NGỌC HÀ - Chương 35: Ta là súc sinh, vậy ngươi là thứ gì?

Cập nhật lúc: 2025-06-14 15:58:04
Lượt xem: 102

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong thính đường, sắc mặt Tống ma ma, Lý thái y cùng đám đồng loạt biến sắc. Xưa nay bọn họ quen thấy Tướng gia luôn điềm tĩnh, hỉ nộ bất lộ, mà hôm nay nổi trận lôi đình. Phải năm xưa dù lão thừa tướng qua đời, lúc phò tá tân đế đăng cơ, sát tiến Trường An điện, vẫn thể giữ sắc mặt lạnh nhạt như nước.

Nếu theo một góc độ nào đó, vị Ngọc di nương ... quả thực thể xem là một nhân tài.

Rất nhanh đó, Bạch Giản và Tống ma ma sắc mặt khó coi, một một bước .

“Đại nhân, thuộc hạ lục trong lan viên một bụi kim tiền thảo, còn tìm thấy thêm một gốc cam thảo.” — Hai loại dược liệu đều thể dùng để giải độc thủy ngân.

Nếu lúc Phương ma ma còn sống, ắt hẳn nhận : lan viên chính là nơi Ngọc di nương cố tình ghé chân khi tướng phủ. Có lẽ nàng trông thấy bụi kim tiền thảo mọc ở đó, từ đó mới sinh ý định lấy thủy ngân từ chu sa để tránh thai. Tính toán sâu xa như thế, thật đúng là giảo hoạt!

Còn Tống ma ma thì tìm trong phòng nàng ít trang sức từ chu sa, kèm theo vài viên hương bằng bạc rỗng, lớn nhỏ khác , bên trong đều chứa hương liệu.

Thông thường các khuê nữ thích dùng hương treo ở màn giường bốn góc, hoặc buộc bên hông, giấu trong tay áo. Ai mà ngờ nàng lợi dụng chính thứ đó, đêm khuya lặng lẽ mang theo bên , nghiền chu sa thành phấn, tinh luyện thủy ngân để dùng...

Tốt lắm, thật sự xem thường nàng!

Ánh mắt của Tạ Quân Ngọc Hà, lạnh lẽo như ăn thịt , giận đến mức thể kiềm chế, chỉ còn bật , “Lấy nước đây, cho nàng tẩy trang.”

Rất nhanh, Tống ma ma bưng thau nước trong , lấy khăn lông tẩm nước vắt khô, bước tới, chuẩn ấn Ngọc Hà xuống ghế. Bà ngoài nhưng trong , “Di nương, là ngươi tự nguyện đến là lão nô đưa đến đây?”

Tống ma ma đến gần như thể dập tắt hết hy vọng cuối cùng của Ngọc Hà, nhưng nàng vẫn chịu buông tha, cố tìm lý do biện minh, “Các ngươi chỉ dựa vài suy đoán mà nghi ngờ , thể bất công như ? Ta ngu ngốc thế nào mới thể tự tổn thương như ?”

“Nếu di nương động thủ, để lão nô tay, dù lão nô vụng về thô lỗ, nếu may di nương thương, mong di nương rộng lòng tha thứ.” Tống ma ma cái gì mà thương hương tiếc ngọc, dù Ngọc Hà vùng vẫy phản kháng, trong mắt bà cũng chẳng khác gì một con mèo nhỏ yếu đuối.

Khi lớp phấn son mặt Ngọc Hà tẩy , lộ làn da tái nhợt, môi trắng bệch, một chút màu sắc.

Lý đại phu một lúc, lắc đầu thở dài, “Không sai, sắc mặt tái nhợt là dấu hiệu của khí huyết suy yếu, đây chính là dấu hiệu trúng độc thủy ngân.”

Nữ tử , thật sự là lòng tàn nhẫn với chính .

Tống ma ma cuối cùng cũng hiểu , thì vì mê mẩn phú quý mà nàng vẽ môi đỏ, mà là vì che giấu việc trúng độc. Đáng giận , bà bao giờ cảm thấy , cứ thế lọt bẫy.

Lần là tự nàng uống, nhưng nếu là hôm nào đưa cho thừa tướng uống, liệu kết cục sẽ ? Tống ma ma Ngọc Hà với ánh mắt đầy cảnh giác, như xé nát nàng ngay lập tức.

“Ngươi còn gì nữa?” Tạ Quân gằn giọng, tay nghiền nát chiếc nhẫn ban chỉ. Đây là đầu tiên nổi giận lớn như , cũng là đầu tiên khác tính kế, căm hận như thể rắn độc bò quanh .

Giỏi thật, nàng thật là quá giỏi!!

