NGỌC HÀ - Chương 31: Kiên Nhẫn Của Thợ Săn

Cập nhật lúc: 2025-06-14 14:43:54
Lượt xem: 98

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dẫm lên ánh trăng trải dài, Tạ Quân đẩy cửa bước , trông thấy liền nhịn bật . Giữa mùa hè nóng nực, nữ nhân lấy tấm chăn gấm quấn chặt như con tằm trong kén, kín mít đến chừa một kẽ hở.

Trong phòng đặt đá lạnh, nàng cũng sợ tự ngộp c.h.ế.t ?

Chuyện xảy hôm nay tự nhiên truyền đến tai .

Hắn sớm nhận nàng điều bất thường, nhưng ngờ nàng tuyệt vọng đến mức hủy hoại bản . Hắn đoán chắc là do trừng phạt hôm khiến nàng hoảng sợ.

Lần vốn định để nàng tiếp tục nếm trải bài học, nhưng cũng hiểu đạo lý "cành quá cứng thì dễ gãy". Khi nắm rõ cảm giác khó khống chế từ mà đến, vẫn còn luyến tiếc để nàng c.h.ế.t dễ dàng như .

Dạy dỗ một con thú cưng nhất thiết dùng biện pháp cứng rắn, đôi khi dụ dỗ đúng cách càng khiến nó ngoan ngoãn hơn. May , luôn là kẻ săn thừa kiên nhẫn.

Bầu trời dần sáng, mây trắng xoay vần theo ánh mặt trời đầu ngày.

Một đêm mộng mị, Ngọc Hà thậm chí từ khi nào. Chỉ rằng, đây là đầu tiên nhiều ngày, nàng một giấc ngủ yên . Cơ thể vốn nặng trịch như đá đè, giờ nhẹ nhàng hơn đôi chút.

Liễu Nhi bưng chậu nước rửa mặt tiến , nụ rạng rỡ:

"Ngọc phu nhân, lão gia trong thành hoa sen nở rộ . Ngài cứ mãi ở trong phòng cũng , nên ngoài dạo một chút."

Nói đoạn, nàng mở gói y phục mang theo:

"Đây là lão gia cố ý chuẩn cho phu nhân. Nô tỳ mà, trong lòng lão gia, phu nhân tất nhiên giống những khác."

Ánh nắng buổi sớm dịu dàng chiếu qua cửa sổ. Ngọc Hà đến hai chữ "du hồ", thở liền trở nên gấp gáp, cả cứng đờ, chân tay lạnh toát như rơi xuống hầm băng.

Nàng chằm chằm bộ y phục trong tay Liễu Nhi, trong đầu lập tức nghĩ đến khả năng tệ nhất— thể nó quá mỏng manh, quá lộ liễu, hoặc thậm chí đủ để che chắn thể.

, kiểu dáng quần áo bình thường, đường may chặt chẽ, vải cũng nhẹ mà xuyên thấu.

, sự cảnh giác trong lòng nàng vẫn hề suy giảm. Cả quãng đường đến hồ sen, nàng từng bước nặng nề, lúc nào cũng căng thẳng đề phòng.

Liễu Nhi ríu rít như chim sẻ mệt:

"Bạch quản sự lão gia , phu nhân chỉ cần chờ một lát tự qua đó là ."

Rất nhanh, xe ngựa đến bờ hồ.

Ngay khi chuẩn bước xuống xe, Ngọc Hà hoảng sợ. Hai chân như đổ chì, nàng nhúc nhích.

Phương ma ma đầu thấy , lập tức trầm mặt:

"Ngọc phu nhân, đừng để lão gia đợi lâu."

Năm thước dù xanh, bóng hoa sen thấp thoáng mặt hồ. Trên bến thuyền trúc, một nam nhân sừng sững như cây ngọc giữa gió mát. Ống tay áo khẽ lay động, vạt áo phất nhẹ trong làn gió đầu hạ.

Nghe tiếng bước chân, đầu .

Ánh mắt giao , giữa gương mặt lạnh lùng xa cách chợt thoáng qua một tia dịu dàng đến chính cũng nhận .

Phương ma ma và Liễu Nhi đều lặng lẽ lui xuống, rõ ràng là nhường gian riêng cho hai .

"Lại đây."

Giọng của nam nhân mát lạnh như suối nước chảy qua ngọc thạch.

