Thái hậu  Ngọc Tử Hành như  hỏi “Là con dạy ?”
 Ngọc Tử Hành  kịp phản ứng thì Thục phi  vội quỳ xuống, “Thái hậu, là thần  quản lý  nghiêm mới dẫn đến sự việc như thế .”
Trầm Tích ngây thơ đón nhận ánh mắt bực bội của đại công chúa, bình tĩnh an ủi Thục phi, “Thục phi nương nương, con     cho con, tạ ơn , nhưng con vẫn   một đứa trẻ  tuân thủ quy tắc hơn.”
Sắc mặt của Thục phi trở nên nhợt nhạt, từ ngày nắm quyền cai quản hậu cung, nàng  xa xỉ vô độ, đám tùy tùng cung nữ ai nấy đều  lợi nên hết lời ngợi ca, nàng   càng lấn sâu  con đường  hơn nữa.
Ngọc Tử Hành vốn dĩ đợi mùa xuân năm  khi thời tiết  lên thì mới  tay, ai ngờ Trầm Tích  biến cục diện trở thành thế .
 
Nhóc con, thật  tận dụng thời cơ!
Khá quá!
Thục phi  mắng, Hiền phi nín lặng, Ngọc Tử Hành Ngọc Tử Hành chính thức trở thành một trong những  nắm quyền sinh quyền s.át ở hậu cung của “tòa nhà phức hợp chất lượng cao nhất” cái Đại Nghiệp .
Mà  sự  khởi nguồn chỉ bằng một màn ngẫu hứng của Trầm Tích.
Ngọc Tử Hành và Trầm Tích vui vẻ  về Sơ Nguyệt cư, giữa đông  nhưng Trầm Tích vì  giữ phong độ nên chỉ mặc một chiếc áo lông công chắn gió   cho lắm,  lẽ cảm thấy   lập  đại công nên   mấy bước liền mạnh dạn đòi bế.
Ngọc Tử Hành thầm nghĩ cũng nên động viên nó một chút nên liền  hiệu cho Phúc bảo nhưng thằng bé  , “Không cần Phúc Bảo bế,   bế cơ.”
“Con còn nhỏ quá ư?”
“Con vốn dĩ là trẻ con mà.”
“Trẻ con thì   lời  lớn chứ?”
“Con.. ở một góc độ nào đó cũng là  lớn !”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngoc-tu-hanh-khong-phai-la-nguoi-tot/chuong-14-nhoc-con-biet-tan-dung-thoi-co.html.]
“Lớn  mà còn  hiểu chuyện, Phúc Bảo, Ung ma ma, chúng  ,  chơi với đứa trẻ ngốc  nữa.”
Ngọc Tử Hành  mới gỡ tay Trầm Tích nghịch ngợm  thì một phu nhân khoác áo choàng lông cáo xuất hiện.
Phu nhân cao ráo, mảnh mái, làn da trắng như tuyết, làn tóc mai mềm mượt đang lựa  theo gió, phu nhân  khuỵu gối hành lễ với Ngọc Tử Hành, tác phong vô cùng tao nhã.
“Bá mẫu  cần đa lễ”, Ngọc Tử Hành  bà  dậy, “Đợt    bá mẫu  tin vui,  ngờ bây giờ bụng  lớn như  .”
Liễu Thị  dịu dàng, “Nương nương chê  ,  khi  tha.i thần  ăn nhiều hơn, e là  b.éo lên  ít.”
“Trong nhà vẫn  cả chứ?”
“Thái y  năm nay mấy vết thương của Giang Quân tái phát nghiêm trọng hơn những  . Nhị ca, tam ca theo học ở Bạch Lạc Thư, năm nay  về ăn Tết. Tứ ca, ngũ ca, lục ca đều cao lên trông thấy. Thất ca cũng bắt đầu  lớp vỡ lòng. Mọi sự đều  thỏa, nương nương  cần lo lắng.”
“Ngọc Tử Du thì ?”
Liễu Thị  sững , “Đại ca… vẫn  chịu trở về.”
“Thật là cứng đầu”, Ngọc Tử Hành  nhạt, “Ngọc Tử Hà và Ngọc Tử Linh từ bao giờ  hiếu học như thế, bá mẫu gửi lên Yến Vân Khuyết ba đôi câu đối mừng năm mới luôn nhé.”
“Hả?”
“Hai tiểu tử đó nhất định là đến tìm Ngọc Tử Du …”
“Thần … thần   về nhất định sẽ phái   tìm.”
“Không cần, sớm   còn ở Bạch Lạc Thư nữa .”
“Là thiếu sót của thần ,  quản  bọn trẻ.”
“Bá mẫu, những chuyện về các   tỷ  trong nhà bá phụ cũng thường   thư kể với ,  cất công  đây ắt  ý khác?”