NGỌC HÀ - Chương 30: Chết đơn giản, sống mới khó

Cập nhật lúc: 2025-06-14 14:43:26
Lượt xem: 81

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bọn họ tuy lên đường, nhưng chỉ chăm chăm thẳng một mạch. Khi ngang qua thành trấn, cả đoàn sẽ dừng một ngày để nghỉ ngơi và chỉnh đốn, đảm bảo dưỡng sức khi tiếp tục hành trình.

Hiện giờ trời nóng nực, để tránh cảm nắng, mỗi khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, cả đoàn sẽ tạm dừng để nghỉ ngơi và hồi phục thể lực.

Suốt chặng đường , Ngọc Hà càng lúc càng trở nên trầm mặc, gương mặt nàng lộ rõ vẻ uể oải, mệt mỏi thể che giấu. Chưa bao giờ nàng cảm thấy mỗi ngày trôi qua khó khăn đến thế, thậm chí chỉ riêng việc tồn tại cũng là một sự dày vò khôn xiết.

Nàng bắt đầu sợ rời khỏi xe ngựa, sợ thấy khác, sợ những ánh mắt bọn họ dừng . Bởi vì nàng luôn cảm giác bọn họ chỉ đơn thuần đang nàng, mà là đang xuyên thấu qua lớp áo ngoài rộng thùng thình, thể trần trụi mảnh vải che đậy phía . Nàng sợ bọn họ đang thì thầm to nhỏ, xoi mói nàng bằng những lời bàn tán mà nàng thể nào rõ.

Nàng càng sợ hơn khi ở chung một phòng với nam nhân , bởi vì căn bản chính là một con quỷ ăn thịt .

Ngọc Hà mắc bệnh, nhưng bệnh của thể, mà là bệnh của tinh thần.

Nàng từng qua trong y thư: giận quá hại gan, vui quá hại tim, suy nghĩ quá hại tỳ vị, lo lắng quá hại phổi, sợ hãi quá hại thận. Hỷ thể thắng bi, bi thể thắng giận, sợ thể thắng vui, giận thể thắng tư lự, tư lự thể thắng sợ hãi. Nàng mắc chứng "uất", một chứng bệnh tưởng như nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ít hùng hào kiệt c.h.ế.t vì nó.

Nàng đáng tự kéo khỏi trạng thái , hướng về phía ánh sáng để cứu lấy chính . nàng thể nào khống chế bản , cứ như thế lún sâu vũng lầy, mục rữa dần theo thời gian. Có lẽ, chỉ như mới là cách giải thoát nhất cho nàng. Chỉ khi trở thành một phần của sự thối rữa , nàng mới thể tạm thời quên tất cả những gì xảy trong căn phòng .

Nàng tự nhủ với bản rằng, nàng vẫn là con , chứ một nô lệ thấp hèn, nhốt trong gian phòng đó để chịu đựng những thứ dơ bẩn và ô nhục.

Tạ Quân buông đũa trúc, liếc nàng – nàng chỉ mới ăn hai miếng ăn nữa. Hắn nhíu mày hỏi: "Không hợp khẩu vị ?"

Phương ma ma bắt gặp ánh mắt của chủ nhân, sợ hãi đến mức run lên, lập tức quỳ rạp xuống đất: "Thưa lão gia, thức ăn của Ngọc phu nhân đều là do nô tỳ đích chuẩn . Chắc là do những ngày gần đây đường vất vả, thêm trời mùa hè oi bức, nên Ngọc phu nhân mới chán ăn như ."

Ngọc Hà gầy trông thấy, nàng ngây một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu. , chỉ cần ánh mắt dừng nàng, cơ thể nàng liền tự chủ mà run rẩy. Ngón tay cầm đũa siết chặt đến mức gần như gãy đôi.

"Thời tiết nóng bức, thì cần vội lên đường. Nghỉ ngơi thêm vài ngày hãy xuất phát."

Phương ma ma lập tức nịnh nọt: "Lão gia đúng là thương xót Ngọc phu nhân, mới quyết định như . Ngọc phu nhân quả là phúc."

Có phúc ư? Tạ Quân nghĩ nàng lẽ chẳng thấy .

Mãi đến khi gần, mới phát hiện gương mặt nàng gầy đến mức còn chút thịt nào. Xem trừng phạt hôm thực sự khiến nàng sợ hãi đến tột cùng.

Thật đáng tiếc.

Ngọc Hà nam nhân càng lúc càng đến gần, đồng tử co rút . Nàng chỉ thể cắn chặt môi đỏ đến bật m.á.u để ngăn cho tiếng thét kinh hoàng thoát khỏi miệng.