Đứng thuyền trúc, Ngọc Hà toan nhấc váy nhảy qua, nhưng một bàn tay đưa đến mặt nàng.

Bàn tay rộng lớn, khô ráo, mang cảm giác an . Những đường gân xanh mu bàn tay nổi lên rõ ràng, nơi hổ khẩu còn hằn vết chai dày.

Ngọc Hà khẽ mím môi, đặt tay lòng bàn tay , mà chỉ nhấc váy lên, tự nhảy lên thuyền.

ngay khi nàng đáp xuống, mạn thuyền bỗng lắc mạnh, khiến nàng mất thăng bằng, cả đổ ập lòng Tạ Quân.

Hương bạc hà nhàn nhạt lập tức bao phủ lấy nàng.

Lồng n.g.ự.c rắn chắc khẽ chấn động, nam nhân khẽ:

"Ta bảo nàng nắm lấy tay , cứ bướng bỉnh như ?"

Không đáp , Ngọc Hà vội lùi xa, như thể chỉ cần giữ đủ cách, ngay cả khí xung quanh cũng sẽ trở nên dễ thở hơn.

Thuyền trúc chầm chậm rời bến, trôi giữa đầm sen xanh biếc.

Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương sen dìu dịu.

Cảm nhận làn gió mát lành phả mặt, đầu tiên trong nhiều ngày, Ngọc Hà cảm giác như rũ bỏ một phần mỏi mệt, bức bối trong lòng.

Giữa cơn hoảng hốt, nàng chợt nhớ đến Thanh Hà trấn. Mùa hè nơi đó, sen xanh rợp bóng, lặng lẽ ẩn giữa làn nước trong vắt.

Mùa thu, trẻ con chèo thuyền hái đài sen. nàng thích ăn hạt sen, chỉ duy nhất yêu thích ngó sen.

Củ sen là thứ dù chế biến theo cách nào cũng ngon—nấu canh, xào, chiên giòn đều tuyệt vời.

Tạ Quân ngắt một đóa hoa sen, nhưng đưa cho nàng, mà cài lên búi tóc đơn sơ, chỉ điểm một cây trâm cài của nàng. “Ta vẫn luôn cảm thấy hoa sen hợp với ngươi. hoa sen dù sinh từ bùn lầy mà chẳng nhuốm bẩn, dù thanh tao mà chẳng kiêu sa, cũng cần một cảnh xứng đáng và một thực sự thưởng hoa. Phu nhân, nàng nghĩ ?”

Lời rõ ràng ám chỉ Thôi Ngọc Sinh xứng với nàng. Nếu gã thích hợp, lẽ nào đó ?

“Hoa sen là hoa sen, bởi vì nó cần dùng phẩm cách cao thượng để che đậy điều gì. Dù trong cảnh khốn cùng, nó vẫn cứng cỏi. Vậy thì, nó cũng chẳng màng cảnh lớn lên thế nào, thưởng thức , bởi vì nó cần chứng minh bản với bất cứ ai, cũng cần ai tán dương thấu hiểu.”

Giọng mang theo ý mỉa mai, Ngọc Hà cố đè nén xúc động tháo xuống bông hoa vứt . Dẫu , hoa cũng vô tội.

Mặt trời dần lên cao, khí ấm dần. Tạ Quân lấy chiếc nón rơm chuẩn sẵn, cẩn thận đội lên cho nàng, cúi đầu buộc chặt dây. Đôi môi mỏng lành lạnh vô tình lướt qua vành tai mượt mà của nàng.

“Ngọc Nương, nàng giải thích với ?”

Giây phút đôi giày chạm đất, trái tim Ngọc Hà chẳng hề hoảng loạn, trái nàng nghiêng đầu, giả vờ hồ nghi mà hỏi:

“Gia ý gì? Thiếp một câu cũng hiểu?”

Tạ Quân nhạt một tiếng, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua gò má nàng, ánh mắt sâu thẳm.

“Nàng c.h.ế.t đuối trông như thế nào ?”

“Thi thể trương phình, mặt mày xanh tím, bụng căng phồng như núi.”

Như một con rắn băng giá chạm , Ngọc Hà hiểu vì , chỉ thể nghiến răng im lặng.

Nàng tự kẻ thông minh. Có đôi khi, nhiều sai nhiều, chi bằng cứ câm miệng còn hơn.

“Khuôn mặt như thế, nếu c.h.ế.t đuối thì thật đáng tiếc.”

