NGỌC HÀ - Chương 73

Cập nhật lúc: 2025-06-23 05:53:52
Lượt xem: 75

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Hà từng nghĩ qua muôn vàn khả năng, duy chỉ từng ngờ đến việc đứa trẻ mang thai mười tháng, tự tay sinh , là con ruột của .

Nếu là , chuyện cũng dễ hiểu — vì lâu như thế mà nàng vẫn chẳng thể nảy sinh chút tình mẫu tử nào với đứa bé . Vì mỗi đêm nó đều hiện về trong mộng, lóc hỏi nàng vì cần nó.

Lúc , Tạ Quân đang cúi mang hài lụa cho nàng, bàn chân đạp thẳng lên mu bàn tay . Chân nàng nhỏ, nhỏ đến mức thể dễ dàng nắm gọn trong lòng bàn tay mà chơi đùa tùy ý.

tất cả… tất cả đều sai !

Hơi thở của nam nhân đang nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của nàng bỗng trở nên nặng nề, hàng mi khẽ rũ khi cúi đầu mang hài xong cho nàng. “Ngọc nương, con bé… chính là cốt nhục của chúng .”

Ngọc Hà , trong lòng dâng lên cơn phẫn uất đến cực điểm. Đến nước vẫn còn cứng miệng, khiến nàng chỉ mà nuốt sống. Ánh mắt nàng đỏ hoe, gằn từng chữ:

“Tạ Quân! Ta cho ngươi — thiên hạ nào nhận con ruột của !”

“Dù mãnh hổ cũng nỡ ăn thịt con, mà ngươi thì ? Ngay cả huyết mạch của mà cũng tha, Tạ Trường Quân, ngươi ! Ngươi là cầm thú!”

Mặc nàng gào mắng, Tạ Quân chỉ lạnh mặt, mím môi chẳng đáp, tiếp tục mang nốt hài lụa cho chân còn của nàng. Sau đó thuận thế ôm nàng lên, bế thẳng về phòng, giọng trầm mà cố chấp:

“Trời trở lạnh, nàng mới sinh lâu, giữ ấm cẩn thận.”

Hành động của rõ ràng là né tránh đối thoại, càng khiến nàng trông như một đàn bà chanh chua, ngang ngược loạn lý!

“Tạ Trường Quân, thả xuống! Ta bảo ngươi buông tay, ngươi !” — Ngọc Hà vùng vẫy trong lòng , cố thoát khỏi gông xiềng của . sức nàng quá yếu, thể lay chuyển nổi hình kiên cố vững chãi như núi cao của ?

Hắn tựa như một ngọn núi đè nặng nàng, cho dù nàng giãy giụa thế nào cũng chẳng thể trốn thoát, chẳng thể thoát .

Tạ Quân mặc cho khuôn mặt móng tay nàng cào rướm máu, vẫn gắt gao đè thể đang kích động của thê tử. Dẫu trong lòng từng thoáng qua chút áy náy, nhưng vẫn nhẫn tâm đè nén xuống đáy lòng.

“Ngọc nương, Hằng nhi chính là con của chúng . Chuyện … vĩnh viễn sẽ đổi.”

“Vậy ngươi nuôi con của khác đúng !” — Ngọc Hà chằm chằm nam nhân mặt như thấy ác quỷ đội lốt , ánh mắt căm hận đến tận xương tủy, hận thể xé nát gương mặt , bằm thây từng mảnh!

Đứa bé của nàng, nàng dựa cái gì mà nuôi nấng con của khác? Huống hồ… nàng sợ, sợ sẽ trở thành một Tạ phu nhân thứ hai.

Nếu nàng dốc hết chân tình nuôi lớn đứa con của kẻ khác, đến khi đứa trẻ thật sự của nàng về, thấy cảnh tượng … thì sẽ tổn thương đến nhường nào? Đau lòng đến bao nhiêu?

Nàng… dựa cái gì mà hy sinh như thế cho cùng huyết mạch với ?

Bên ngoài, Tống ma ma đang canh đêm thấy tiếng cãi vã trong phòng, kèm theo tiếng bàn ghế vỡ vụn đổ rầm, sợ đến mức chỉ dám cúi đầu co ro trong góc, giả vờ như thấy gì, nào dám bước khuyên can.

Ngọc Hà cưỡng ép đặt trở giường, đắp kín chăn gấm. Nàng giơ tay lên tát mạnh mặt một cái, giận dữ hét lên:

“Cút! Ngươi cút cho !”

Nếu ánh mắt thể g.i.ế.c , nàng nhất định sẽ khiến hồn phi phách tán, c.h.ế.t thây!

Tạ Quân nghiến chặt quai hàm, cúi áp sát , khẽ đưa tay vén mớ tóc tán loạn bên má nàng tai. Hắn nàng, cuối cùng như bất đắc dĩ mà thở một thật khẽ:

“Ngọc nương, nàng hãy bình tĩnh . Ta là điều gì khiến nàng nghi ngờ Hằng nhi con ruột của chúng … nhưng thể chắc chắn — Hằng nhi chính là con của chúng .

Dù là ai gì, dù xảy chuyện gì… điều cũng vĩnh viễn thể đổi.”

Ngọc Hà cứ quanh co chối bỏ, chẳng chịu thừa nhận cũng chẳng hề phủ nhận, lồng n.g.ự.c như lửa thiêu đốt, lý trí cũng đốt sạch, nàng vơ lấy bình hoa bên cửa sổ ném thẳng về phía :

“Cút! Hiện giờ thấy mặt ngươi! Mau cút ngoài cho !”