Sau khi đuổi hết ngoài Vọng Ngọc Hiên, Tạ Quân tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng, khuôn mặt âm trầm, túm lấy Ngọc Hà, kéo mạnh về phía trong phòng, rõ là nam nhân gì, Ngọc Hà hoảng sợ giãy giụa, “Tạ Trường Quân, ngươi buông !”

“Ngươi giải thích, thật sự...” Nàng hết câu nam nhân ném lên giường. Cảm giác đau nhói khi lưng chạm giường kịp lan tỏa, nàng thấy tiếng kim loại lạnh lẽo phát khi tay rút từ eo, ném xuống mặt đất.

Không cần!

Cầu s.i.n.h d.ụ.c vọng thúc đẩy Ngọc Hà hộc tốc, tay chân dùng hết sức bò từ giường , hướng về cửa mà chạy. Nếu nữa, nàng sẽ chết, thật sự sẽ chết!

Chưa kịp rời , gian phòng nam nhân một nữa chặn ngang, mạnh bạo ném nàng về phía đệm chăn. Trước đó vùng eo nàng đau đớn thôi, lan tỏa như hàng ngàn mũi kim đ.â.m .

Chưa kịp chịu đựng cơn đau, đai lưng cởi bỏ, lộ n.g.ự.c trắng như ngọc. Cả cơ thể nàng chìm trong sự bao phủ đầy kiểm soát của thở mãnh liệt từ dã thú nam nhân , khiến nàng khỏi run rẩy như một con thú dồn góc, chỉ còn sự sợ hãi.

Ánh mắt Tạ Quân lạnh lùng, chút ấm áp, bóp mạnh cằm nàng, nở một nụ giận dữ. “Ngươi cứ như hoài thai con của bổn tướng ư?”

Cằm nắm, Ngọc Hà buộc ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt lạnh băng, sâu thẳm của . Toàn nàng run rẩy, nước mắt lăn dài má, nàng lắc đầu, “Gia, … vì ngươi tin một ?

“Tin ngươi?” Tạ Quân nghiến răng, ánh mắt đầy căm phẫn, “Bổn tướng chính là vì quá tin ngươi, nên mới ngươi lợi dụng.”

Hắn nhạo, một nụ đầy cay nghiệt, “Ngươi sinh, bổn tướng càng ngươi sinh. Bổn tướng sẽ ban thưởng cho ngươi, dù ngươi , ngươi cũng nhận.”

Khi nam nhân lạnh lùng tiến gần, ánh mắt đầy lãnh ý, Ngọc Hà hoảng sợ đan xen trong nỗi tuyệt vọng, giãy giụa vùng vẫy, đưa tay tát một cái, để những vết xước sâu gương mặt lạnh lùng như ngọc của , nàng quát: 'Muốn hoài thai với tên cưỡng ép nhà ngươi, !'"

“Ta cho ngươi, thể sinh hài tử cho bất kỳ nam nhân nào thế gian, cũng tuyệt đối sẽ sinh con của ngươi!” Ngọc Hà gằn giọng, Thân phận của ngươi nữ nhân nào chẳng . Tại ?”

Nàng bao giờ cho phép sinh một đứa con của kẻ như , bởi vì đối với nàng, trừ bỏ ác vẫn chính là ác, nàng tuyệt đối thể để sinh một đứa con mang dòng m.á.u thấp hèn, đáng tồn tại đời ...

Không quan trọng nàng giãy giụa van xin thế nào, kết quả vẫn đổi. Nàng vì cái gì mà chọn ép cầu ?

Mặt móng tay cào xước, Tạ Quân nhẹ l.i.ế.m đầu lưỡi, thật sự bao giờ cảm thấy phẫn nộ như , cũng bao giờ dám đối diện với mà hành xử như thế.

Tạ Trường Quân nữ nhân nào mà chẳng , nhưng càng ép buộc một nữ nhân sinh lòng chán ghét với để thỏa mãn lòng tham và dục vọng của .

Sau khi đánh xong một cái tát, trong lòng Ngọc Hà run sợ, nàng liền dùng hết sức đẩy , nhưng sức lực của cũng bắt đầu lơi lỏng. Nàng sức giãy giụa, cố gắng chạy trốn. Trong lòng nàng nghĩ, chỉ cần thể cách xa nam nhân thêm chút nữa, là nàng sẽ an .

“Bổn tướng tất nhiên là thiếu nữ nhân, nhưng càng như thế càng thể để hài lòng. Ngươi càng gì, bổn tướng càng thể chiều theo ý ngươi.” Tạ Quân lạnh, răng trắng lấp lóe ánh sáng tà ác. Ngón tay nhẹ nhàng lau vết m.á.u mặt, dính vết m.á.u đó lên cánh môi mỏng một chút huyết sắc của nữ nhân, khiến đôi môi nàng rạng rỡ như một vết thương thể xóa nhòa.