Không quan tâm đến sự im lặng của nàng, Tạ Quân bật khẽ, ngón tay lạnh buốt lướt từ gò má xuống cổ, nhẹ nhàng vuốt ve như thể chỉ cần siết một chút là thể bóp nát.

Hơi thở của phả lên da nàng, nóng bỏng như dung nham, thiêu cháy từng tấc cảm giác.

“Vốn định cho nàng nếm thử cảm giác sợ hãi khi c.h.ế.t đuối, nhưng nghĩ , g.i.ế.c một thì dù thế nào cũng cách.”

“Nếu một ngày nào đó nàng chết, cũng đừng lóc cầu xin, chỉ cần với một tiếng. Ta sẽ tự tay tiễn nàng lên đường.”

Giọng điệu của mềm mại, thậm chí còn chút quyến luyến như tình nhân thì thầm bên tai. Ngọc Hà lạnh đến tận xương, cảm nhận rõ đầu ngón tay vuốt ve cổ nàng dần siết , tưởng chừng giây tiếp theo sẽ bóp nát xương cổ nàng.

Nhiệt độ xung quanh như rơi xuống điểm băng giá. Mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng, thấm ướt áo trong. lúc nàng sắp mở miệng, bụng bỗng réo lên một tiếng rõ ràng.

Tạ Quân bật , nặng nhẹ.

“Chưa ăn cơm ?”

Nỗi sợ hãi còn tan hết, Ngọc Hà cũng phủ nhận. Sáng sớm khi đưa nàng dạo hồ, nàng chẳng còn tâm trạng mà ăn gì nữa. Đừng là thức ăn, sợ dày co rút lắm .

Không thêm lời nào, Tạ Quân hiệu cho chèo thuyền đưa bè trúc cập bờ. Lần , mặc nàng từ chối thế nào, vẫn mười ngón đan chặt kéo nàng xuống.

Xung quanh hồ sen là một con phố ăn vặt. Khoảng cách xa, hai xe ngựa mà chậm rãi sải bước đến đó.

Tạ Quân dẫn Ngọc Hà lên lầu hai, một nhã gian, đưa thực đơn cho nàng.

“Ngươi xem thử món gì ăn.”

Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

Ngọc Hà cảm giác như đang đống than, mím môi đáp: “Ta đều thể.”

Nàng bao giờ kén ăn, chỉ cần đến mức khó nuốt trôi thì thế nào cũng . Điều nàng để tâm đồ ăn, mà là cùng nàng dùng bữa.

Liếc sơ qua thực đơn, Tạ Quân đưa cho tiểu nhị, bình thản dặn dò:

“Các món đặc sản của quán đều mang lên một phần. Nếu trong quán thì ngoài mua một phần băng tuyết lãnh nguyên tử mang về.”

*Món đồ uống giải nhiệt mát lạnh như đá bào.

Ngọc Hà vốn định hỏi, gọi nhiều như ăn hết , nhưng chợt tỉnh ngộ—dù tiền cũng của nàng. Hắn phá sản thì càng .

Có lẽ gần đến giữa trưa, đường thưa thớt dần. Trong gian vắng vẻ , tiếng thất thanh càng trở nên chói tai, tựa như móng tay cào mạnh lên bề mặt giấy thô ráp, khiến sởn tóc gáy.

Ngồi cạnh cửa sổ, từ vị trí của , Ngọc Hà thể thấy một đám đông tụ tập ven tường đối diện. Ở giữa họ là một nữ nhân ôm chặt lấy một đứa trẻ.

“Ta xuống một lát, sẽ ngay.”

Vừa dứt lời, một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng nàng. Chợt nhớ điều gì, nàng liền đầu, khô khan giải thích:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngoc-ha/chuong-31-kien-nhan-cua-tho-san.html.]

“Ta sẽ bỏ trốn. Chỉ là thể ngơ những chuyện như thế . Nếu tin, ngươi thể cùng .”

Ngọc Hà nghĩ rằng sẽ cự tuyệt, hoặc ít nhất là sai Bạch Giản theo dõi nàng. ngờ, nam nhân dậy một cách bình thản.

“Ta bồi nàng xuống.”

Lời , dù trong lòng bao nhiêu vui bất ngờ, nàng cũng chỉ thể nuốt xuống.

Lúc còn lầu, nàng cảm nhận gì. khi bước ngoài, cái nóng gay gắt của mặt trời lập tức ập tới, thiêu đốt làn da che chắn.

