúc nhạt thếch như nhai sáp.
Liên tiếp mấy ngày nay, Thôi Ngọc Sinh về nhà. Hôm nay, khi tiễn bệnh nhân cuối cùng rời , đang định xuống nghỉ ngơi thì bức màn trúc mặt vén lên.
Một sẵn ghế đối diện.
“Đặt tay lên.”
Thôi Ngọc Sinh đang vùi đầu xem y thư, thấy đối phương vẫn chậm chạp động tĩnh, bèn ngẩng đầu lên. Ánh mắt chạm ngay một đôi con ngươi sâu thẳm, đen như mực, khiến đồng tử khẽ co .
“Tạ , khỏe chỗ nào ?”
Tạ Quân lắc đầu, khổ, mang theo chút áy náy. “Thôi , tối nay rảnh ? Ta mời một bữa cơm đơn giản. Thật mới chuyển đến trấn cách đây lâu, nhưng vẫn quen thuộc gì cả. Người duy nhất quen ở đây cũng chỉ thôi. Nếu cảm thấy đường đột, cũng thể hiểu.”
“Được.”
Thôi Ngọc Sinh vốn định từ chối, nhưng nhớ đối phương giúp , ngay cả bí quyết thuần điểu cũng giấu. Nếu đến một yêu cầu nhỏ như cũng đáp ứng, chẳng quá bạc bẽo ?
Màn đêm buông xuống, Thanh Hà huyện chia thành hai thế giới. Một bên sớm chìm giấc ngủ, yên tĩnh một tiếng động. Một bên đèn đuốc sáng trưng, xa hoa trụy lạc.
“Tạ … nếu thì về .”
Thôi Ngọc Sinh cứ tưởng đơn giản chỉ là đến tửu lâu ăn bữa cơm, nào ngờ địa điểm là chốn phong nguyệt như thế .
Nếu để Ngọc Hà tới đây, nhất định sẽ giận, thậm chí thèm để ý đến nữa.
“Thôi xem là hạng nào chứ? Chúng đến nơi .”
Tạ Quân nhạt, dẫn rẽ một con hẻm nhỏ bên cạnh Xuân Hoa Lâu.
Hẻm nhỏ dài và hẹp, qua con hẻm, mặt là một tấm cửa gỗ cũ kỹ, trông như chỉ cần đẩy nhẹ một cái là sập xuống.
Bạch Giản tiến lên, gõ cửa ba cái theo quy tắc. Ngay đó, một tiểu đồng mặc áo xanh mở cửa, Bạch Giản ám hiệu, đối phương lập tức tươi dẫn họ trong.
Bước qua cánh cửa gỗ, mắt bỗng trở nên rộng rãi thoáng đãng. Những khóm trúc xanh tươi mọc rải rác khắp nơi, giữa đó là những viên lưu ly và đá tinh thạch điểm xuyết, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt.
Thôi Ngọc Sinh sống ở trấn bao lâu nay, mà đến giờ mới nơi một chốn bồng lai tiên cảnh như thế.
Tiểu đồng dẫn họ đến một gian nhã phòng rèm trúc rũ xuống, xuống bao lâu, một thiếu nữ thanh tú bưng đến.
Tạ Quân tự tay rót cho . “Đây là Đại Hồng Bào, loại thượng hạng xưng là vua của núi cao. Thôi nếm thử xem hợp khẩu vị .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngoc-ha/chuong-12-phat-hien-bi-mat-cua-thoi-thi.html.]
Thôi Ngọc Sinh nâng chén sứ men trắng lên, nhấp một ngụm.
Hương đậm đà lan tỏa trong miệng, mang theo vị khoáng chất đặc trưng của nham , khiến nhịn mà tán thưởng: “Hảo !”
“Nếu thích, lát nữa sẽ bảo chuẩn một vò cho mang về.”