“Phép khích tướng? Hừ, bổn tướng từ ba tuổi chơi trò .”

Vào lúc , Tạ Quân còn những lời khích tướng biện giải của nàng, chỉ để nàng nhớ kỹ rằng nàng quá tự tin mưu kế nhỏ nhoi của , tàn nhẫn gãy kiêu ngạo mà nàng tự cho là đúng, nghiền nát sự kiêu hãnh của nàng, khiến nàng ghi nhớ sâu sắc.

Nàng tự cho là đúng, dùng những mưu kế nhỏ bé sẽ giúp nàng hơn, chỉ ngoan ngoãn chịu khuất phục mới là con đường sống, càng nàng chấp nhận phận.

Khi thấy nam nhân thô bạo xé nát quần áo nàng, Ngọc Hà cuối cùng kìm , tuyệt vọng gào lên: 'Tạ Trường Quân, ngươi đúng là một súc sinh!'"

"Ta là súc sinh, còn ngươi là gì?” Tạ Quân lạnh, “Hiện giờ chẳng ngươi cũng đang cái súc sinh cưỡi ? Về , ngươi còn sinh tiểu súc sinh.”

Không thêm lời vô nghĩa của nàng, Tạ Quân cúi đầu, siết chặt môi đỏ của nàng, ép nàng ngừng la hét, tất cả lời mắng chửi của nàng đều nuốt hết trong bụng.

Rất nhanh, trong phòng tiếng mắng chửi, giãy giụa dần dần chuyển thành tiếng thút thít xin tha, tiếng rèm giường đong đưa cùng những âm thanh ái của nước thẩm thấu khắp gian.

Hôm nay sự việc ở Vọng Ngọc Hiên xảy , nhưng ai bên ngoài , thậm chí ai rằng Lý thái y đến trong phủ. Mọi chỉ ở phòng bếp lớn, nước ấm và bếp lò vẫn đang nấu canh sâm suốt cả đêm.

Lục Mạn khi dẫn di nương tham dự yến hội của trưởng công chúa, mặt nàng tức giận đến trắng bệch. Mặc dù việc là do phu quân trong hậu viện của nàng sai bảo, mà là từ đại bá, nhưng nếu truyền ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của nàng trong giới phu nhân thế nào.

"Chàng đại bá nghĩ ? Cư nhiên mang một di nương tham gia yến hội ngắm hoa của trưởng công chúa, chẳng rõ ràng rằng, dù đại bá cưới chính thê, thì cũng thể tùy tiện để di nương khi dễ chính thất ?” Mặc dù Lục Mạn đại bá kiểu như , nhưng nàng thể ngừng suy nghĩ vẩn vơ.

Tạ Duẫn khi rửa mặt xong, theo bản năng phản bác: “Nàng nghĩ linh tinh cái gì , đại ca thể là loại đó chứ.”

Lục Mạn trừng một cái: “Nếu , để mang di nương ? Chàng hiểu rằng, chỉ chính thê mới tham gia yến hội ngắm hoa, thể chấp nhận một di nương cùng ?”

“Không , việc vẫn nên với đại bá, nhất định khiến bỏ ý tưởng .”

Tạ Duẫn gãi đầu một cái, "Đại ca chắc chắn lý do của , dù hỏi thì nàng hỏi đại ca, thì dám."

Lục Mạn thật sự tức đến mức c.h.ế.t vì cái tính hèn nhát của , đây nghĩ là đại bá , cùng đẻ chắc chắn gì khác biệt, ai ngờ nàng gả về đây mới nhận , bọn họ chỉ khuôn mặt giống , còn chẳng điểm nào tương tự.

Tạ Nguyệt Kiểu cắn ngón tay, đại ca cư nhiên để nhị tẩu mang ả di nương tham gia yến hội của trưởng công chúa, tức giận đến mức đập nát tất cả đồ đạc trong phòng.

Đại ca rốt cuộc như sẽ gây hậu quả gì , còn mẫu nếu thì ngăn cản?

Không , nàng tuyệt đối thể để đại ca vì cái hồ ly tinh mà tiếp tục gây thêm lầm nữa.

Cầm theo một ngọn đèn, Tạ Nguyệt Kiểu màng trời tối, kết quả đại ca đang ở trong viện của ả hồ ly tinh , chỉ thể sinh hận dậm chân về.

Chỉ là khi trở về, nàng thể ngủ , vì trời tờ mờ sáng dậy, vội vàng ngoài.