Tống ma ma ở bên ngoài sợ đến run rẩy cả , co rụt cổ như rùa rút đầu. Mà nam nhân mặt vẫn còn vết m.á.u chảy dài từ ba đường cào rướm máu, sắc mặt âm trầm bước khỏi phòng, lạnh giọng dặn:

“Ngày mai, bảo thiếu gia về phủ.”

Khi sắp bước chân khỏi sân, đưa tay day day mi tâm như đang cố xua phiền muộn:

“Trông chừng phu nhân, đừng để nàng ngoài.”

Ngừng một thoáng, bổ sung thêm một câu, giọng cao nhưng đầy áp lực:

“Dạo theo sát phu nhân, một bước cũng rời.”

Hắn rõ liệu bản thật sự sai , chỉ rằng khi quyết định chuyện đó, từng hối hận.

Giờ thì nàng phát hiện, kế hoạch… chỉ đành sớm hơn một bước mà thôi.

Giọng ngoài cửa lớn, nhưng từng lời từng chữ đều như lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng tai Ngọc Hà, khiến nàng giận đến đỏ cả đôi mắt, gan ruột như băm vụn — cướp mất một đứa con của nàng còn đủ, giờ còn dùng An An để uy h.i.ế.p nàng nữa ?

Quả thật… . Là súc sinh, là thứ cầm thú đội lốt !

Ở Quốc Tử Giám, An An tin phụ mẫu vì chuyện của mà cãi dữ dội, lập tức xin nghỉ trở về nhà.

Đứng chờ ngoài cửa lớn lâu, Tống ma ma với vẻ mặt rầu rĩ tiến lên đón, thấp giọng như than:

“Thiếu gia… việc chỉ thể nhờ ngài khuyên nhủ phu nhân thôi.”

“Mẫu vì cãi với phụ nông nỗi ư?”

An An năm nay gần tròn sáu tuổi, từng cử chỉ đều mang khí chất cao quý, tao nhã đúng chuẩn công tử thế gia, mà dung mạo giống phụ đến mười phần, sai lệch chút nào.

Hai cánh môi mỏng của Tống ma ma khẽ động, nhưng cuối cùng chỉ khẽ thở dài một tiếng thật dài:

“Lão nô khi ngoài cửa, rõ lắm… chỉ mơ hồ đoán , hình như là liên quan đến tiểu thư.”

Nghe đến hai chữ “tiểu thư”, An An liền đoán mẫu hẳn phát hiện điều gì đó.

Kỳ thực trong thời gian theo học ở Quốc Tử Giám, ban đêm thể về nhà nghỉ ngơi. Chỉ là phụ quá gần gũi mẫu , nên mới buộc trường. Có khi phụ còn đích đến dạy dỗ, nhưng chẳng là Tứ Thư Ngũ Kinh, mà là đạo trị quốc an bang, mưu quyền đoạt vị. Cậu cũng từ đó mà hiểu — nhà họ Tạ hiện tại tuy rực rỡ huy hoàng, nhưng thực chất chẳng khác nào dầu sôi lửa đỏ, hoa nở lưỡi dao.

Nếu nhân cơ hội mà tiến thêm một bước, thì kết cục của Tạ gia chỉ e sẽ là:

“Chim bay hết, cung giấu . Thỏ c.h.ế.t , chó săn nấu.”

Lật đổ một triều đại thì dễ, nhưng giữ quyền thế mới là khó. Nhất là với một miếng mồi béo bở như , chẳng những lân bang hổ rình sói rập, mà còn những tên giòi bọ c.h.ế.t sạch, rúc rỉa nơi tối tăm, chực chờ ngóc đầu trở .

Tạ Ngọc An đè nén dòng suy nghĩ trong lòng, đến cửa phòng mẫu , giơ tay khẽ gõ lên cánh cửa:

“Mẫu , là con, An An. Con thể ?”

Ngọc Hà — từ lúc tin đứa con ruột mang nặng đẻ đau suốt mười tháng đánh tráo — đến giờ vẫn trong trạng thái sụp đổ. Đôi mắt đỏ rực như m.á.u của nàng ngước lên đứa bé bước , chỉ trong một khắc , nàng như sắp c.h.ế.t đuối vớ một cành cây cứu mạng, lập tức nhào tới níu lấy tay nó, giọng khản đặc như một kẻ lữ hành bỏ rơi giữa sa mạc nhiều ngày uống nổi một giọt nước:

“An An… Mẫu hỏi con… con của con ở ?”

Nàng vì chắc chắn đứa sinh là con trai?

Bởi lẽ trong lúc còn đang hôn mê, nàng mơ hồ thấy bọn họ thì thầm. Ban đầu còn ngỡ là ảo giác do mệt mỏi, nào ngờ… đó chính là đầu tiên — cũng là cuối cùng — nàng thấy tiếng con .

Nàng hận!

Nàng oán!

Nàng… càng thêm dày vò hối hận!

Nàng hận bản — vì sinh đứa trẻ đó !

Nếu sinh nó, nàng chịu đựng nỗi đau chia lìa cốt nhục thế . Nàng thậm chí còn từng đứa bé đáng thương lấy một !

Nàng oán bản — vì khi sinh thể bảo vệ nó.

Nàng càng thêm hối hận vì chọn sinh con!

