Anh cả   một đám đàn bà con gái vây kín.
 
“Chơi máy tính  mà kiếm  tiền ?”
 
“Một tháng rốt cuộc kiếm  bao nhiêu?”
 
“Con trai  mới  nghiệp cấp hai,  thể kiếm   tiền  ?”
 
“Lưu Tài , bên nhà  đẻ   một đứa cháu gái, năm nay 22 tuổi, cao đẳng  nghiệp, xinh  lắm, để  giới thiệu cho  nhé!”
 
“ cũng  một đứa cháu gái, năm nay 20 tuổi,  giáo viên mầm non, điều kiện   đó.”
 
......
 
Anh cả cao mét bảy lăm, nặng tầm sáu mươi lăm ký,  chen giữa một đám đàn bà con gái, trông nhỏ bé  bất lực.
 
Mấy bà  vẫn còn tranh  giới thiệu con gái nhà  dù xa lắc xa lơ.
 
Lúc ,  cả đẩy gọng kính, khẽ :
 
“Thật      yêu .”
 
14
 
“Cái gì?” Mợ bất ngờ rú lên một tiếng.
 
Bạn gái  cả là   quen trong nhóm tác giả.
 
Là một tác giả nghiệp dư, sắp lên năm cuối đại học.
 
Mợ dò xét: “Chẳng lẽ con  lừa  hả, cô  bắt con mua  cho ?”
 
Trước đây trong làng  thằng con trai  bạn gái mạng bắt mua hơn trăm cân , tốn năm sáu vạn, cuối cùng chia tay.
 
Nên dân làng đều , bạn gái bán  thì   tin.
 
“Không , tụi con từng gọi video,  gặp mặt, con còn  ảnh cô .”
 
Anh lấy trong ví  một tấm ảnh thẻ.
 
Cô gái  trông sạch sẽ, khi   hai lúm đồng tiền, đôi mắt sáng.
 
Mấy bà trong làng tiếc nuối  thôi, như thể bỏ lỡ mất cả một cơ hội trời cho.
 
Thế mà  lâu  đó, họ còn coi khinh  cả, bảo   nhà vô tích sự   tiền.
 
Lâu   mới phát hiện một từ  hợp với  cả: sợ giao tiếp xã hội.
 
Anh trông ngầu và ít .
 
Thực   cả  giỏi và cũng  thích giao tiếp với  khác.
 
Anh thường chìm đắm trong thế giới anime/manga của .
 
Hồi  học đại học,  tình cờ  bí danh online của .
 
Anh là một tác giả văn học nông thôn,  kha khá fan.
 
Viết mấy thể loại như thầy thuốc làng, thầy bói làng… khá  ưa chuộng, nên cũng dễ hiểu vì   kiếm  tiền.
 
Tiệc tàn,  ruột  về còn nịnh nọt: “Bé Ba, đừng hiểu lầm ,  vẫn quan tâm con mà.”
 
Bố ruột rít lên đầy giận dữ: “Đồ vô lương tâm, lúc  đáng lẽ nên ném mày xuống hố phân cho c.h.ế.t .”
 
 mỉm  nhẹ: “Tiếc rằng  sống sót, mà còn sống  nữa, tương lai sẽ  hơn, mà cái    liên quan tới các .”
 
Bố ruột tức đến suýt chết.
 
Chị cả  đồng tình: “Bố  cũng  khổ sở, con  thông cảm cho họ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngoc-trai-toa-sang/chuong-9.html.]
 
 hỏi chị: “Bây giờ chính sách cho sinh ba   phép ?”
 
Chị thở dài: “Cũng  sinh thêm một đứa trai chứ, nếu  thì  ăn  thế nào với chồng chị và nhà chồng.”
 
Hai cô cháu gái mặc quần áo cũ rách,   rụt rè.
 
Con gái lớn chừng bằng tuổi  hồi xưa.
 
 hỏi chị cả: “Năm em bốn tuổi, chị dẫn em  núi nhặt vỏ ve  lạc ,  đó em  về nữa,  chị   tìm em?”
 
Chị cả há hốc mồm: “Có chuyện đó , chị  nhớ!”
 
Thấy .
 
Họ trao cho bạn nỗi đau khắc sâu, cho bạn nỗi hoảng loạn cả đời nhưng họ  chỉ nhẹ nhàng  một câu:   nhớ.
 
“ em nhớ.”   nhẹ: “Nếu em ở  nhà họ Trương,  thể em  c.h.ế.t trong rừng khi bốn tuổi, c.h.ế.t vì sốt khi bảy tuổi, c.h.ế.t vì lũ khi mười tuổi… Và chắc chắn em sẽ  thể  ở đây với tư cách một sinh viên đại học.”
 
“Chị ơi, đừng tự lừa dối bản , rốt cuộc họ  yêu mấy đứa con gái như chúng   , chị thật sự   ?”
 
15
 
Có lẽ, chị cả với  phận con gái trưởng từng  yêu thương.
 
  là đứa con gái thứ ba thật sự  bao giờ  yêu cả.
 
Lúc chị cả rời , sắc mặt    lắm.
 
Dù  cả  sẽ giúp  lo học phí nhưng  vẫn lựa chọn vay học phí.
 
Anh bèn mua cho  một chiếc điện thoại thông minh để coi như phần thưởng.
 
Trường  ở tỉnh lỵ,  xe khách chỉ mất hai tiếng.
 
Thế nhưng  mợ vẫn khăng khăng  đưa  .
 
Anh hai bĩu môi: “Ngày xưa con  nhập học,  ai đưa  , tự   thôi.”
 
Cậu vỗ mạnh lên lưng  một cái: “Con trai thì đưa cái gì. Em gái con là con gái,  so  với con.”
 
Sau   mới   một từ  hợp với : “nô lệ của con gái”.
 
Cậu thiếu kiên nhẫn với hai  nhưng khi  chuyện với  thì lúc nào cũng nhẹ nhàng.
 
Trước ngày  hai hôm, mợ mua thuốc nhuộm tóc về: “Lưu Châu, nhuộm giúp mợ chút, tóc bạc của mợ nhiều hơn tóc đen .”
 
Mùi thuốc nồng hắc.
 
Khi khuấy lên,  khẽ : “Không cần nhuộm  mợ, mợ như  cũng    .”
 
Mợ soi gương,  chỉnh tóc  đáp: “Đó là đương nhiên, hồi trẻ mợ cũng là hoa khôi cả mấy dặm quanh đây.”
 
“ mấy hôm nữa đưa con  học, nhuộm , kẻo một đầu bạc khiến phụ    so sánh,   con mất mặt.”
 
Sao  thể thế  chứ?
 
Mợ .
 
Mợ là bậc bố   nhất  đời.
 
Mợ là   tuyệt vời nhất  đời .
 
Nhuộm xong còn dư  ít thuốc, đúng lúc  về.
 
Ông xoa đầu: “Đừng lãng phí, nhuộm cho  chút luôn .”
 
Anh hai dựa bên cửa, lườm trắng mắt, giọng chua lè: “Hai vợ chồng còn bày đặt   nữa cơ...”