Thôi Ngọc Sinh lập tức xua tay từ chối. “Không cần, cần! Trà quý quá, chỉ là một thô nhân, quen uống loại thượng hạng thế .”
"Trà quý ở chỗ uống thấy ngon miệng thì mới là đáng giá."
Mấy câu qua , Thôi Ngọc Sinh lập tức xem Tạ Quân như tri kỷ, chẳng khác gì Bá Nha gặp Tử Kỳ. Nếu vì phận và địa vị tương đồng, thật sự kéo đối phương cùng nâng chén, bái kết nghĩa trăng.
Nói chuyện với , cảm giác vô cùng sảng khoái, như thể từng câu từng chữ của đối phương đều chạm đúng chỗ ngứa trong lòng .
Tạ Quân nâng chén rượu trong tay, ngửa đầu uống cạn. Ánh mắt vẻ say, giữa đôi mày đột nhiên phủ lên một tầng u sầu.
"Thôi , ngươi xem, kiếm nhiều tiền như , cuối cùng là để gì, khi mà phía con nối dõi?"
Thôi Ngọc Sinh ngờ một nhân vật như Tạ Quân cũng phiền não chuyện . Hắn trầm ngâm hỏi:
"Nếu con, nạp ?"
Trong mắt , Tạ giống những bình thường khác, lẽ cần bận tâm mấy chuyện như mới .
Nghe , Tạ Quân khẽ khổ:
"Ta từng hứa với phu nhân rằng đời tuyệt đối nạp . Chẳng lẽ giờ để nuốt lời, trở thành kẻ bội tín bội nghĩa ?"
Hắn cầm chén rượu xoay nhẹ, ánh mắt xa xăm:
" thật sự cam lòng. Nếu một ngày trăm tuổi quy thiên, gia sản to lớn chẳng sẽ rơi tay ngoài ? Thôi , ngươi xem, bây giờ?"
Những lời như đánh trúng chỗ đau trong lòng Thôi Ngọc Sinh. Hắn vẫn luôn oán trời trách đất vì chuyện tương tự, chỉ là mà thôi.
Không từ lúc nào, đổi thành rượu. Thôi Ngọc Sinh bưng chén lên, dốc cạn một , mặt lập tức đỏ bừng từ cổ đến tận gáy, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng.
"Thật đó nghĩ đến một cách, nhưng thấy dễ thực hiện."
Hắn ít khi uống rượu, chỉ một chén khiến đầu váng mắt hoa, lưỡi cũng líu , nhưng vẫn cố hỏi:
"Cách gì?"
Tạ Quân nheo mắt, đáy mắt ẩn hiện ý mơ hồ. Hắn xoay nhẹ chén rượu trong tay, giọng mang theo chút mê hoặc đầy ma quái:
"Ban đầu định tìm một nữ nhân bên ngoài, sinh con xong thì bỏ lấy con. nghĩ , cách quá tàn nhẫn, cũng sợ đứa trẻ lớn lên chân tướng sẽ hận suốt đời."
"Ta cũng từng nghĩ đến việc nhận nuôi một đứa trẻ, nhưng rốt cuộc, con do chính sinh vẫn hơn."
"Mà nỡ vứt bỏ nữ nhân sinh con cho , cũng thể đảm bảo nàng sẽ nhân cơ hội mẫu bằng tử quý. Cuối cùng, chỉ còn một cách—mượn thê tử của khác để sinh con cho ."
Thật , đến lúc , Thôi Ngọc Sinh chẳng còn rõ Tạ Quân đang gì nữa. Đầu ong ong, cả nóng ran.
Khi định trả lời điều gì đó, ý thức mơ hồ, mắt tối sầm, ngã xuống bàn.
Tạ Quân cúi mắt, mặt say đến bất tỉnh. Hắn vội rời mà thong thả xoay chén thanh ngọc trong tay, lắng tiếng ngáy đều đều của nam nhân say rượu bên cạnh.