Ở góc râm, nữ nhân ôm chặt đứa trẻ bất tỉnh, đến khản giọng, liên tục cầu xin:

“Xin các cứu con ! Cầu xin các , cứu lấy nó! Nếu con mệnh hệ gì, cũng sống nữa!”

“Ta dập đầu lạy các ! Cầu xin các thương xót!”

“Ngay gần đây một y quán, nếu thật sự lo lắng cho con ngươi, bế thẳng nó đến đó?”

, cầu xin chúng cũng vô dụng, chúng đại phu.”

Người phụ nữ mấp máy đôi môi trắng bệch, nhưng cuối cùng vẫn động tĩnh gì. Những đó lên tiếng cũng nhận y phục của hai con nàng đều rách nát, chắp vá khắp nơi.

Rõ ràng là tiền để y quán. bọn họ cũng chỉ là dân nghèo, dư dả để cứu tế khác.

“Thím thể để xem thử ?”

Một giọng nữ nhẹ nhàng bỗng vang lên giữa đám đông.

Âm thanh lớn, nhưng mềm mại tựa làn gió đầu xuân lướt qua gò má.

Người phụ nữ tên Trương Tú Lan lên, thấy đó là một tiểu nương tử đội mũ rèm che. Theo bản năng định từ chối, nhưng khi sang nam nhân xuất chúng cạnh nàng, bà chút ngẩn .

Trên gương mặt đỏ bừng rõ vì hổ vì cái nóng, bà thô giọng :

“Không cần. Cô nương cho ít tiền là , sẽ mang con đến dược đường.”

“Bây giờ đang là lúc trời nóng nhất. Từ đây đến y quán vẫn còn một đoạn. Nếu bệnh tình của đứa nhỏ nghiêm trọng, chỉ e là kịp.”

Ngọc Hà để hù dọa. Vào mùa hè, sốt cao đột ngột mà xử lý kịp thời thể dẫn đến tử vong. Những đứa trẻ chơi đùa hồ nước c.h.ế.t đuối cũng , tất cả đều là do xem nhẹ nguy hiểm.

Bất chợt, một cánh tay mạnh mẽ vòng qua vai nàng.

Giọng lạnh lẽo như băng vỡ cất lên:

“Phu nhân là đại phu. Ngươi cần lo lắng. Nếu con ngươi xảy vấn đề gì, sẽ chịu trách nhiệm.”

Trương Tú Lan thoáng do dự. Bà từng nữ nhân thể đại phu. khí chất của vị quan nhân mặt, bà đoán rằng chỉ đang chiều theo ý phu nhân mà thôi.

Sau một thoáng ngập ngừng, bà cắn răng gật đầu.

“Vậy phiền phu nhân giúp xem thử.”

nghẹn ngào tiếp:

“Con vốn đang khỏe mạnh, bỗng dưng sùi bọt mép ngất xỉu. Ta gọi thế nào cũng tỉnh …”

Nói đến đây, đàn bà gào , ôm chặt lấy đứa bé trong tay, trông như một tuyệt vọng sợ mất đứa con duy nhất.

Ngọc Hà xổm xuống, cởi bỏ quần áo chỉnh tề của nam hài, vì ấm cơ thể, đó bắt đầu khám mạch cho , xốc mí mắt lên, cuối cùng đầu lưỡi của , cũng cho những vây xem bên cạnh nhỏ giọng thì thầm.

Dù Ngọc Hà cố tình , nhưng cũng thể đoán bọn họ đang gì, đơn giản là tin nàng, một nữ nhân là đại phu.

Ngọc Hà thu tay , dậy đến bên lạnh ở sạp, tiêu tốn hai văn tiền mua một chén lạnh trở , thấy vây xem đều vẻ mặt mờ mịt.

“Phu nhân, ngươi mua lạnh gì? Chắc là tiểu hài tử bệnh, ngươi định cho uống lạnh để giảm nhiệt ?”

“Ta thấy nàng căn bản là……” Nam nhân trào phúng dứt lời thì đột nhiên cảm thấy cổ lạnh, ban đầu tưởng lời còn nguyên vẹn, nhưng nghẹn trong cổ họng. Hắn đưa tay sờ cổ, phát hiện đầu tóc của vén lên, mới thở dài nhẹ nhõm một .

Trương Tú Lan cũng đầy đầu dấu chấm hỏi, nhưng khó .