Có lẽ là thời cơ thích hợp, khi thấy đại ca từ Vọng Ngọc Hiên , sắc trời vẫn còn ám, thể rõ vết trảo mặt đại ca, nàng vội vã xách theo làn váy chạy chậm gần.

"Đại ca, lời với , thể dành thời gian cho một chút ?"

Bạch Giản hiểu rõ liền lùi một bên.

Tạ Nguyệt Kiểu thậm chí đợi Bạch Giản xa, lên tiếng bày tỏ ý đồ của : “Đại ca, cảm thấy hành động của chút quá mức ? Dù sủng ái Ngọc di nương , nàng cùng lắm cũng chỉ là một nô tài thanh danh dễ một chút. Nếu thật sự để nhị tẩu dẫn nàng tham gia yến hội, nghĩ xem trưởng công chúa và những quyền quý sẽ nghĩ gì về chúng , về Tạ gia? Chẳng họ chỉ chờ cơ hội để lấy đó mồi tấn công ?”

Lòng bàn tay của Tạ Quân nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận dư âm ấm áp từ cơ thể nữ nhân, nhưng sắc mặt vẫn bình thản: “Ngươi ngăn cản , chỉ vì những lời ?”

“Ừ, hy vọng đại ca phạm thêm sai lầm nào nữa, huống chi nữ nhân căn bản xứng với .”

“Nàng xứng , là chuyện của ngươi.”

Tạ Nguyệt Kiểu thái độ lạnh nhạt, xa cách của đại ca, trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác cam lòng. Vào khoảnh khắc đại ca xoay chuẩn rời , nàng lấy hết can đảm, từ phía ôm lấy eo nam nhân thon chắc, “Tại chuyện với như ? Đã lâu như , chẳng lẽ đại ca còn nhận thích ?”

“Hơn nữa, tin đại ca chút cảm tình nào với .”

Lúc , từ phía cổng vòm gần đó, tiếng chân bước , nhẹ cũng nặng, vang lên tiếng gãy của cành cây khô.

“Ai đó?” Nghe tiếng động, Bạch Giản qua, chỉ thấy một đoạn cành khô giẫm nát, cách đó xa là bóng dáng rối loạn của ai đó, ánh mắt nửa mị nửa nguy hiểm lóe lên, trừ bỏ sự sảng khoái, còn là một cảm giác nguy hiểm.

Không ngờ sẽ lén những chuyện riêng tư như , Liễu Nhi vội vã trở Vọng Ngọc Hiên. Nàng thấy di nương mặt mày tái nhợt, gì về chuyện, mở lời thế nào.

Lại thấy di nương đang cố gắng dậy, trang điểm, tóc, nàng vội vàng đến đỡ nàng, “Di nương, lên , gia khi dặn dò nghỉ ngơi cho .”

Dù nàng chuyện gì xảy hôm qua, chỉ sáng nay khi gọi tới hầu hạ di nương, nàng gần như choáng ngợp bởi mùi hương dược nồng nặc từ các loại thuốc bào chế, thứ khiến hai má di nương ửng hồng. Trên mặt đất còn vương đầy những chén canh sâm vỡ nát.

“Đỡ lên quần áo.” Hôm nay là ngày trưởng công chúa tổ chức tiệc ngắm hoa, dù chuyện gì xảy , nàng vẫn , cho dù bò, nàng cũng quyết bỏ cuộc, nhất định cắn răng mà bò .

Bởi vì đây là cơ hội duy nhất của nàng để ngoài, nếu bỏ lỡ, kết cục của nàng chỉ thể là c.h.ế.t tay nam nhân đó, còn đường thoát.

Cổ nàng còn vết hôn loang lổ, Ngọc Hà nghĩ những giờ phút kinh hoàng như cơn ác mộng sống bằng c.h.ế.t , đôi tay cầm phấn trang điểm giờ đây run rẩy đến mức còn sức, phấn vỡ vụn rơi xuống đất.

Khoảnh khắc đó, nàng thực sự nghĩ sẽ c.h.ế.t . Dù miệng lưỡi đau đớn, nàng vẫn cảm nhận cơn buồn nôn từ môi và lưỡi , trộn lẫn mùi m.á.u tươi và canh sâm, cùng với ánh mắt tàn nhẫn của nam nhân , như nuốt chửng và hủy hoại nàng.

Liễu Nhi thấy di nương đang đau đớn, gò má bầm tím, cảm thấy đau lòng. Nàng mở miệng khuyên nàng nghỉ ngơi ở nhà, nhưng hiểu di nương là bướng bỉnh, chỉ thể chuẩn một chậu nước ấm, giúp nàng ngâm chân để cảm thấy dễ chịu hơn.