Hắn sinh trưởng trong một thế giới vận hành bởi trật tự mỹ, nơi thứ đều đấy.
Thuở niên thiếu, là một viên ngọc trong sáng, là mang trọng trách dựng cờ cho Tạ gia, một trưởng tử đoan chính tì vết.
Khi trưởng thành, càng mỹ chút nghi ngờ. Là gia chủ tông kính ngưỡng, là vị thừa tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đại Yến, là mà bệ hạ tin cậy, là cột trụ mà bá tánh tựa . Trong mắt cấp , là kẻ gì ; trong mắt đồng liêu, là định hải thần châm giữ vững triều cương.
Mọi đều tin rằng cuộc đời sẽ mãi mỹ, vướng một hạt bụi. Hắn sẽ cưới một thê tử xuất danh môn, tài sắc vẹn , cùng nàng sống trọn quãng đời còn .
Chứ như bây giờ— ở một trấn nhỏ xa xôi, sinh hứng thú với thê tử của kẻ khác.
Không, hứng thú đủ để hình dung. Hắn hủy hoại nàng. Hắn gương mặt lúc nào cũng lãnh đạm nhuốm đầy tuyệt vọng, thống khổ, tan vỡ. Chắc chắn, sẽ thú vị.
Cảm giác giống với khoái cảm khi đánh bại đối thủ chính trị, khiến gió mây triều đình đổi hướng theo ý . đồng thời, nó cũng điểm tương đồng—một sự kích thích đủ để khiến m.á.u trong sôi trào.
Đôi khi, tự hỏi: thật sự đáng để vì một nữ nhân mà phá vỡ trật tự mỹ của bản , để một vết nhơ thể xóa ?
đời quá mức suôn sẻ, cứ như một mặt hồ phẳng lặng. Bây giờ, ném đó một viên đá, gợn lên những vòng sóng.
Hắn thể bỏ qua cơ hội . Dù rõ viên đá đó thể vỡ nát sự cân bằng luôn giữ gìn.
—
Tối nay, trăng treo cao, quạ đen bay là là những mái mộ.
Sau khi xác nhận trong phòng ai, một cô nương ăn mặc mát mẻ khẽ đẩy cửa bước .
Trong phòng đốt đèn, chỉ ánh trăng len lỏi qua song cửa, phủ lên thứ một tầng sáng mờ ảo. Không gian u ám nhưng cũng ngập tràn ái , như một nồi nước ấm đang dần sôi trào.
Xuân Nương hề một tia thẹn thùng. Việc đầu tiên nàng là kéo nam nhân lên giường, đó nhanh chóng cởi bỏ y phục của . Đầu ngón tay mềm mại dần dần trượt xuống .
Thế nhưng, một nén nhang trôi qua, vẫn một chút phản ứng nào.
Không thể nào!
Nàng thử thêm vài , nhưng kết quả vẫn y hệt. Trên mặt nàng lộ rõ vẻ kinh ngạc lẫn hoảng sợ, cách nào che giấu.
Phải rằng, loại rượu hạ mê tình hương, dù là chính nhân quân tử cũng thể khống chế phản ứng sinh lý, chứ đừng là một nam nhân bình thường. Trừ phi…
Nghĩ đến một khả năng nào đó, sắc mặt Xuân Nương trở nên quái dị. Nàng vội vàng kéo chăn đắp lên , dám chậm trễ thêm dù chỉ một khắc, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Xuân Nương bước tiểu viện bên cạnh, cúi đầu bẩm báo bộ chuyện xảy .
Nghe xong, sắc mặt Bạch Giản lập tức biến đổi.
"Không phản ứng?! Hắn uống nhiều rượu như , thể phản ứng nào ?!"
Theo lý thuyết, dù là kẻ cương trực đến , cũng thể ảnh hưởng bởi loại dược .
Trừ phi…
Một suy đoán táo bạo hiện lên trong đầu Bạch Giản. Y há hốc miệng, kinh ngạc đến mức thành lời.