"Nàng sợ ."

Tạ Quân nheo mắt, vân vê một lọn tóc của nàng đầu ngón tay, cất giọng lười nhác. Câu câu hỏi, mà là một lời khẳng định chắc chắn.

Máu mặt Ngọc Hà trong thoáng chốc rút sạch. Nàng hoảng sợ nam nhân đang chậm rãi tiến tới, tay chân rét lạnh đến mức ngay cả phản bác cũng thể thốt . Nàng giống như đang rơi một đầm lầy đáy, đến cả tiếng kêu cứu cũng nghẹn trong cổ họng.

Ngay khi tiếng thét sắp sửa thoát khỏi miệng, Liễu Nhi vội lên tiếng: "Thưa lão gia, Ngọc phu nhân lẽ mấy ngày nay ngủ đủ giấc, cảm nắng, nên mới như ."

Tạ Quân còn hứng thú, buông tay khỏi tóc nàng. Hắn vuốt ve gương mặt gầy đến đáng thương của nữ nhân mặt, nhạt: "Tốt nhất là như ngươi ."

Trước khi rời , ánh mắt lướt qua bàn ăn, thấy bát đũa của nàng gần như động đến, bèn cất giọng lạnh nhạt: "Đi một bàn khác mang lên. Lần , trông chừng nàng ăn hết."

Hắn thể dung túng cho nàng giận dỗi đôi chút, nhưng nghĩa là sẽ mãi dung túng.

Nữ nhân chút tính tình thì xem như thú vị, cũng vui lòng dỗ dành. nếu quá mức, sẽ chỉ khiến thấy phiền chán.

Sau khi đại nhân rời , Phương ma ma lập tức sa sầm mặt, múc một bát canh tổ yến nấm tuyết đặt mặt nàng: "Ngọc phu nhân, dù đói cũng nên ăn một chút. Nếu , lão nô cũng khó ăn với lão gia. là giờ đây thịnh hành vẻ mong manh yếu đuối, nhưng nếu gầy quá, nam nhân cũng thích ."

Trong mắt Phương ma ma, Ngọc Hà chẳng qua chỉ là một di nương lão gia ưu ái nhờ vận may mà thôi, chứ chẳng chủ tử chính thất gì. Biết chừng một ngày nào đó sẽ vứt bỏ, thì gì đáng để bà kính trọng?

Thấy nàng vẫn động tĩnh gì, Phương ma ma khẽ bật lạnh: "Nếu phu nhân ăn, để nô tỳ tự tay đút. Chỉ là tay nô tỳ thô, lỡ tổn thương phu nhân chỗ nào thì cũng nữa."

Mãi đến lúc , Ngọc Hà mới như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Nàng bát canh mặt, môi khẽ mấp máy, cuối cùng vẫn múc một muỗng đưa miệng.

nuốt xuống, dày nàng liền cuộn lên, từng cơn buồn nôn như sóng triều ập tới. Nàng nhào sang bên cạnh, nôn thốc nôn tháo.

Phương ma ma sợ đến mức dám ép nàng ăn nữa. trong lòng nảy sinh một ý nghĩ khác – chẳng lẽ phu nhân mang ?

Liễu Nhi bưng một chén cháo gà trở về, ánh mắt theo hướng phu nhân mà lay động, về phía những đóa sen đang đung đưa mặt hồ, nở nụ rạng rỡ:

"Thì Ngọc phu nhân thuyền du hồ! Ngọc phu nhân, ngài cứ ở đây chờ một lát, nô tỳ sẽ gọi đến chuẩn ."

Nàng xuống chân Ngọc Hà, nhíu mày thêm:

"Chỉ là, Ngọc phu nhân ngài cũng thật là...! Dù thời tiết nóng bức thế nào, ngoài cũng nên mang giày cho tử tế chứ. Nếu để ngoại nam trông thấy, lão gia chừng sẽ tức giận đó!"

Ngọc Hà gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ ngẩn ngơ, đôi mắt mờ mịt vô hồn chằm chằm hồ sen. Ai thấy cũng sẽ nghĩ nàng đang vô cùng say mê vẻ của những đóa sen .

Từ Ngọc phu nhân bỏ trốn, bên cạnh nàng tuy vẫn Liễu Nhi và Phương ma ma hầu hạ, nhưng trong bóng tối nhiều kẻ giám sát, đề phòng nàng tìm cơ hội chạy trốn, liên lụy đến bọn họ.

