NGỌC HÀ - Chương 75: Phiên ngoại Tạ Quân

Cập nhật lúc: 2025-06-23 05:55:10
Lượt xem: 99

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta từng nghĩ, bản sẽ ngày si mê một nữ nhân tầm thường đến — một nữ nhân phàm tục, chẳng vẻ gì cao quý, cũng chẳng mang theo dung mạo khuynh quốc khuynh thành. Vậy mà như một con chó, cam lòng phủ phục chân nàng, chỉ mong nàng ngoảnh , thương xót một .

Thế nhưng, nữ nhân khiến cam tâm tình nguyện dâng cả mạng sống hề yêu .

Trái , nàng khinh như loài súc sinh, ghét bỏ như rắn rết. Chỉ cần còn đường sống, dù là bắt tay với hổ lang, nàng cũng quyết tâm rời khỏi .

thể để nàng rời ?

Nàng là thê tử của , là mẫu của cốt nhục . Dù chết, nàng cũng c.h.ế.t bên . Ai cho phép nàng tự ý rời khỏi thế giới của ?

Thế nên, khi tin nàng dẫn theo đứa nhỏ bỏ trốn, từng trăm tưởng tượng cảnh bắt nàng về, đánh gãy đôi chân nàng, dùng xích vàng xuyên qua bả vai nàng mà khoá trong phòng tối suốt đời thấy mặt trời.

Bởi vì, nàng — ngoài — tuyệt gặp bất kỳ ai khác.

Ta trong thế giới của nàng, chỉ còn , kẻ thứ hai.

Ta từng nghĩ, đời hai sẽ cứ thế mà giày vò , sống bằng chết, hận dứt, yêu chẳng buông.

Thế nhưng… khi nàng phát hiện đứa bé nàng hằng yêu thương , kỳ thực m.á.u mủ của chúng , mà đứa con ruột thật sự — nàng gọi là Lâm nhi — tráo đổi để đưa lên Thái tử…

Nàng liền tuyệt vọng đến mức thà chết, cũng chịu ở bên cạnh .

Dẫu hàng trăm, hàng ngàn thủ đoạn giữ nàng , nhưng buông tay.

Một buông tay ngắn ngủi, đồng nghĩa với việc buông tay mãi mãi.

Ta từng … cho dù là cái chết, nàng cũng đừng hòng rời xa !

Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

Nếu nàng thực sự c.h.ế.t … thì tro cốt của nàng cũng nên thuộc về phu quân chính danh duy nhất của nàng.

Ta yên bên bờ, lặng lẽ dõi mắt theo con thuyền đưa nàng khuất dần giữa sông nước mênh mang. Mãi đến khi bóng thuyền chỉ còn một chấm đen li ti tan biến nơi đường chân trời, mới cúi đầu đứa trẻ bên cạnh — cốt nhục cùng một dòng m.á.u — đang đến nghẹn thở, suýt ngất .

Trong mắt , chỉ còn sự chán ghét và oán trách.

Ta từng đòi hỏi gì cao xa ở đứa nhỏ . Điều duy nhất , chỉ là nó thể giữ chân nó ở — chỉ thôi. nó ngay cả chuyện đơn giản đó cũng , khiến tức giận đến trút giận lên đầu nó.

nhạt.

, nhưng chủ mưu thực sự… chẳng chính là ?

Ta lấy tư cách gì mà trách nó đây?

Ta thấy nó nữa, càng cho mềm lòng, hối hận. Vậy nên, chút cảm tình, lạnh lùng lệnh — giọng điệu cứng như băng đá:

“Đưa nó đến Thanh Tùng Thư Viện.”

Thanh Tùng Thư Viện ở tận nơi sơn cốc hẻo lánh, cách kinh thành hàng ngàn dặm, lên núi thì dễ, xuống núi thì khó. Nếu học gì thành tài, thì e là cả đời cũng sẽ vùi chôn nơi đó, bao giờ trở . Nơi đối với kẻ thiên tư trác tuyệt chỉ là chốn tu luyện mười năm nháy mắt qua , nhưng với đứa trẻ ngu độn… thì chẳng khác nào địa ngục, sống bằng chết.