Vậy là vị Thôi phu nhân … thành nhiều năm, nhưng vẫn còn là xử nữ?!!
Dù nữa, phận nàng vẫn thấp hèn, xứng với đại nhân. so với đây, ít nhất bây giờ cũng dễ chấp nhận hơn một chút.
Thôi Ngọc Sinh tỉnh cơn say, đầu đau như búa bổ. Hắn nhớ nổi chuyện gì xảy đêm qua, chỉ mơ hồ nhớ câu cuối cùng của Tạ về chuyện mượn thê sinh con, đó trong lòng dâng lên một cơn lạnh lẽo rợn .
Không ai vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện , trừ phi…
Ngay lập tức, lắc đầu phủ nhận suy nghĩ đó. Với phận của Tạ , con thì thiếu gì nữ nhân sẵn sàng dâng hiến. Chắc do uống quá say, đầu óc mới lộn xộn nhớ nhầm lời khác .
Hắn uống rượu quá chén cả đêm, mà Hồi Xuân Đường nơi tắm rửa, nên quyết định về nhà một chuyến.
Đang chuẩn lấy quần áo mang đến Hồi Xuân Đường thì Ngọc Hà đẩy cửa bước . Ngay lập tức, nàng cau mày khi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ .
"Phu quân, uống nhiều rượu như ? Nếu uống, ít nhất cũng nên với một tiếng, nếu sẽ lo lắng."
Ngọc Hà còn xong, ánh mắt nàng đột nhiên dừng cổ .
Một dấu vết mờ mờ của phấn mặt in da thịt .
Nàng xưa nay dùng phấn mặt, huống hồ gì dấu vết xuất hiện ở cổ—một vị trí chỉ khi mật tiếp xúc mới thể dính .
Chẳng lẽ… phu quân …
Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, nhưng nàng nhanh chóng đè xuống. Nghĩ đến bí mật mà vẫn luôn che giấu, lẽ dấu vết chỉ là do một bệnh nhân vô tình chạm .
Bờ môi khẽ mím , nàng xoay về phía phòng bếp.
"Ta đun nước cho tắm. Sau đó hãy ngủ một giấc thật ngon."
"Không cần." Hắn ấn ấn thái dương đau nhức, giọng khàn khàn. "Ta tắm xong sẽ đến y quán ngay."
Trước đây, cũng từng thức đêm y thư, hôm vẫn thể tiếp tục việc như thường. Chỉ là một trận say, đáng để phiền lòng.
Biết tính , Ngọc Hà cũng ép, chỉ dặn Vương mụ trông lửa, dịu dàng : "Vậy để nấu cho một bát canh giải rượu."
Vừa xoay định rời , nàng đột nhiên nắm lấy cổ tay, kéo lòng.
Cánh tay siết chặt, vòng qua eo nàng từ phía .
Hơi thở nóng rực phả lên gáy nàng, mang theo dư vị của men rượu và cảm xúc phức tạp kịp tan .
"Ngọc Nương, nàng hận ?" Giọng khàn khàn, như thể một nỗi dày vò đè nặng. "Cho tới bây giờ, vẫn thể cho nàng một đứa con."
Ngọc Hà lặng một chút, dịu dàng ôm lấy .
Nàng tựa đầu lồng n.g.ự.c , siết chặt vòng tay.
"Ta hận." Giọng nàng nhẹ nhàng mà kiên định. "Bởi vì thể gặp phu quân, thể gả cho , đối với là hạnh phúc."
"Hài tử là điều quan trọng nhất. Với , điều quan trọng nhất chính là ở bên phu quân suốt đời."
Lời như một dòng nước ấm tràn lòng , gột rửa hết những phiền muộn.
Hắn thả lỏng, vùi mặt hõm cổ nàng, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn—mềm mại, thành kính, và đầy lưu luyến.
"Ngọc Nương..."