Đối diện với từng câu hỏi đẫm m.á.u hòa nước mắt của mẫu , Tạ Ngọc An chỉ im lặng mím môi.

Đôi khi, cái gọi là "sự thật", cần ngôn từ để bày tỏ.

Chỉ cần một cái im lặng… đủ là câu trả lời.

“Vậy … con vẫn luôn con bé con, đúng ? Con của con hiện đang ở !?”

Trước khi thừa nhận, Ngọc Hà từng tự lừa dối mà tìm đến cả trăm lý do khác để biện hộ cho .

Chỉ cần " ", nàng sẽ tin là vô tội.

sự im lặng của — chẳng khác nào một lưỡi d.a.o bén ngót đ.â.m thẳng tim nàng.

Nó khuấy đảo từng tấc da tấc thịt, khiến nàng đau đến mức phát điên, sụp đổ!

Nàng siết lấy cổ áo đứa con trai ruột, cất tiếng gào lên, như lôi tim gan mà chất vấn:

“Tạ Ngọc An! Nó là em trai con đó! Là ruột thịt cùng cha cùng của con đó!”

“Tại … tại con trở thành một kẻ m.á.u lạnh vô tình như phụ con chứ!?”

Ngọc Hà từng nghĩ… An An sẽ khác.

Nàng từng tin, chí ít kịp thói tàn độc, vô cảm, ích kỷ và tàn nhẫn của gã đàn ông đó nhuộm đen.

Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

hiện thực — như một cú vả thẳng mặt, đau đến mức khiến nàng gào , lớn như kẻ điên.

Giống như cả thế giới đang đồng loạt nhạo sự ngây thơ và tự phụ của nàng.

Bọn họ… là cha con.

Cùng mang chung dòng m.á.u .

Mà từ đầu đến cuối, trong Tạ phủ hoa lệ … chỉ nàng là kẻ ngoại nhân.

Là kẻ tất cả gạt ngoài, cô lập .

Tạ Ngọc An, mặc cho mẫu nắm chặt cổ áo, vẫn rõ ràng nàng thể chấp nhận sự thật .

Cậu thể viện hàng nghìn lý do để biện hộ cho bản

cuối cùng, chỉ lạnh nhạt một câu:

“Mẫu , con đồng tình với cách của phụ .”

Một câu nhẹ như gió thổi…

Lại như chiếc chùy nện thẳng đầu Ngọc Hà.

Nện đến mức nàng chấn động tê dại, đau đến tận xương tuỷ.

Một là vì gọi đó là "phụ ".

Hai là vì chính cái câu "đồng tình" , khiến nàng cảm thấy đứa trẻ mặt — quá xa lạ.

Không… đây là An An của nàng!

An An của nàng .

Mà là con trai của Tạ Trường Quân —

Không đứa con trai m.á.u mủ mà nàng yêu thương, ôm ấp từng ngày.

Tạ Ngọc An hiểu, nhất thời mẫu thể tiếp nhận.

để cho nàng trốn tránh.

Cậu lạnh lùng mối quan hệ giữa Tạ phủ và hoàng quyền, giấu giếm:

“Nếu Tạ gia tiếp tục tiến bước, thì cây cao đón gió, điều đang chờ đợi sẽ chỉ là nghi ngờ của hoàng đế. Kết cục... chính là tru di cửu tộc, phủ c.h.é.m đầu ngoài chợ.”

“Nếu phụ , mẫu nghĩ hiệu thuốc của thể yên đặt chân tại kinh thành ? Chính sách cho phụ nữ học y, thực thi nối tiếp như … là nhờ ai bảo vệ mà ? Mẫu , phụ chỉ vì ông . Là vì cả Tạ gia… là vì cả .”

Tạ Ngọc An

Mỗi lời thốt , tàn nhẫn đến mức khiến tim rỉ máu.

nàng… sớm muộn gì cũng đối mặt.

“Đủ ! Im ! Con câm miệng cho !”

Ngọc Hà như sụp đổ .

Nàng ôm lấy đầu, gào thét tuyệt vọng như con thú dồn đến đường cùng.

Thực , nàng .

Nàng sớm tất cả…

Chính vì , nên nàng mới thể chịu nổi việc chính miệng con xé toang lớp vải che đậy đầy m.á.u và đau đớn đó !

Nàng thể chấp nhận những lời đến từ bất kỳ ai — duy chỉ thể chấp nhận khi chính An An là . Bởi vì điều đó chỉ càng khiến nàng thấy rõ ràng hơn: nàng sống thất bại đến mức nào, ngu .

Bàn tay siết chặt thành nắm đấm, trong lòng đầy tội , thế nhưng Tạ Ngọc An vẫn cho mẫu của cơ hội để trốn tránh, lên tiếng một nữa:

“Mẫu , phụ so với những gì chúng tưởng, ông càng yêu sâu đậm hơn. Chúng cũng như , đều chẳng nỡ xa tiểu . nếu để tiểu tiến cung, vĩnh viễn chỉ hại mà lợi. Huống hồ, tiểu … cũng sẽ mãi mãi trở về.”

Cậu sớm phụ chẳng thật lòng thương , mặc dù trong cũng chảy chung một dòng máu. Phụ để tâm duy nhất chính là mẫu , còn … chỉ là một món công cụ dùng để trói buộc nàng mà thôi.

