Sau khi Ngọc Tử Hành xử lý xong sổ sách, thanh lý hết đám hạ nhân hỗn láo, chuẩn  công to việc nhỏ   đấy, Hiền phi  khỏi b.ệnh ,  mà  đến năm ngày , mắc bẫy của Thư tần,  nàng  c.áo tr.ạng ngay  mặt Hoàng thượng,  đ.ổ b.ệnh thêm  nữa, tr.ận ố.m  kéo dài tới tận đêm trừ tịch, haiz, Ngọc Tử Hành cảm thấy nhất định là yến tiệc mà nàng tổ chức  một khả năng chữa lành thần kì.
Thời khắc đón chào năm mới sắp đến, bên ngoài pháo hoa rực rỡ cả một vùng trời, Ngọc Tử Hành một tay đỡ Thái hậu, một tay kéo Trầm Tích, cùng đoàn  bước .
Các phi tần còn  thì nỗ lực để giành giật  một chỗ  bên cạnh Hoàng Thượng, tưởng tượng mà xem, pháo hoa sáng rực, Hoàng Thượng ngắm pháo hoa,   ngắm   ở bên cạnh,   đó cũng sẽ như pháo hoa, “bùng nổ” trong trái tim Hoàng Thượng…
Ừm…
Ai mà ngờ  rằng khi Ngọc Tử Hành  nhắm  một vị trí thuận lợi để bế Trầm Tích cùng ngắm pháo hoa thì, Thái hậu nắm áo Ngọc Tử Hành, chính xác là nắm cổ áo Ngọc Tử Hành, chẳng khác nào nắm cổ c.on h.eo lúc chuẩn  cho nó lên thiên đàng , hùng dũng đ.ột k.ích vòng vây của Thư tần và Vệ chiêu nghi bên cạnh Hoàng thượng, đặt bàn tay Ngọc Tử Hành  trong lòng bàn tay của Hoàng thượng.
Hoàng thượng sững sờ.
Ngọc Tử Hành cũng sững sờ.
[Pew]
Một màn pháo hoa rực rỡ…
Gương mặt Hoàng thượng lúc đỏ lúc vàng lúc xanh lúc tím…
Hoàng Thượng lấy đà mãi mới   một câu, “Tóc… tóc của nàng từ nhỏ  xoăn như  ?”
“Vâng.”
Trầm Tích cách đó  xa, đang   Ngọc Tử Hành chằm chằm, ngứa ngáy dậm chân,  chẳng khác nào một phiên bản nhỏ của hoàng tổ mẫu nó.
“Hay là, đêm nay Trẫm…”
“Thần   đến kì.”
“Ừm.”
 
Thái hậu,  mau đến kéo con …
Tiệc tùng kết thúc, các cung nhân phần đa đều về nhà cả , trong cung im ắng  nhiều, Thái hậu chính thức tuyên bố mùa “tuyển bông” mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngoc-tu-hanh-khong-phai-la-nguoi-tot/chuong-17-chuan-bi-don-hoa-moi.html.]
Thư tần và Vệ chiêu nghi lòng như lửa đốt, đến cả Thục phi và Hiền phi mấy năm mới  Hoàng thượng ghé thăm một  cũng tâm tư trùng trùng.
Các gia đình hoàng tộc hào hứng  sắm sửa váy áo, trang sức cho các phi tần tương lai, còn nhiệt tình vời các ma ma  tên  tuổi trong cung  đích  tập huấn cho con cái  nữa…
Thái hậu  nhắc đến chuyện , giá vàng của kinh thành liền chao đảo một phen cũng vì lẽ đó…
Thái hậu bảo Ngọc Tử Hành tìm một cái cớ để vời các phu nhân và tú nữ của họ  cung, hiện giờ đông thì  qua còn xuân thì  tới, cảnh vật và cây cối đều ủ rũ héo hon, Ngọc Tử Hành liền tổ chức một buổi gặp mặt  mật ở viên các, để các tiểu thư tới đó ăn chút đồ nếm chút kẹo, trăm hoa đua sắc, xinh  vô cùng.
Họa sư vẽ  cảnh tượng đó, ngày hôm  thì đem đến chỗ Hoàng thượng.
Hoàng thượng hạnh phúc đến mức khóe miệng sắp kéo đến tận mang tai những vẫn  quở trách Ngọc Tử Hành, “Nàng cũng bắt chước mẫu hậu  mấy trò vô bổ  ư?”
Vậy mà Ngọc Tử Hành còn  kịp đáp lời, ngài       tiếp, “Cô nương mặc y phục màu xanh   tệ…”
“Đích nữ của Cận gia, 16 tuổi.”
“Người  là ai?”
“Cháu gái bên nhà mẫu  của Thọ Vương, Ân thị, khi Ân gia còn  tàn, nàng    nuôi dạy ở đó.”
 
“Người   mái tóc xoăn…”
“Đích nữ của Giang Đông Liễu gia.”
“Cháu gái của nàng…”
Sao? Không  ư?
“Vậy cô nương mặc váy trắng  là ai?”
“Con gái của cựu thống đốc Quỳnh Châu,  !”
“Sao   ?”
Ngọc Tử Hành hít thở sâu, cố nén cơn tức , “Thống đốc Quỳnh Châu năm   vạch tội, năm nay  đưa con gái  cung, ý đồ quá ư rõ ràng, nếu như bách gia đều học theo thói  thì hoàng thất còn  thể thống gì nữa?”