Yến tiệc ngắm hoa dự định tổ chức buổi chiều, vì chủ nhân luôn coi trọng các vị khách, nên những quan trọng sẽ đến .

Toàn Ngọc Hà mệt mỏi, còn chút sức lực nào, chỉ thể dựa chiếc gối mềm để thư giãn. Mắt nàng liếc Liễu Nhi, vẫn luôn một bên từ sáng đến giờ, ánh mắt chớp động ngừng, hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì ?”

“Không gì.” Liễu Nhi, ngón tay gần như siết chặt thành nắm đấm, nhưng vẫn mở miệng thế nào với di nương, cảm thấy nên bước con đường đó, nếu , cũng sẽ thấy những điều nên .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngoc-ha/chuong-35-ta-la-suc-sinh-vay-nguoi-la-thu-gi.html.]

Ngọc Hà ép hỏi nữa mà chuyển sang đề tài khác: “Gần đây, một câu chuyện thú vị, nghĩ rằng ngươi chắc hẳn sẽ cảm thấy hứng thú.”

Liễu Nhi tuy lên tiếng, nhưng tai nàng dựng lên, đầy tò mò.

"Đó là câu chuyện về một đôi 'thật giả thiên kim'. Vào năm đó, vị phu nhân sinh con trong phủ mà là sinh ngoài phá miếu. Kết quả, một nông phụ cùng sinh lúc đó, và bà thấy cả hai đứa trẻ đều là con gái, nảy sinh lòng tham lam đổi chỗ bọn chúng cho . Mãi đến mười lăm năm , tiểu thư thật mới tìm về. Mặc dù phận 'thật giả thiên kim' công bố, nhưng thiên kim giả dù cũng là mà vị phu nhân một tay nuôi dưỡng. Bà thể bỏ thiên kim giả để đưa về sống ở nơi nghèo khó vùng nông thôn, càng thể vì sinh nữ nhi mà tổn thương thiên kim giả. Vì , bà tuyên bố với bên ngoài rằng năm đó bà sinh là hai chị em song sinh, chỉ là vì tỷ tỷ sức khỏe yếu nên nuôi dưỡng ở nông thôn."

Liễu Nhi mùi ngon, đột nhiên, phu nhân cao sang , ánh mắt ôn nhu, khiến cổ nàng bỗng nổi lên từng cơn chột , vội vàng gục đầu xuống.

“Liễu Nhi, chỉ thể giao phó trọn vẹn lòng tin cho một ngươi nơi đây; nếu ngươi giữ riêng bất kỳ bí mật nào, chẳng tin ai nữa.”

Mí mắt Ngọc Hà từ từ hạ xuống, xen lẫn chút cô đơn, khóe mắt ửng đỏ, cả yếu ớt đến mức kịp phản ứng, nàng thì thầm: “Vậy ngươi khẳng định sẽ giấu giếm , đúng ?”

Thấy di nương đối với tin cậy như , chính giấu giếm nàng, Liễu Nhi càng thêm áy náy cảm thấy xứng đáng , huống chi việc thể khiến di nương cảm kích:

“Di nương, thật dám giấu rằng nô tỳ một chuyện cùng ngươi chia sẻ.”

Trong khi Liễu Nhi đang chuẩn bày thứ, rèm mành bỗng ai đó giật lên, theo đó, Lục Mạn tiến bên trong chiếc xe ngựa.

Lục Mạn nhận thấy nàng mặc những bộ y phục đỏ chót rực rỡ , ánh mắt thoáng hài lòng; xem , Ngọc thị chẳng ngu xuẩn— lẽ do đại bá tối qua căn dặn khắt khe nàng chú ý đúng mực.

Phải rằng ở Yến quốc, chỉ chính thất mới dám mặc đồ đỏ, còn thê thì chỉ cần đeo phấn y.

Chẳng bao lâu, xe ngựa đến phủ trưởng công chúa.

Ngọc Hà hiểu rằng trong trường hợp , đoạt mất đị sư nổi bật của chính chủ khác gì đến mặt Diêm Vương gia tìm đường chết, nên nàng tính toán quyết định sắm vai một sủng cậy sủng sinh kiêu để nắm rõ tình thế. Tuy nhiên từ ngày hôm qua, khuôn mặt nàng xé rách, nàng chợt thấy chẳng cần thiết lá mặt lá trái nữa gì.

Ngay cả khi nàng nhắm mắt , trong tâm trí nàng vẫn hiện lên hình ảnh nam nhân hung ác chất vấn: "Trước đây chẳng ngụy trang ? Tại giờ tiếp tục nữa?”