Mua một chén lạnh, Ngọc Hà xổm xuống, kéo cằm nam hài, từ từ rót chén lạnh miệng .

Một chén lạnh nhanh uống hết, phía Bạch Giản chạy tới mang theo nước và khăn lông ướt, “Ngọc phu nhân, đây là đồ vật .”

Nhìn kỹ, trong bồn còn những mảnh băng vụn, khiến ít đỏ mắt. Phải rằng băng quý, chỉ những gia đình giàu mới thể sử dụng.

Ngọc Hà dùng khăn lông ngâm nước đá, đó lấy chà lau trán, cổ, n.g.ự.c và các vị trí quan trọng của nam hài, mục đích là cho nhiệt của giảm nhanh chóng.

Theo từng động tác của nàng, nam hài vốn hôn mê bắt đầu tỉnh .

Ngọc Hà lúc mới ngừng , về phía Trương Tú Lan đang vui mừng mà , “Nếu gặp tình huống , hãy nâng chỗ râm mát, cởi áo ngoài của , dùng nước lạnh đổ lên trán và cổ. Nhớ kỹ còn cho uống nhiều nước.”

Trương Tú Lan liên tục cảm ơn, “Cảm tạ tử, cảm tạ tử.”

Lại kéo con trai , “Ngươi còn mau cảm ơn ân nhân cứu mạng của ngươi, nếu nhờ vị phu nhân , tiểu tử ngươi liệu khiến đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh ?”

“Thím cần cảm ơn, đây là việc mà nghề y .” Ngọc Hà , nam nhân đối diện, ánh mắt như như .

gì, khiến Ngọc Hà thở phào nhẹ nhõm.

Ngọc Hà lấy một góc bạc nhét tay Trương Tú Lan, “Trời nóng, vẫn nên nhanh chóng đưa tiểu hài tử về nhà .”

Trương Tú Lan tức thì mặt đỏ tai hồng, nên nhận nhận bạc .

Khi hai trở nhã gian lầu, Tạ Quân giơ tay rót cho Ngọc Hà một chén nước ô mai ướp lạnh.

“Nàng thật sự là thiện tâm.”

Ngọc Hà là đang ám chỉ về nữ nhân dối , “Nếu sự lựa chọn, nghĩ các nàng cũng ngoài trong cái thời tiết nóng bức như để lừa gạt khác.”

, nàng mới rằng tiểu hài tử thực là giả vờ bất tỉnh, vạch trần, mà là dạy cho bọn họ cách đối phó khi gặp thật sự cảm nắng, chỉ hy vọng rằng phương pháp sẽ bao giờ dùng tới nữa.

“Nếu thế gian nhiều giống như Thôi phu nhân, những nữ đại phu thiện tâm như ngươi, thì quả thật là một điều .” Hắn những lời chân thành, chút miễn cưỡng nào, dường như là xuất phát từ tận đáy lòng.

“Ngươi nghĩ rằng phụ nữ đại phu là hành động phản nghịch với đạo đức, là hành vi suy đồi ?” Ngọc Hà theo bản năng hỏi câu , kỳ thật ngay cả nàng cũng rõ tại hỏi như .

Tạ Quân vuốt nhẹ chén sứ trắng, phủ nhận và lắc đầu, “Trong mắt , nam nhân và nữ nhân gì khác . Tại nam nhân thể mà nữ nhân thể? Từ xưa tới nay, những đại sự bao giờ đánh giá qua giới tính, mà là năng lực. Nếu phủ nhận tài năng và cống hiến của một chỉ vì giới tính, thì đó chính là thành kiến.”

Nam nhân mỉm nhẹ nhàng, ánh mắt dừng khuôn mặt nàng, ôn nhu và trân trọng như đang đối đãi với viên ngọc quý nhất thế gian, “Ngọc Nương, như phu quân của nàng, cổ hủ và bảo thủ. Ta sẽ can thiệp những gì nàng yêu thích. Ngược , thích nàng kiên trì chính , tỏa sáng rạng rỡ, và cũng cho rằng thế gian nên nhiều như nàng, những nữ tử sợ dư luận thế tục, kiên định chính .”

Lúc , Ngọc Hà thậm chí dám ngẩng đầu đối diện với .

Bởi vì những lời ngay cả Thôi Ngọc Sinh cũng từng với nàng. Nàng thậm chí dám mở sách y học mặt , vì , trong thâm tâm nàng khỏi cảm thấy một chút lo lắng, như thể mặt hồ tĩnh lặng một viên đá nhỏ đó, gây những gợn sóng lăn tăn.