“Ngươi thể đối xử với như ! Ta cho ngươi , ngươi đừng hòng quyết định nữa! Ta tìm mẫu của !” — Đứa trẻ hai mắt trợn lớn, thể tin điều . Nó gào lên với , khuôn mặt tái nhợt phẫn nộ, ánh mắt sắc như d.a.o — như thể đầu tiên nhận bộ mặt thật của phụ nó — hệt như một con sói con, chỉ hận thể cắn thành từng mảnh.

… một con sói, dù hung hãn đến , thì khi trưởng thành cũng chỉ là một con ch.ó con.

Ta gương mặt — khuôn mặt giống đến lạ kỳ — càng thêm lạnh lùng. Nếu như nó giống nó một chút thôi, lẽ tức giận đến .

— nó chẳng giống nàng ở chỗ nào cả, từ mắt, mày, đến biểu cảm đều như khuôn đúc với . Chính cái sự giống khiến càng thêm căm giận, ghét bỏ.

Nghe nó gào lên những lời chẳng trời cao đất dày, chỉ khẩy, châm chọc buông một câu:

“Nếu ngươi… ngươi nghĩ ngươi là thứ gì trong mắt ?”

“Ngươi nên thấy may mắn vì mẫu của ngươi là nàng,” — lạnh lùng liếc đứa con đang cắn chặt môi đến bật máu, cố nuốt nước mắt lòng mà phát tiếng nào, giọng khô khốc, “Nếu … ngươi nghĩ ngươi tư cách đây, chuyện với ?”

Dù tim sắt đá đến … trong khoảnh khắc , vẫn mềm lòng nửa phần.

Dẫu nó cũng là đứa trẻ mà nữ tử tàn nhẫn vì nó mà rơi m.á.u sinh thành. Dù nàng hận đến tận xương tủy, đứa nhỏ vẫn là sợi dây m.á.u thịt cuối cùng kết nối giữa và nàng.

“Nhà họ Tạ nuôi kẻ vô dụng. Nếu báo thù … thì cũng bản lĩnh.”

Ngay khi dứt lời, Bạch Giản bước tới, cung kính bẩm báo:

“Gia, thuyền chuẩn xong. Có lập tức khởi hành?”

Ta cảm nhận ánh mắt của rơi xuống — đầy lo lắng, đầy ngập ngừng — như thể dám.

Ta để tâm đến vết thương , chỉ bước thẳng lên thuyền chuẩn sẵn. Không ngoài dự đoán, bên trong khoang chờ sẵn từ lâu — chính là Lý thái y.

Lần , từ chối băng bó cho .

Vết thương sâu… sâu đến mức đủ để hiểu rằng, nàng thực sự chết.

Nàng hận đến — hận đến mức ngay cả một cơ hội “gương vỡ lành” cũng thèm cho .

Chính điều khiến thời gian khi nàng phát hiện phận của Hằng nhi trở nên mơ hồ mà đẽ như một giấc mộng hoang đường, đến nỗi cam tâm tự dối lòng… mãi đến tận giờ vẫn chịu tỉnh mộng.

thà đau đớn mà tỉnh thức.

Còn … thà chìm đắm trong giả dối để giữ lấy chút mộng tàn héo cuối cùng.

Sau khi băng bó xong, Lý thái y đưa mắt quanh một lượt thần thần bí bí rút từ trong tay áo một chiếc bình sành đen sì, trao dè chừng liếc bốn phía, giọng trầm thấp:

“Tướng gia… đây là vật ngài từng căn dặn tìm bằng .”

Ta rõ bên trong là gì.

Ngay khi nhập cung, ngầm phái truy tìm khắp nơi. Không tiếc tiền bạc, nhân lực, chỉ để một viên duy nhất.

Chỉ tiếc là… vẫn đến chậm một bước.

nó… vẫn còn hơn là trắng tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngoc-ha/chuong-75-phien-ngoai-ta-quan.html.]

Ta nhận lấy chiếc hũ gốm đen kịt , giấu nổi lo lắng mà cất tiếng hỏi:

“Có ảnh hưởng gì đến thể ?”

Chỉ khi thấy ông lắc đầu phủ nhận, lòng mới yên trở . Bởi vì thứ đó là để dùng lên nàng — nếu như khiến cơ thể nàng tổn hại thì đây?

Sau đó, giao vật cho Bạch Giản, dặn dò:

“Nhất định khiến nàng uống .”