Hai câu ngắn ngủn như những cú đánh đòn cảnh cáo, đánh Ngọc Hà rơi thẳng hầm băng, hồn phi phách tán, để nỗi buồn rõ ràng. Nàng chỉ sợ rằng mãi mãi nàng sẽ bao giờ thắng nam nhân .

Nam nhân cao ngạo, quyền quý đến tột cùng, thể để một con kiến mắt chứ.

Nàng tuy ăn mặc thuần tịnh, nổi bật, nhưng xung quanh, ánh mắt và lời bàn tán vẫn ngừng vây quanh nàng, càng họ tò mò, hiểu nàng rốt cuộc là loại nữ nhân gì mà thể lọt mắt xanh của thừa tướng.

Lúc , chỉ cảm thấy yên .

Cũng thể là thất vọng, mà chỉ cảm thấy so với những gì họ tưởng tượng về một quốc sắc thiên hương, sắc và khí chất của nàng thực sự thể so sánh với vẻ mỹ của một mỹ nhân.

“Ngày hôm nay tụ hội, cả di nương đến? Toàn là phu nhân tiểu thư, thế mà một di nương xuất hiện, nếu nàng tới, đến. Bầu khí trong vườn , từ lúc nàng đến, cứ như vẩn đục, tanh tưởi.” Lễ Bộ thượng thư phu nhân , bà ghét nhất là những di nương thê hạ lưu.

Một phu nhân giao hảo với bà, vội kéo tay áo của bà, hổ với Ngọc Hà, “Ngọc di nương, ngài đừng để tâm đến lời của bà , bà miệng lời khó , nhưng thực tồi .”

Ngọc Hà phu nhân đang chuyện, nở một nụ thiện ý đáp , “Ta thấy bà gì sai, chỉ cảm thấy thể mệt, nên tiếp khách .”

Lý phu nhân thấy Ngọc Hà rời , lập tức tự đắc như thắng một trận đấu, “Nàng thật nghĩ rằng thừa tướng đại nhân thể biến một con gà rừng thành phượng hoàng ? Nói thật, nàng chỉ là lòng tự cao, vận mệnh thì mỏng manh như giấy.”

“Hừ, ngươi ít mấy câu, nếu nàng thấy thì ?” Một phu nhân khác khuyên can.

“Nghe thấy thì thấy, sợ cái gì? Một di nương nhỏ bé, chẳng lẽ sợ nàng? Chờ thừa tướng cưới chính thê, nàng nhất định sẽ là đầu tiên xử lý, các ngươi cũng đừng tưởng nịnh bợ thừa tướng đại nhân nịnh bợ một di nương thì ích gì? Truyền ngoài sợ bôi phận .”

Ngọc Hà những lời càng lúc càng xa, nàng chỉ mong Tạ Quân sớm cưới vợ để chuyện kết thúc. Nàng giờ đây thể tiến bước quá lớn, nếu , mỗi một bước đều là sự tra tấn về thể xác và tinh thần.

Rời khỏi nhóm phu nhân, Ngọc Hà tìm một nơi yên tĩnh để xuống, nhưng ngay lập tức một nha tới, ánh mắt lạ lùng, thái độ thiếu lễ phép, hỏi: “Ngươi là Ngọc di nương ? Chủ tử nhà việc, bảo ngươi qua một chuyến.”

Ngọc Hà hề động đậy, lạnh lùng đáp: “Chủ tử nhà ngươi là ai?”

“Nô tỳ chính là trong phủ trưởng công chúa, xin Ngọc di nương mau theo nô tỳ qua đó, đừng để trưởng công chúa đợi lâu.” Nha xong, đợi Ngọc Hà đồng ý bước .

Đi vài bước, thấy Ngọc Hà theo kịp, liền tức giận:

“Ngươi còn theo ? Nếu trưởng công chúa chờ lâu, xem ngươi giải thích thế nào.”

Ngọc Hà vẫn hề d.a.o động, hỏi : “Không lý do gì, trưởng công chúa gặp một di nương như ?”

Không ngờ nàng sẽ hỏi , nha cũng giận mà trả lời như một khuôn mẫu, “Nô tỳ chỉ là theo lệnh, Ngọc di nương đừng khó nô tỳ, chẳng lẽ ngài nghi ngờ lệnh của trưởng công chúa ?”

“Nếu thật sự là trưởng công chúa mời, sẽ . thực tế, trưởng công chúa mệnh lệnh .” Ngọc Hà ngẩng đầu, nở nụ lạnh, “Không ?”

Bị vạch trần, nha tức giận, lập tức bước tới túm lấy tay Ngọc Hà, kéo nàng về phía khác, “Ngươi bất quá cũng chỉ là một thất danh tiếng chút thôi, đừng tưởng là quý phu nhân, chủ tử nhà gặp ngươi, ngươi thì cũng .”