Tạ Quân đưa chén nước ô mai lên, uống một ngụm, nhưng đôi mắt vẫn rời khỏi nàng, tinh tế nhận sự đổi nhỏ trong sắc mặt nàng. Khóe môi khẽ cong lên, như chút vui vẻ.

Nàng thật sự dễ lừa.

Chẳng mấy chốc, phục vụ mang đồ ăn lên.

Ngọc Hà vốn nghĩ rằng với lượng đồ ăn nhiều như , họ chắc chắn sẽ ăn hết. ngờ, đồ ăn ở đây ít, đúng là đủ cho hai họ.

Ăn xong cơm, trời vẫn nóng, Tạ Quân còn việc xử lý, nên trở nơi chuẩn sẵn.

Hắn khách điếm, mỗi thành đều sẽ đến phủ chuẩn , là một nơi xa hoa và lãng phí, đúng kiểu quý tộc.

Không do thời tiết nóng , mà Ngọc Hà khi trở về giường, hôn mê một lúc, đến khi tỉnh thì là chiều muộn.

Chưa kịp gọi Liễu Nhi hầu hạ, thì Phương ma ma đẩy cửa , “Ngọc phu nhân, lão gia trở về, giờ là lúc ngài nên để hầu hạ ngài . Trước lão gia thích hầu hạ gần bên, chỉ sợ Ngọc phu nhân sẽ những việc thường xuyên.”

Ngọc Hà thậm chí còn kịp châm chọc vài câu, thì các bà tử đưa đến cửa phòng, “Ngọc phu nhân, ngài tự , nô tỳ sẽ ngoài, nếu yêu cầu thì gọi chúng .”

Ngọc Hà vẫn còn đang do dự ngoài cửa, nhưng Phương ma ma chỉ duỗi tay đẩy nhẹ một cái, “Ngọc phu nhân vẫn nên nhanh chóng, đừng để lão gia lo lắng.”

Trong lòng Ngọc Hà thầm nghĩ, thể giúp lão gia hầu hạ là một chuyện vô cùng, nhưng rơi nàng , giống như một con rối, thể tự quyết định.

Đột nhiên, nàng kịp phòng , đẩy mạnh về phía . Khi ngã , nàng nhận đây là một căn phòng rộng lớn. Những tấm rèm ngọc lụa bay tán loạn, những chuỗi ngọc bể tung rơi, văng vẳng cho gian thêm phần rung động. Ánh sáng của thanh tùng phản chiếu tuyết trắng, nơi đó bóng yểu điệu tắm trong làn nước.

“Lại đây.” Giọng thanh mát, như tiếng băng vỡ, vang lên, giống như khuấy động cả gian.

Ngọc Hà giật , bước đến gần bờ ao thì bỗng nhiên mắt cá chân một bàn tay gầy guộc túm chặt, kéo mạnh xuống nước. Làn nước lạnh buốt lập tức ướt trang phục nhẹ nhàng của nàng, dính sát , để lộ rõ những đường cong mềm mại.

Có lẽ là vì mới uống rượu,mùi rượu thoang thoảng của nam nhân từ phía dán lên đường cong cơ thể nàng đang lộ bên ngoài, thở nóng bỏng lướt qua tai nàng, thì thầm: “Hôm qua ngươi với Phương ma ma, nàng luôn thích bơi lội trong ao hồ mùa hè. Thật đáng tiếc, bao giờ thấy nàng như .”

“Giờ thì ai ngoài chúng . Phu nhân, cho thấy thế nào?”

Sau khi Ngọc Hà gọi hầu hạ, Liễu Nhi ngoài sân canh giữ, nhận trời tối mà Ngọc Hà vẫn trở . Liễu Nhi ngáp một cái, chuẩn về phòng ngủ.

Nàng nghĩ đêm nay Ngọc Hà chắc chắn sẽ nữa.

Mọi chuyện tiếp theo diễn êm ả, giống như đây nàng từng ý định trốn chạy.

Chẳng mấy chốc, xe ngựa đến kinh thành.

còn lo lắng nàng sẽ bỏ trốn, Ngọc Hà cũng mặc quần áo như một bình thường.

, nàng vẫn thể nào quên cảm giác đau đớn khi trói buộc phận như một con thú chịu đựng sự khổ sở trong quá khứ.

Loading...