Phu nhân của , cảnh giác hơn tưởng nhiều. Dù trong lòng giận dữ, bực bội vì nàng còn dễ lừa như , nhưng cũng khỏi thấy an tâm. Vì sợ — sợ nàng quá dễ tin , lừa gạt thì . Cũng sợ nàng gặp kẻ giống như , dối trá, nham hiểm, dùng thủ đoạn để đoạt lấy.

Ta cứ thế lặng lẽ nàng. Nhìn nàng từ khi rời kinh thành, rời xa , liền giống như ruộng nương khô cằn gặp mưa rào, từng chút một khôi phục sinh khí. Nàng sống động, rạng ngời, ánh mắt mang theo thần thái xưa nay từng .

Ta thích nàng như thế — đến mức chỉ đem nàng nghiền nát nuốt thể , hòa xương máu, chiếm đoạt đến tận cùng. hiện tại, chẳng gì cả, chỉ thể như một mảng rêu ẩm ướt xí nấp trong góc tối, tham lam mà dõi theo ánh sáng rực rỡ của nàng.

May , cuối cùng nàng vẫn uống chén nước chứa cổ trùng .

Rất nhanh thôi, nàng sẽ quên hết những đau khổ, tổn thương từng mang . Bao gồm cả — kẻ khiến nàng thê thảm đến thế.

Dĩ nhiên, sự lãng quên cũng chỉ là tạm thời. Bởi vì chẳng bao lâu nữa, chúng sẽ gặp .

Và khi sẽ xuất hiện mặt nàng, trong dáng vẻ mỹ nhất.

Ta — nàng là của . Dù chết, nàng cũng đừng hòng thoát khỏi !

Chúng vốn dĩ định sẵn quấn lấy cả một đời — cho dù thể rách nát đầy thương tích, m.á.u chảy đầm đìa, cũng tuyệt đối buông tay.

Kẻ sống trong địa ngục… luôn luôn khát khao ánh mặt trời.

Sau khi thuyền cập bến, xuống gặp nàng, chỉ lặng lẽ để những tờ ngân phiếu — lượng đủ cho nàng sinh sống, nhiều đến mức khiến nàng nghi ngờ, cũng ít đến mức khiến nàng rơi khốn cảnh.

Ta boong tàu, mặc cho gió sông phần phật cuốn lấy tay áo, chỉ lặng lẽ dõi theo bóng dáng gầy yếu từng chút một biến mất, cuối cùng tan biển như một giọt nước trong đại dương — nhưng vẫn nỡ rời .

Ta cứ đó, nơi nàng biến mất, vùng đất mà nàng sẽ gắn bó thật lâu từ nay về , cho đến khi màn đêm buông xuống, mới lặng lẽ đầu, theo thuyền rời .

Ta để Mặc Vũ ở bên nàng — danh nghĩa giúp đỡ mà nàng hề . thực chất, tâm tư của chỉ là một chữ: “giám sát”.

Bởi vì từng tự nhận là quân tử. Nhất là với nàng — càng thèm quân tử.

Nếu quân tử nghĩa là vĩnh viễn thể nàng, thì cần gì quân tử?

Sau khi về kinh thành, là v.ú nuôi của Hằng nhi đang ngừng rằng con bé cứ náo loạn đòi gặp mẫu .

Hằng nhi tuy do Ngọc Nương sinh , nhưng quấn lấy nàng một cách lạ thường. Câu đầu tiên nó học khi , cũng là gọi: “A nương.”

Từng lúc ảo tưởng… rằng dù Ngọc Nương đứa trẻ ruột thịt, khi… nàng vẫn sẽ lựa chọn ở .

Giống như mẫu năm xưa.

quên mất… Ngọc Nương là mẫu . Và đời cũng một nào thể chịu đựng nổi việc con ruột của đánh tráo, nâng niu nuôi nấng con của khác như châu ngọc.

Đừng nghĩ nữa.

“Cha ơi…” Chị cả mở to đôi mắt tròn xoe, đưa tay cầu xin bế.

Nếu là , lẽ ôm con bé lên . bây giờ, nó chẳng còn giá trị lợi dụng gì nữa — mà chỉ khiến liên tục nhắc nhở về quyết định ngu xuẩn thuở . Rõ ràng vô vàn cách để giải quyết, nhưng cố chấp chọn con đường ngu ngốc nhất.

“Đưa con bé đến chỗ mẫu .”