Khi Liễu Nhi bước qua cổng tròn, nơi chỉ còn một nàng.

Ngọc Hà bên bờ hồ, để mặc cơn gió mát thổi tung tà áo, rối sợi tóc. Bóng dáng nàng yên tĩnh đến mức tựa như một bức tranh thủy mặc ngòi bút của văn nhân.

Những kẻ giám sát trong bóng tối thấy nàng chỉ hóng gió, liền tạm thời lơi lỏng cảnh giác, thu hồi ánh mắt.

Và ngay khoảnh khắc bọn họ nữa, Ngọc Hà bắt đầu di chuyển.

Nàng gần như hề do dự, nhấc chân thẳng về phía đầm sen, nơi những đóa hoa vươn giữa bùn lầy mà nở rộ.

Bùn lầy dơ bẩn, thể nuôi dưỡng những đóa sen thanh lệ tuyệt trần.

Nàng c.h.ế.t một , nàng sẽ thật sự giải thoát? Thứ cơ thể dơ bẩn mà nàng căm ghét cũng sẽ biến mất cùng nàng, linh hồn nàng sẽ còn giam cầm trong cái xác trĩu nặng nữa, thể đạt tự do thực sự.

Nước hồ dần dần nhấn chìm eo nàng, đến ngực, đến bờ vai, chỉ còn chút nữa là sẽ che phủ lên mũi miệng.

Thế nhưng đúng khoảnh khắc đó—

Đầu óc nàng bỗng chốc bừng tỉnh, từng lúc nào tỉnh táo như lúc .

Mãi đến giờ phút , Ngọc Hà mới nhận nàng hề dũng cảm như vẫn nghĩ. Nàng chết! Nếu c.h.ế.t thật, chẳng từ nay về nàng sẽ còn cảm nhận ánh mặt trời rực rỡ, còn ngắm những đóa sen đẽ , còn nếm những món ăn mà yêu thích? Còn lý tưởng nàng kiên trì cả đời , chẳng lẽ cũng buông bỏ hết ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngoc-ha/chuong-30-chet-don-gian-song-moi-kho.html.]

Một khi c.h.ế.t , nàng sẽ chẳng còn gì cả. Thứ còn chỉ là một bộ hài cốt thối rữa, vĩnh viễn chôn vùi trong lớp bùn lầy ẩm ướt, bao giờ còn thấy ánh sáng mặt trời.

Không, nàng thế!

Hơn nữa, tại là nàng tìm chết? Vì cớ gì là nàng? Kẻ đáng c.h.ế.t rõ ràng mới đúng!

lúc nàng định lên bờ, thì Liễu Nhi cùng Phương ma ma tìm trở về, trông thấy cảnh tượng , sợ hãi đến mức hét lên thất thanh:

"Ngọc phu nhân, ngươi đang !"

Ngọc Hà ngượng ngùng kéo kéo khóe môi, chột :

"Thời tiết quá nóng, chỉ xuống hồ bơi lội một chút cho mát thôi."

Lời thốt , Phương ma ma tức giận đến mức suýt bật . Bà nghiêm giọng quát:

"Ngọc phu nhân, ngươi nghĩ sẽ tin ?"

Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

Đã lỡ , Ngọc Hà chỉ thể cứng đầu tiếp tục:

"Ta thật mà! Ở trấn Thanh Hà , mùa hè nóng bức, hồ ao nhiều, bọn vẫn thường xuống hồ bơi lội, gì mà đúng chứ?"

Phương ma ma hiển nhiên tin lời nàng, kéo nàng lên bờ lôi thẳng về phòng:

"Chuyện , phu nhân vẫn nên tự rõ với gia mới . đó, lão nô nhất định báo cho lão gia!"

Vừa thấy Phương ma ma sẽ bẩm báo chuyện lên Tạ Quân, sắc mặt Ngọc Hà lập tức tái nhợt, hiện lên vẻ sợ hãi tuyệt vọng.

"Phương ma ma, chẳng lẽ ngươi thực sự bức đường cùng ? Ta , chỉ vì trời nóng nên mới xuống hồ bơi lội, vì ngươi tin ?"

Phương ma ma lạnh lùng .

"Những lời của tiểu nương tử thật đúng là chẳng chút đạo lý nào. Rốt cuộc là ai đang bức ai đây?"

"Nếu ngươi thành thật một chút, gây chuyện thị phi, lão nô há báo lên lão gia? Muốn trách thì chỉ thể trách bản ngươi an phận!"

Trước đây bà còn nghĩ tiểu nương tử phúc khí, nhưng bây giờ... ha hả, quả thật chỉ nhạt một tiếng.

