Liễu Thị   trúng tim đen,  khổ, “Nương nương quả nhiên là  thông minh, thần  chỉ là một nữ tử tầm thường, vốn dĩ khó mà gã  Ngọc phủ, … thần , vẫn luôn  báo đáp nương nương.”
“Người chăm sóc  bá phụ chính là sự báo đáp  nhất .”
Liễu Thị vuốt ve bụng , ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng, cuối cùng,   Ngọc Tử Hành, “Liễu Gia…  ý  gửi   cung.”
“Vậy thì  ? Liễu gia  thì cứ  thôi.”
Chẳng nhẽ Ngọc Tử Hành  còn  thể  gì  bọn họ ư?
Năm  hậu cung sẽ  lớn, nhân lúc còn   nhiều phi tần  phẩm cấp cao, nhanh chân ứng tuyển,   chừng lúc qua đời còn  hưởng phần mộ của hoàng gia.
“Nương nương… Thần  tưởng rằng nương nương…”
“Thật thì  , liên quan gì đến chuyện một tiểu cô nương tiến cung chứ?”
Ngọc Tử Hành vỗ vai Liễu Thị, “Đường  trơn trượt, bá mẫu hãy  kiệu của  mà xuất cung.”
“Làm   thể chứ?”
“Có thể,  thể”, Trầm Tích sát  gần, “Nương nương  mới  nhậm chức phó tổng quản của hậu cung, một cái kiệu nhỏ thì  tính là gì, hơn nữa, phu nhân  là bá mẫu của nương nương, cũng chính là bá tổ mẫu của , nếu như ai  cho   kiệu,  hãy  tên   xem  kẻ nào dám cả gan  quá phận.”
Trầm Tích quả nhiên  thiên phú dỗ dành phái nữ, Liễu Thị  thằng bé  xong thì phấn khởi  mặt, ngoan ngoãn  kiệu trở .
 
Trầm Tích đưa tay về phía Ngọc Tử Hành, “Nương nương, chúng  về thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngoc-tu-hanh-khong-phai-la-nguoi-tot/chuong-15-mau-chot-van-de.html.]
Ngọc Tử Hành  nắm tay Trầm Tích bởi vì  thấy ở một góc nào đó  bóng hình của Vệ chiêu nghi đang lặng lẽ  Ngọc Tử Hành và con trai nàng .
Trầm Tích thuận theo tầm mắt của Ngọc Tử Hành cũng  thấy Vệ chiêu nghi.
“Con   đến đó ?”
Trầm Tích  đầu   Ngọc Tử Hành,    , nhưng Ngọc Tử Hành  cảm thấy nụ  của thằng bé lúc  trông còn xót xa hơn cả Vệ chiêu nghi đang nước mắt ngắn dài ở đằng xa.
“Bây giờ,  sự đều , con về đó, mẫu  sẽ  vui nữa, như  con cũng sẽ  vui.”
Đoạn Trầm Tích lắc đầu, “Hà tất…”
Ngọc Tử Hành đưa Ngọc Tử Hành  ôm thằng bé  lòng, ôm lấy cơ thể bé bỏng đang run lên vì lạnh giá, chầm chậm bước về phía Sơ Nguyệt cư.
 
Hai  đều   Vệ chiêu nghi thêm một  nào nữa.
“Thục phi quản lý  nghiêm, niệm tình nhiều năm cống hiến, công nhiều hơn tội, chỉ ph.ạt một năm bổng lộc. Quyền cai quản hậu cung và kim ấn từ nay thuộc về Hiền phi, Nghi quý tần,  thấy kim ấn như  thấy Thái hậu.”
Thái hậu hạ chỉ, Hiền phi liền “vui mừng tới đ.ổ b.ệnh.”.
Trầm Tích  lấy  khó hiểu, “Hiền phi nương nương     nắm quyền ạ?”
Mặt thằng bé như hiện  mấy chữ, “Nương nương   là ngốc  ?”
Ung ma ma bê sữa dê ấm lên, Ngọc Tử Hành và Trầm Tích mỗi  một cốc, “Sắp đến năm mới cũng là thời điểm hậu cung bận rộn nhất, tiếp quản quyền lực  lúc     thứ từ to tới nhỏ, xem xét sổ sách  , chuẩn  quà cáp cho các thế gia,... Hơn nữa Thục phi nương nương   cung nhiều năm như thế, nô tài trung thành   là ít, cùng một lúc  đối mặt với nhiều vấn đề như ,  dễ dàng chút nào.”
Quả nhiên,   kinh nghiệm ở trong cung lâu năm  khác,    thấy  mấu chốt của câu chuyện .