Lúc đầu còn định tìm cho nó một gia đình giàu tử tế để gả con gái nuôi. đó nghĩ đến mẫu đang ở Thanh Vân Sơn, xử lý chuyện của Tạ Nguyệt Kiều quá tàn nhẫn mà giận đến mức cắt đứt quan hệ, cuối cùng quy y cửa Phật. Nếu đem Hằng nhi giao cho bà chăm sóc, may thể giúp bà nguôi ngoai những thương tổn xưa .

Vú nuôi xong lời dặn thì hai mắt kinh ngạc trừng lớn, nhưng cuối cùng vẫn ôm đứa trẻ rời .

Trong khoảnh khắc , chợt nhận — Tạ phủ bỗng trở nên lạnh lẽo và trống rỗng đến đáng sợ.

Bệnh của Yến Tuân là bệnh thật sự, mà là do hạ độc từ những năm . Sau cứu sống, nhưng căn cơ tổn hại. Nếu ngày ngày dùng linh dược quý giá để nuôi dưỡng thì lẽ đến mức phát bệnh nhanh như thế.

Chỉ trách… quá độc ác.

Hoặc cũng thể — ác, mà là vì là đế vương.

Thỏ c.h.ế.t thì chó săn đem nấu — xưa nay vua chúa vẫn luôn như .

Hắn cũng quên mất điều quan trọng nhất — chó dồn đến đường cùng còn cắn , huống chi là một con sói do chính tay dung dưỡng.

Ta và Tần Thuật ngoài mặt là văn – võ nhị thần đối đầu gay gắt chốn triều đình, nước lửa bất dung. ít ai , lưng chúng là bằng hữu thiết chí cốt. Đế vương tự phụ chỉ mong chúng tranh đấu đến cả hai đều trọng thương, sẽ ngư ông đắc lợi. Vậy thì — và Tần Thuật, diễn trò cho xem.

Khi nàng đến Dương Châu, lập tức thúc đẩy những dự án vốn đang đình trệ, như thể gặp thần g.i.ế.c thần, gặp Phật diệt Phật.

Muội ở trong cung thường gửi thư về cho . Những bức thư thoạt bình thường đến thể bình thường hơn, dù ngâm nước nướng qua lửa cũng chẳng dấu vết khác lạ nào.

chỉ cần ngâm một loại dược thủy đặc biệt, hơ lửa, thì nội dung thực sự mới hiện .

Nhờ Vinh Xuân Đường — hiệu thuốc đầu tiên ở kinh thành nhận nữ đại phu — cùng với chính sách triều đình ủng hộ nữ nhân hành y và buôn bán, nàng từ một học đồ trở thành nữ đại phu đầu tiên tại thành Dương Châu. Điều đó từng gây chấn động từng , nhưng khi càng lúc càng nhiều nữ tử học y, nàng cũng còn độc nhất vô nhị nữa.

những lá thư đầy tính an ủi thì thể xoa dịu nỗi nhớ day dứt như nghiện ngập trong ? Ta khát vọng về nàng hành hạ đến mức gần như phát điên.

Ta nghĩ… chính là một kẻ nghiện. Mỗi ngày đều dựa từng mẩu tin vặt vãnh mà Mặc Vũ mang về từ cuộc sống của nàng để giảm đau.

Cho nên, một tháng ba mưa bụi mờ giăng, lấy hình dạng mà nàng yêu thích nhất — nữa, xuất hiện mặt nàng.

Khi thấy nàng mỉm dịu dàng, ngây thơ hề gì vì sự tiếp cận của , suýt chút nữa nhịn lập tức cắn lấy nàng, ôm về bên .

, thể hấp tấp, càng thể để nàng nhận chút sơ hở nào, nếu , nàng sẽ rời khỏi nữa.

“Ngọc đại phu, đây là chiếc ô nàng cho mượn. Ta đến để trả ô.” Ta cửa, tay cầm chiếc ô mà nàng lo cuộn tranh trong tay ướt nên bụng đưa cho. Trên mặt, nở nụ dịu dàng, ấm áp đến thể bắt bẻ .

Ta từng — cho dù chết, nàng cũng đừng hòng rời xa .

Đời , kiếp , đời đời kiếp kiếp... chúng đều dây dưa dứt.

Nàng định sẵn là thê tử của .

Loading...