Nực — một kẻ từng dạy cách dụng nhân: tránh chạm nghịch lân, đánh trúng nhược điểm, cương nhu kết hợp, cần thì thể "sát lừa mài cối", "mượn đao g.i.ế.c "... Một kẻ căn bản chẳng xứng là quân tử, m.á.u lạnh và tính toán đến tận xương tủy, đem tất cả những gì yếu mềm nhất, mong manh nhất của dâng hết cho một nữ nhân — chính là mẫu của .

Tạ Ngọc An mím chặt môi bước khỏi phòng, đập mắt là bóng dáng nam nhân cao lớn đang giữa sân, sắc mặt lạnh lẽo tựa băng sương.

Cậu đàn ông cao lớn đó bao lâu, bao nhiêu, nhưng lúc ngang qua vẫn nhịn mà nhắc nhở một câu:

“Ngài nên đợi thêm chút nữa hẵng . Hiện giờ điều mẫu cần nhất, là yên tĩnh một .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngoc-ha/chuong-73.html.]

Cậu khựng một chút, cất giọng nghẹn ngào:

“Hơn nữa, con nghĩ mẫu bây giờ nhất định thấy bất kỳ ai trong Tạ gia.”

Trong những nàng gặp… đương nhiên cũng bao gồm đứa con trai phản bội nàng như .

Tạ Ngọc An hề ưa gì nam nhân mang danh phụ , thế nhưng cũng chẳng thể phủ nhận — cái tính cách ích kỷ, lạnh lùng và vô tình , học từ ông trọn vẹn sai một ly. Đôi khi chính bản cũng cảm thán rằng: huyết thống quả là một thứ kỳ diệu.

Tạ Quân hạ mắt đứa trẻ đang mặt , đứa trẻ nghi ngờ gì chính là bản của , chỉ về ngoại hình mà cả về khí chất.

Người đàn ông khẽ xoay ngón tay, ánh mắt nheo như lưỡi d.a.o sắc bén quét qua, khiến khác rùng .

“Ngươi hiểu, mẫu ngươi mềm lòng. Nếu ngươi chuyện gì khiến nàng tổn thương, dù m.á.u trong ngươi chung dòng với , cũng sẽ nương tay.”

“Con .”

Cùng với âm thanh của cánh cửa phòng nặng nề đóng , là tiếng nức nở, thể chịu đựng nổi của phụ nữ trong phòng.

Tại ông trời đối xử với nàng như , nàng sai điều gì?!

Cuộc đời nàng tên đàn ông hủy hoại, đến ngay cả hai đứa con mà nàng đánh đổi mạng sống để sinh , một đứa thì nhận kẻ xâm phạm cha, khuyên nàng tha thứ. Còn đứa , đem cho khác con nuôi khi nàng .

Tất cả chỉ vì nàng quá yếu đuối, sức phản kháng, cho nên nàng thể bảo vệ con của , thậm chí hy sinh con vì cái gọi là gia tộc, hy sinh chính ?

nàng chỉ là một bình thường, nàng nhiều vinh quang gia tộc sự hy sinh vô điều kiện!

Ngồi đất, Ngọc Hà tia sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu . Khi ánh sáng dần dần chiếm lấy cơ thể nàng, nàng ngơ ngẩn giơ tay nhè nhẹ che mắt , cho đến khi ánh sáng đó biến mất.

Lúc , như thể tỉnh giấc từ một giấc mơ, nàng bất giác lấy lý trí, đó loạng choạng dậy, lảo đảo ngoài.

Nàng gì, chỉ rằng, dù c.h.ế.t cũng còn hơn là ở nơi , đối diện với từng , từng việc lừa dối, lạm dụng và tổn thương nàng.

khi nàng rời khỏi cái tổ chim , cái nơi nuốt sống nhả xương, chỉ lợi dụng và khai thác nàng, thì một đám quái vật, những cái bóng hung tợn với chiếc răng nanh sắc bén xuất hiện ngăn cản đường của nàng.

Mồm miệng rằng ngoài lạnh, trong sẽ ấm, nhưng hành động trái ngược với lời .

Bàn tay siết chặt, móng tay trắng bệch, Ngọc Hà tức giận những ngăn cản, giọng đầy thù hận, gằn từng chữ: "Tránh !"

"Phu nhân, lão gia dặn cho ngoài. Nếu phu nhân gì, lão nô sẽ lập tức sai mang đến." Tống ma ma hiểu phu nhân đang gì, thể là gì.

Phải rằng trong hậu viện của lão gia chỉ mỗi phu nhân là nữ nhân, lão gia yêu thương như ngọc, , trăng trăng. Nàng ở vị trí cao, con cái đầy đủ, lo việc gia đình, phu nhân còn hài lòng, và đang chống đối điều gì?

Từ khi Lan Phi qua đời vì sản hậu huyết vong, đứa con của nàng hiện giờ nuôi dưỡng sự chăm sóc của Tạ Uyển Nhi.

Hiện tại Tạ Uyển Nhi dù danh hiệu Hoàng hậu, nhưng quyền lực chẳng thua kém gì.

Con trai nàng đặt tên là Yến Tự Lâm, tên mang ý nghĩa dòng thời gian , và ý nghĩa "lên đỉnh cao." Vì Yến Tự Lâm là đứa con duy nhất của Yến Tuân, chỉ một thời gian ngắn các đại thần tôn xưng là Thái tử.

Kể từ khi thái tử mỗi ngày một lớn lên, thể của Yến Tuân bắt đầu nhanh chóng suy tàn. Trước đây, còn thể nhờ thuốc thang để kìm nén bệnh tình mà tham gia triều chính, nhưng giờ đây ngừng tham chính hơn nửa tháng, khiến cả triều đình và hậu cung đều căng thẳng, mỗi đều ngừng dòm ngó, tìm hiểu nguyên do.