Khi nàng đang định giơ tay túm lấy , phía Liễu Nhi bỗng cảm thấy yên lòng trở về, kết quả đúng lúc thấy cảnh tượng , vội vàng chạy tới ngăn , “Dừng tay, ngươi gì với di nương nhà ?”

Lúc , từ một nơi xa bỗng truyền đến tiếng kêu thất thanh:

“Mau tới, tiểu thế tử rơi xuống nước !”

Chuyện tiểu thế tử rơi xuống nước giống như một viên đá nhỏ ném mặt hồ bình yên, lập tức tạo từng vòng sóng dập dềnh, khiến những nha đang tìm cách túm lấy Ngọc Hà như cá mất nước, cũng vội vã chạy nhanh .

Xung quanh ai bơi, khiến bờ hồ trở nên hỗn loạn như một nồi cháo.

Sở vương phi tin nhi tử rơi xuống nước, suýt nữa ngất xỉu, đôi mắt tối sầm , “Các ngươi còn mau xuống nước cứu ! Nếu con chuyện gì, nhất định sẽ cho các ngươi chôn cùng!”

Ban đầu còn do dự, nhưng ngay lúc , các nha và bà tử vội vàng như những chiếc bánh sủi cảo lao xuống hồ. Rất nhanh, tiểu thế tử cứu lên, chỉ là…

Khi tin tiểu thế tử của Sở vương rơi xuống nước trong buổi tiệc ngắm hoa của chính , trưởng công chúa cũng tới. Thấy tiểu thế tử mặt mày tái nhợt, môi nhợt nhạt hôn mê bất tỉnh, trưởng công chúa lập tức hét lên, “Các ngươi cái gì ? Còn mau mời đại phu đến đây!”

Sau đó, xoay an ủi Sở vương phi, “Ngươi đừng vội, nha vội vã gọi phủ y đến . Tiểu thế tử là cát nhân tự thiên tướng, nhất định sẽ .”

“Đại phu đến ?”

“Phủ y chắc là còn một lúc nữa.”

“Di nương, định ?” Liễu Nhi vốn tưởng rằng di nương chỉ tiến lên xem náo nhiệt, nhưng khi thấy di nương đột nhiên xuyên qua đoàn trong, vội vàng kéo tay áo nàng .

Ngọc Hà hành động của sẽ dẫn đến hậu quả gì, nhưng nàng thể một sinh mệnh tươi mới ngay mắt mà trôi .

“Ta biện pháp cứu thế tử.” Dù Liễu Nhi khuyên can thế nào, Ngọc Hà vẫn giữa đám . Lời của nàng lớn, nhưng kỳ lạ vang lên rõ ràng bên tai .

Sở vương phi, đang đau lòng vì nhi tử rơi xuống nước, thấy phụ nữ xa lạ , ánh mắt lập tức lộ vẻ cảnh giác, “Ngươi là ai? Ta dựa cái gì mà tin tưởng ngươi thể cứu thế tử?”

Một bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở, “Vương phi, nàng chính là Ngọc di nương của hậu viện Tạ thừa tướng.”

Sở vương phi nàng là di nương, lập tức sinh lòng khinh thường. Nàng , trượng phu của trong hậu viện cũng mấy di nương, nhưng các nàng chỉ tranh giành ân sủng, giở trò toan tính, ngoài chẳng gì khác.

Ngọc Hà vì vương phi nghi ngờ và khinh miệt mà nổi giận, mà là tiến đến mặt tiểu thế tử. Nhìn thấy thể đang giãy giụa của , khi c.h.ế.t đuối hít một lượng lớn nước, hiện giờ bụng tiểu thế tử phồng lên cao, Ngọc Hà nhẹ nhàng lên tiếng:

"Nếu là vương phi, vì chờ đại phu đến, chi bằng thử tin tưởng một xa lạ như một . Dù vương phi chờ đại phu, tiểu thế tử cũng sẽ đợi đượcsao? Dĩ nhiên, lựa chọn cuối cùng trong tay , mà là trong tay vương phi."

Lời của nàng chạm điểm yếu mà Sở vương phi lo lắng nhất, bà nhíu mày hỏi: "Đại phu còn bao lâu nữa đến?"

"Nên là... nhanh, lập tức thôi." Nha dám chắc, ngay cả khi trả lời cũng chút ấp úng.

Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

Chủ yếu là tiểu thế tử đó uống quá nhiều nước, hiện tại mặt mày chuyển sang xanh tím, dù đại phu đến, Ngọc Hà cũng chắc liệu thể cứu sống .