Chỉ e rằng còn kịp phủ Thừa tướng, nàng tự tìm đường c.h.ế.t .

Bị kéo về phòng nhốt , Ngọc Hà kìm mà đưa tay che mặt, để mặc nước mắt rơi xuống từng giọt.

Lẽ nàng nên dứt khoát c.h.ế.t chìm trong hồ sen. con , một khi vượt qua cơn tuyệt vọng chết, hiểu giá trị của sinh mệnh, thì còn thể dễ dàng từ bỏ mạng sống thêm nữa?

Suốt cả buổi chiều, Ngọc Hà co rút trong phòng, như một con chim nhỏ sợ hãi, chỉ lo đàn ông đáng sợ sẽ bất chợt đẩy cửa bước , kéo nàng ngoài như một con ch.ó hoang.

Rồi sẽ bóp cằm nàng, lạnh lùng chất vấn—

"Ngươi c.h.ế.t ? Được, sẽ tự tay tiễn ngươi lên đường."

Bởi vì Tạ Quân là thực sự thể chuyện đó.

Trong sân, Phương ma ma đang nghiêm giọng trách mắng Liễu Nhi.

"Ta bảo ngươi trông chừng Ngọc phu nhân, ngươi trông như thế nào? Nếu phát hiện kịp thời, ngươi mười cái mạng cũng đền nổi !"

Nhớ cảnh tượng khi nãy, Phương ma ma vẫn còn cảm thấy sợ hãi, đồng thời trong lòng càng thêm căm hận nữ nhân bướng bỉnh .

Cuộc sống vinh hoa phú quý như , gì mà chịu nổi? Bao nhiêu ước ao còn , mà nàng tự tay đạp đổ!

Quỳ mặt đất, Liễu Nhi lau nước mắt, tủi chịu nổi. Ai thể ngờ rằng Ngọc phu nhân khinh thường cẩm y ngọc thực, cố chấp tự đẩy đường cùng như thế chứ?

"Xuống bếp nhận phạt ! Nếu còn để xảy chuyện tương tự, ngươi cũng cần hầu hạ nữa!"

"Phương ma ma, nô tỳ cam đoan, chuyện tuyệt đối xảy thứ hai!" Liễu Nhi đến nước mắt nước mũi giàn giụa, vội vàng dập đầu thề thốt.

Mặt trời dần ngả về phía tây, cái nóng oi ả ban ngày cũng dần tan , đó là khí lạnh về đêm.

Bên ngoài, tiếng bước chân vang lên.

Ngay khoảnh khắc cánh cửa đẩy , thể đang co quắp giường của Ngọc Hà sợ đến mức tay chân lạnh băng, hận thể trực tiếp ngất ngay lập tức.

"Ngọc phu nhân, là , Liễu Nhi."

Liễu Nhi tay bưng một khay gỗ mun, đặt đồ ăn xuống bàn mới nhẹ giọng :

"Đại nhân hôm nay ngoài, lẽ đêm nay sẽ trở về. nô tỳ Bạch quản sự , gần đây thời tiết nóng bức, thích hợp lên đường, cho nên chúng sẽ tạm nghỉ ngơi ở trấn vài ngày."

"Bạch quản sự còn , ngoài thành một hồ sen, hoa sen đang nở . Nếu phu nhân cảm thấy chán khi cứ ở mãi trong viện, thể hồ ngắm cảnh hoặc thuyền du ngoạn."

Nghe tin Tạ Quân ở đây, Ngọc Hà thoáng thở phào nhẹ nhõm một chút, nhưng nàng cũng , chỉ cần chuyện giải quyết triệt để, thì mỗi ngày nàng vẫn sống trong lo âu thấp thỏm.

Như một chiếc giày lơ lửng giữa trung, chẳng ai bao giờ nó sẽ rơi xuống.

Ngọc Hà thậm chí dám ngủ, càng dám nhắm mắt.

Nàng sợ, sợ rằng khi nhắm mắt , mở , mặt sẽ là khuôn mặt đáng sợ của , trầm giọng chất vấn chuyện ban ngày.

Đồng thời, nàng cũng cầu nguyện—

Mong rằng Phương ma ma sẽ kể chuyện .

Gần đến canh tư, cuộn tròn như một con chim sợ cành cong, Ngọc Hà thấy ngoài cửa tiếng bước chân qua.

Nàng lập tức nhắm mắt , kéo chăn che kín , giả vờ ngủ say.

Cũng cầu nguyện rằng sẽ mau chóng rời ...

Loading...