Biết rõ thời gian của còn nhiều, Yến Tuân với ánh mắt thâm tình nắm lấy tay nữ nhân , nhẹ nhàng thổ lộ: "Uyển Nhi, đây là do nhất thời Lan phi cái nữ nhân đê tiện mê hoặc, khiến hiểu lầm nàng, nhưng ngươi , trong lòng chỉ một ngươi, thê tử của chỉ nàng mà thôi."

Gương mặt xinh của Tạ Uyển Nhi ửng đỏ, cúi đầu đáp bằng giọng ngượng ngùng: "Bệ hạ, hiểu ."

Yến Tuân nhẫn nại nữ tử mắt, ánh mắt lạnh lùng, tâm trí thầm mỉa mai. Nếu nàng là của Tạ thừa tướng, thể đưa một phụ nữ xí, vô duyên, hành vi thô lỗ như thế cung, còn giao con trai do Lan phi sinh cho nàng nuôi dưỡng?

May mà Lâm Nhi còn nhỏ, nhưng thể sự thông minh vượt trội , giao thiên hạ cho nó, tin tưởng nó thể thành tâm nguyện . Chỉ là khi sự việc xảy , Yến Tuân nhắm mắt , trong lòng đè nén muôn vàn suy nghĩ, khi ngẩng lên tràn đầy tiếc nuối và tình cảm: "Uyển Nhi, hy vọng khi còn nữa, ngươi thể bảo vệ vững vàng giang sơn của Lâm Nhi, để suối vàng thể yên lòng."

"Chút lời của bệ hạ chỉ là đùa thôi, bệ hạ chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi, cũng sẽ bảo vệ giang sơn của Lâm Nhi." Tạ Uyển Nhi tỏ vẻ gì, nhẹ nhàng rút tay , cầm bát thuốc nguội bên cạnh, "Đây là thuốc do Ngô thái y mới kê, bệ hạ uống xong, cơ thể sẽ nhanh chóng hồi phục."

Mãi đến khi đối phương uống xong thuốc và ngủ say, nụ mặt Tạ Uyển Nhi mới biến mất, nàng bước khỏi Dưỡng tâm điện.

Đứng đợi ngoài điện, Liễu Nhi quét mắt một vòng, đưa một vật tín vật cho nàng, thấp giọng : "Nương nương, đây là của thừa tướng phái đến đưa cho ."

Khi những đám mây che khuất ánh mặt trời, đó bóng cây rủ xuống, nhiệt độ đột ngột giảm xuống tận điểm đóng băng.

Bị bao vây bởi những nô bộc, thể nhúc nhích, Ngọc Hà về phía xa, nơi đàn ông đang vội vã bước tới. Cả cơ thể nàng ngay lập tức ngập tràn một cơn thịnh nộ vô cùng, nàng toả một luồng sáng rực rỡ, tràn đầy sức sống mang theo một cảm giác hủy diệt, phá hủy tất cả.

Ngọc Hà như chính là điều mà Tạ Quân luôn sợ hãi và bất an. "Ngọc nương, nàng đừng nóng vội, thể giải thích với nàng."

Cầm thanh kiếm dài, Ngọc Hà chỉ thẳng đàn ông miệng lúc nào cũng đầy đạo lý, nhưng thực tế đầy toan tính, ích kỷ và giả dối. Đôi mắt lạnh lùng thường ngày của nàng giờ đây đang bùng cháy ngọn lửa hủy diệt, "Giải thích? Ta thấy ngươi chỉ che giấu mà thôi."

Lo sợ lưỡi kiếm sắc bén sẽ nàng thương, Tạ Quân khẽ mím môi, ánh mắt đầy bất an: "Ngọc nương, nàng khó lòng tiếp nhận, nhưng những gì đều vì chúng , nàng bỏ kiếm xuống ?"

Ngọc Hà siết chặt thanh kiếm, cảm nhận từng họa tiết chuôi kiếm in lòng bàn tay, một mực vì nàng , nàng chỉ xé toạc lòng để xem bên trong là đen đỏ, "Vì chúng ư? Còn là vìlợi ích của ngươi, vì danh vị Tướng gia của ngươi thôi. Ngươi miệng đầy đạo lý, là vì , nhưng thực chất chỉ là để thoả mãn cái lòng tham ích kỷ của chính ngươi."

Ngọc Hà đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với , mỉa mai châm chọc, "Tạ thừa tướng dám ?"

Tạ Quân, từng nàng gọi là thừa tướng, đối diện với câu hỏi lạnh lùng của nàng, trầm ngâm một lúc lâu, mới khẽ mím môi, đáp : "Ta chuyện là do thiếu suy nghĩ, lẽ bàn bạc với nàng. cũng chỉ vì chúng . Dù ích kỷ, nhưng những ích kỷ đó đều liên quan đến nàng."

Lời giải thích của nhẹ bẫng, như một lớp mạng nhện mỏng manh phủ lên món ăn, cũng chẳng .

chuyện định sẵn, cho dù nàng ầm lên cũng chẳng thể đổi gì, giống như việc Ôn Đạo Trần từ chức.

Lúc , Ngọc Hà bỗng nhiên mất hết sức lực để tranh luận với , như một khúc gỗ mục mối ăn tận, ngay cả giọng cũng nhẹ nhàng đến ngờ, "Thả ."