Nghe thấy lời mấy hy vọng đó, Sở vương phi tức giận cắn răng, "Rất nhanh là bao lâu nữa?" Sau đó, bà về phía Ngọc Hà, như bắt tia hy vọng cuối cùng, "Ngươi ngươi thể cứu tiểu thế tử, đúng ?"

Ngọc Hà lắc đầu. Sau khi thấy Sở vương phi nổi cơn thịnh nộ, nàng từ từ mở miệng: "Ta dám chắc liệu thể cứu sống tiểu thế tử , nhưng điều thể là hết sức , hối tiếc, phụ lòng."

Phía , Lý phu nhân lạnh lùng , "Vương phi, ngài tin lời của một di nương như , ngài sợ nàng lợi dụng cơ hội hại tiểu thế tử ? Hơn nữa nha cũng , đại phu sắp đến, nhưng nếu tiểu thế tử lẽ thể sống, vì nàng một hồi mà hại c.h.ế.t thì ?"

Lục Mạn ngờ chỉ trong chốc lát nàng rời gây đại họa như , vội vàng chạy ngoài để xin tội, "Vương phi, xin ngài tha , Ngọc di nương nàng căn bản hiểu y lý, những lời chỉ là để thu hút sự chú ý. Th·iếp mặt Ngọc di nương xin ngài, mong rằng ngài rộng lượng, đừng so đo với nàng."

Các nàng xong, cũng thành công d.a.o động tâm trí Sở vương phi, vốn dĩ tính kiên định. Phải rằng nàng thành hôn lâu như , gối chỉ một nhi tử duy nhất.

“Vương phi, nếu đại phu còn tới, chỉ sợ tiểu thế tử qua .” Ngọc Hà một câu, cho Sở vương phi thể do dự.

Lời nàng quả thực sai, so với việc chờ đại phu, chi bằng tin tưởng nàng một .

Cảm nhận thở của nhi tử dần dần yếu , Sở vương phi chằm chằm Ngọc Hà, cuối cùng hạ quyết tâm, cắn răng quát, “Được, bổn vương phi sẽ tin ngươi , nhưng nếu ngươi cứu con , nhất định sẽ cho ngươi chôn cùng!”

Lý phu nhân nữa lên tiếng ngăn cản, “Vương phi , nàng căn bản học qua những điều , ngươi thể……”

“Câm miệng!” Sở vương phi quát lớn, “Nàng cứu, chẳng lẽ ngươi cứu?”

Lý phu nhân, vốn quen thấy một di nương dám đối diện với bao như mà tự tin nổi bật, giờ chỉ căm giận, lời nào, trong lòng nguyền rủa.

"Chờ tiểu thế tử hại c.h.ế.t , sẽ xem ngươi đến lúc đó sẽ ."

Lục Mạn cũng sợ tới mức dám khuyên thêm, chỉ cầu nguyện cho Ngọc Hà đừng hại c.h.ế.t tiểu thế tử, nếu , hôm nay nàng chính là mang vạ , và chắc chắn sẽ đổ trách nhiệm lên đầu nàng .

Lúc , tiểu thế tử mặt mày tím tái, bụng sưng vù, bất kể ai cũng tình trạng .

Trong khi tất cả đều bày tỏ lo lắng, Ngọc Hà giả vờ lo lắng nhưng kỳ thật chẳng mấy bận tâm, cô cũng quên chuẩn cho những tình huống thể xảy .

Đầu tiên nàng xổm xuống, dùng hai ngón tay vói trong miệng đảo một vọng, xác nhận miệng và mũi dị vật, liền cởi bỏ cổ áo của chuẩn hô hấp nhân tạo.

Sau đó nàng bế bổng lên, dốc ngược nửa của xuống như thác đổ, tiếp theo ấn mạnh và chỗ phần ngực, cúi đầu lấy thổi mạnh miệng đối phương.

Một màn đối với những ở đây quả thực đúng là đồi phong bại tục, khó coi hết sức.

“Nàng mà dám hôn môi thế tử bàn dân thiên hạ, thật là đồi phong bại tục, liêm sỉ! Thừa tướng như thế nào thu nhận loại nữ nhân thị chứ, quả thực so với kỹ nữ thanh lâu còn bằng.”

“Nàng dám , cũng dám xem, miễn cho chuyện hổ lọt ngoài.”

Đối với những lời trào phúng nhục nhã bên tai, Ngọc Hà giả vờ thấy, nàng chỉ tập trung một điều duy nhất: cứu lấy sinh mệnh đáng thương sắp tắt .

Lúc , Sở vương phi cũng bắt đầu cảm thấy lừa gạt, thẹn quá thành giận, chỉ tay về phía Ngọc Hà, quát lớn: “Các ngươi còn mau kéo nàng xuống!”

Loading...