"Tạ Trường Quân, ngươi thả , cứ coi như cầu xin ngươi, ?"

Nghe nàng thả nàng , Tạ Quân, vốn là một cao lớn mạnh mẽ, bỗng khựng , đôi mắt nhuốm màu đỏ như máu, trở nên vô cùng tàn nhẫn và đáng sợ, nàng một cách lạnh lùng từng chữ từng câu như nhai nát thịt, "Không thể nào! Ta , nàng đừng mong cả đời thoát khỏi , chúng nhất định sống c.h.ế.t rời."

"Thà để nàngi như , thà chúng cứ mãi đau khổ, quấn lấy suốt đời."

"Tạ Trường Quân, ngươi thật là vô sỉ!" Gương mặt Ngọc Hà bỗng chốc tái nhợt một chút huyết sắc, cơ thể nàng run lên như chiếc lá khô cuối thu sắp rơi.

Chẳng lẽ nàng thật sự cách nào ? Nàng định cứ như , vĩnh viễn ràng buộc với đàn ông như ác quỷ , đến c.h.ế.t cũng thoát khỏi ?

Ánh mắt Tạ Quân dần trở nên điên cuồng, nhân lúc nàng ngây , bước gần, khác với ánh mắt ám ảnh bệnh hoạn của , giọng của dịu dàng như dòng suối mùa xuân, ánh nắng ấm áp tan chảy mặt hồ đông giá, "Ngọc nương, đừng cứ những lời rời bỏ nữa, nếu thật sự sẽ giận đó. Con của chúng cũng lớn , dù nàng gặp , cũng nghĩ đến con cái của chúng chứ."

Đứa trẻ đó khiến Ngọc Hà bỗng tỉnh , cơn giận bốc lên đến tột độ trong đôi mắt nàng, "Con của chúng ? Rõ ràng là con của ngươi, Tạ Trường Quân!"

"Ngọc nương, nàng gặp đứa con của chúng ?" Tạ Quân lo lắng thấy thanh kiếm trong tay nàng, sợ nó sẽ nàng thương, dám kích động nàng khi cảm xúc của nàng ở bên bờ vực sụp đổ, giọng nhẹ nhàng, mang theo sự an ủi, "Chỉ cần nàng chịu ở , sẽ đưa con về, từ nay sẽ bao giờ xa cách nữa, ?"

"Ngọc nương, thả kiếm xuống , nếu , nàng sẽ đau lòng đấy."

Ngọc Hà bước từng bước về phía , vẻ mặt thật chân thành và thâm tình, như thể nếu lúc nàng yêu cầu mạng sống của , cũng sẽ do dự mà từ bỏ.

nàng thể tin tưởng đàn ông , kẻ luôn dối mệt mỏi ?

Khi đều tưởng nàng thuyết phục và nhẹ nhõm thở phào, thì...

Ngọc Hà cổ tay, siết chặt thanh kiếm, đặt ngang cổ , mi mắt nhẹ rung lên, mang theo sự quyết tâm sợ chết, "Thả , nếu thà c.h.ế.t ở đây."

Sự liều mạng của nàng khiến Tạ Quân dám bước thêm một bước, hoang manghỏi , "Ngọc nương, nàng cứng đầu rời khỏi ? Rốt cuộc là gì sai? Nếu sai, sẽ sửa, ?"

"Cho dù là tội phạm g.i.ế.c , quan phủ cũng sẽ cho họ cơ hội từ đầu. Huống chi giữa chúng hai đứa con, gì khó , hãy bỏ kiếm xuống, chúng từ từ thảo luận ?"

Khi Tạ Quân hề lùi bước mà còn càng lúc càng áp sát, khiến Ngọc Hà sợ hãi đến mức lùi liên tục, khi gần như đến sát, nàng đột ngột nâng kiếm và nhắm thẳng , nghiến răng quát lớn, "Ta , thả !"

"Tướng gia!"

"Phụ !"

Tạ Quân thể tin mắt khi thấy thanh kiếm đ.â.m cơ thể, ánh mắt ngước lên, thấy gương mặt đầy thù hận và chán ghét của nàng. Hắn vươn tay chạm nàng, nhưng đổi là nàng, hoảng hốt đ.â.m sâu thanh kiếm thêm một chút.

"Tạ Quân, , thả !"

Người đàn ông những rời , mà còn nắm chặt lấy kiếm, mạnh mẽ đ.â.m nó cơ thể , ánh mắt đầy cuồng loạn, nàng như vồ lấy, "Để thả nàng , nàng cứ g.i.ế.c , Ngọc nương, dù chết, nàng cũng đừng hòng thoát khỏi ."

"Ta , với nàng, dù c.h.ế.t cũng sẽ buông tay. Chúng là một đôi trời sinh, sẽ mãi chia lìa." Ánh mắt đầy cuồng nhiệt và bệnh hoạn, đưa ngón tay nhuốm m.á.u nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, thì thầm, "Ngọc nương, nàng là của ."

"Mẫu , đừng chuyện dại dột, hãy bỏ kiếm xuống ." Sau khi chạy tới, Tạ Ngọc An thấy cảnh tượng đ.â.m kiếm phụ , hiểu chuyện thành như .

Ngọc Hà để ý đến , lạnh lùng tránh tay của đàn ông, ánh mắt nàng vô cảm, lặp một nữa, "Ta , thả ."

"Vậy nếu ngươi thả , thì ngươi cứ c.h.ế.t !" Còn đối với An An, trong lòng Ngọc Hà đau đớn, căm phẫn, oán hận.

Nàng hiểu rằng đứa con nàng mang nặng đẻ đau, dù chọn cuộc sống lợi cho , cho sự nghiệp của . tại cho phép nàng, một , thể từ bỏ bọn họ, để sống cho chính một ?

Trước cảnh tượng của Ngọc Hà sắp tự kết liễu , Tạ Quân bất chợt cảm thấy một nỗi sợ hãi sâu sắc, đến mức thể thở nổi.

Bạch Giản, mới đuổi tất cả hầu ngoài, cau mày, hiểu, : "Phu nhân, rốt cuộc là ngài hài lòng điều gì? Tướng gia đối xử với ngài như , dù là ngôi trời cũng thể hái xuống cho ngài mà."

Minh Nguyệt bé tiểu nữ nhi đến, cũng lo lắng khuyên nhủ: "Phu nhân, ngài xem đứa bé , nó còn nhỏ như , ngài nỡ để nó ?"

"Ngọc nương, nếu nàng thể nguôi giận, nàng thể g.i.ế.c , nhưng xin nàng, đừng luôn rời xa nữa, ?" Tạ Quân nâng tay nhuốm m.á.u lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng, tỏa sự chiếm hữu bệnh hoạn, ám ảnh, "Ngọc nương, chúng dây dưa với lâu như , hai đứa con, chúng đương nhiên gắn bó suốt đời, dù tra tấn chăng nữa."

Ngọc Hà những lời , dù rõ ràng là những lời khuyên bảo, nhưng thực chất đều là sự ép buộc, cố gắng buộc nàng nhượng bộ, bất giác thể kiềm chế mà bật .

khi một lúc, nàng đột ngột ho máu.

Sau đó, trong sự hoảng hốt và lo lắng của , Ngọc Hà rút thanh kiếm đ.â.m Tạ Quân, đặt ngang cổ , ánh mắt lạnh lùng quét qua đám luôn nghĩ rằng nàng đang ầm ĩ, coi việc cầu cứu của nàng như là sự bất mãn vô lý, bất ngờ , nụ rực rỡ và lấp lánh, như hoa biển lựu nở rộ, đột ngột rụng xuống cành, "Các là vì , nhưng từng chữ đều là ép buộc , thuần phục . Các luôn nghĩ đến lợi ích của bản , bao giờ nghĩ đến ? Thà để chết, chứ sống một đời mờ mịt như . Còn hơn là thấy các với bộ mặt giả dối và , vì các khiến cảm thấy, gì ghê tởm hơn."

"Ngọc nương!" Tạ Quân thấy nàng chuẩn tự sát, trái tim như vỡ nát, nỗi sợ hãi bao trùm khiến ngừng thở.

Hắn vội vàng giơ tay đoạt lấy thanh kiếm trong tay nàng, mặc cho lưỡi kiếm sắc bén cứa lòng bàn tay, hề lùi bước.

Đôi mắt của An An mở to khi thấy ho m.á.u và chuẩn tự kết liễu bản , trái tim đau nhói đến mức thở nổi, ngây như tượng đá, chẳng thể phản ứng gì, cảm giác như bộ thế giới xung quanh mờ .

Trước đó, những lời với chỉ vì buồn vì đứa trẻ .

Vì bản chất ích kỷ, cho rằng chỉ cần là đủ , tại còn thêm đứa trẻ để giành lấy của . Những hề ý định ép chết.

Cảm giác lạnh buốt dần lan tỏa khắp cơ thể, An An hoảng loạn và sợ hãi, từng giọt nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào chạy đến, “Mẹ, là An An đây, nhận An An?”

“Mẹ , sẽ bao giờ bỏ rơi An An, quên ?”

Ngọc Hà ngơ ngác đứa trẻ trong tay , ánh mắt vẫn thoát khỏi sự non nớt, nhưng dần lộ rõ sự ích kỷ và tàn nhẫn giống như đàn ông . Nàng nhắm mắt , giọng khàn khàn : “An An của c.h.ế.t , ngươi là An An của .”

Đứa trẻ từng là yêu nhất, sẽ hái hoa tặng , là một tiểu nam tử sẽ bảo vệ c.h.ế.t ở trấn Hoài Sóc. Người mặt nàng lúc chỉ là một linh hồn mặc bộ da của An An mà thôi.

“Con chính là An An, thể nhận An An chứ!”

“Ngọc Hà, chọn buông tay để nàng . Nếu còn bắt nàng, sẽ để nàng thoát .” Tạ Quân nắm chặt thanh kiếm, ném một bên, cổ họng nghẹn ngào, thậm chí nhắm mắt , dám nàng nữa, sợ lòng mềm yếu, thà để nàng c.h.ế.t còn hơn là để nàng rời .

“Cho nên, nàng nhất định trốn thật kỹ, nhất đừng bao giờ xuất hiện mặt nữa. Cũng sống cho thật , .” Người đàn ông lạnh lùng đến mức như trái tim đột nhiên thông suốt, mà chỉ vì hiểu rõ — hôm nay thể ngăn nàng một , nhưng thể ngăn một phụ nữ quyết ý tìm đến cái c.h.ế.t suốt cả một đời?

Hắn thể cưỡng ép giữ nàng , vĩnh viễn cho nàng rời . khi thấy trong mắt nàng chỉ còn sự hoang vu trống rỗng, tuyệt vọng đến mức chẳng còn chút khát vọng sống, đầu tiên, mềm lòng.

Vậy thì để nàng , chỉ thôi, tự an ủi như thế.

“Cha!” An An nước mắt lăn dài má, thể hiểu tại phụ đồng ý để rời . Cậu chỉ rằng một khi rời , thì thật sự sẽ mất mãi mãi — , tuyệt đối điều đó xảy !

Cậu thể đổi quyết định của phụ , đành rưng rưng nước mắt , bởi luôn mềm lòng, chắc chắn sẽ nỡ rời bỏ . “Mẹ, lẽ nào thật sự cần An An nữa ? Mẹ sẽ bao giờ bỏ rơi An An, quên ?”

“An An sai , tha thứ cho An An một ? Mẹ từng , chỉ cần An An xin , dù sai chuyện gì, cũng sẽ tha thứ cho An An mà…”

Ngọc Hà lạnh lùng rút cánh tay ôm lấy , giọng lãnh đạm, xa cách: “Ngươi là An An của . Ngươi là Tạ Ngọc An.”

Cậu cũng còn là con nàng nữa, mà là con của Tạ Quân.

Ngọc Hà sợ đàn ông độc đoán sẽ đột ngột đổi quyết định, còn để tâm đến vẻ ngoài gọn gàng thanh nhã, tóc tai rối bù, váy áo lấm lem, nàng xốc váy lên, cắm đầu chạy khỏi đó như thể trốn chạy khỏi địa ngục.

Trong đầu nàng vang lên một giọng ngừng thúc giục: "Đi nhanh lên, nhanh hơn nữa!"

Khi nàng thể chờ thêm giây nào để rời khỏi nơi , Tạ Quân ôm lấy vết thương, vị tanh ngọt dâng lên nơi cổ họng. Hắn chằm chằm bóng lưng gầy yếu của nàng đang dần rời xa, ánh mắt dại như kẻ mất hồn. Hắn vươn tay kéo nàng , nhưng thứ chạm tới chỉ là một sợi tóc mong manh lướt qua đầu ngón tay — như làn gió mát ánh trăng thanh, mãi mãi thể níu giữ.

Ngay khoảnh khắc nàng sắp khuất bóng cánh cửa, đàn ông từng đè nặng lên cuộc đời nàng như một ngọn núi cao sừng sững rốt cuộc cũng cúi thấp đầu kiêu hãnh của . Lời sấm truyền của quốc sư thành hiện thực — vì một nữ tử, trở thành kẻ đáng thương nhất, nhục nhã nhất đời. Hèn mọn đến độ sẵn sàng quỳ xuống đất chỉ để cầu xin một cái ngoảnh đầu từ nàng.

“Ngọc nương... nàng là thầy thuốc ? Vì nàng cứu cả thiên hạ mà chịu cứu ?” Giọng của khẽ khàng như gió thoảng, nhưng nỗi đau và khẩn cầu ẩn chứa trong đó khiến nghẹn lòng.

“Nàng thể tha thứ cho họ Thôi, vì thể tha cho một , cho một cơ hội?”

Ngọc Hà đang lao về phía tự do, bước chân chợt khựng . nàng chẳng hề ý định đầu, thậm chí giọng cũng lạnh lẽo đến mức gần như ghê tởm:

“Bởi vì điểm khác biệt lớn nhất giữa bọn họ và ngươi chính là — họ là . Còn ngươi, căn bản .”

“Nếu thể lựa chọn, – Ngọc Hà – thà rằng cả đời từng gặp ngươi.”

Huống hồ, nàng từng tha thứ cho Thôi Ngọc Sinh. Chỉ khoảnh khắc dùng mạng sống che chắn cho nàng, nàng mới thực sự thể buông xuống oán hận.

Và khi nàng nhấc chân bước , chính là lúc ngọn núi đè nặng lên nàng bao năm qua, cuối cùng ầm ầm sụp đổ.

“Thừa tướng đại nhân!”

“Còn mau mời Lý thái y đến!”

“Mẫu , thể bỏ rơi An An... An An sai mà, ?”

An An thực sự rời bỏ , nước mắt đầm đìa, hét, định lao tới đuổi theo nàng, tiếng gọi "mẫu " lặp lặp như đ.â.m lòng .

“Mẫu ! Đừng bỏ rơi An An mà!”

Tống ma ma thiếu gia nhỏ tuổi đến thảm thương, trong lòng oán giận:

“Phu nhân, lòng thể nhẫn tâm đến ? Thừa tướng và thiếu gia thì với , mà nhẫn tâm hành hạ họ như thế?”

Ngọc Hà phớt lờ tiếng than, trách mắng, gào thét hỗn loạn lưng. Nàng chỉ nắm chặt váy, sốt ruột lao nhanh về phía cổng lớn.

Con đường , suốt mấy năm qua nàng bước qua cả ngàn , nhưng một nào nhẹ nhõm và tự do như hôm nay.

Dù đây là một trò chơi mới mà bày , nàng cũng sẽ chạy.

Dù là đến bất cứ , dù c.h.ế.t dọc đường — nàng cũng Tạ phủ, càng tiếp tục ở bên cạnh đàn ông đó.

Khi bước qua ranh giới rời khỏi kinh thành, mắt nàng bỗng rộng mở, hoa nở rực rỡ, liễu xanh mơn mởn, thứ đều là đại lộ dẫn đến tự do và bình yên.

Loading...