hoang mang…
Điều tra,   điều tra?
Nếu điều tra,   thể  sẽ lập công lớn và  thăng tiến.
Đương nhiên, cũng  loại trừ khả năng sẽ "hy sinh  dũng" giống như con trai của đồn trưởng Hoàng.
Còn nếu  điều tra, chẳng lẽ   chôn chân cả đời ở cái xó núi hoang vu hẻo lánh  ?
Bởi vì  thực sự chẳng  ô dù gì cả!
Việc   điều về Đồn Công an núi Hổ Cô,   như lời Trần Dụ Dân  – là mang theo nhiệm vụ đặc biệt gì đó.
Còn   là do  chèn ép  ,  cũng  rõ!
  một điều  chắc chắn: Một khi  đặt chân đến núi Hổ Cô,  rời  chỉ  hai con đường – hoặc là  thăng chức điều  nơi khác, hoặc là chủ động xin nghỉ việc!
Chủ động xin nghỉ việc là điều  thể, bởi vì ước mơ từ nhỏ của  là trở thành một chiến sĩ Công an nhân dân quang vinh.
Còn  thăng chức để  điều  – hoặc là    nâng đỡ, hoặc là  lập  công trạng!
Người nâng đỡ,   . Công trạng… Có nên mạo hiểm một phen ?
02
Đứng bên ngoài sân, lòng  rối bời trong mớ suy nghĩ hỗn độn, mãi cho đến khi Cốc Phong gọi  ăn cơm,  mới bước về phía văn phòng.
 khi  thấy bát mì trắng chan nước trong veo,  một giọt dầu mỡ  bàn, trái tim vốn đang do dự của  lập tức trở nên kiên định.
Tra!
Nhất định  tra!
Chỉ cần tìm  sự thật, sẽ  cơ hội  chuyển  khỏi đây.
Mẹ kiếp, chẳng qua chỉ là nguy hiểm thôi mà. Liều ăn nhiều,   xe đạp  biến thành xe máy.    chôn vùi nửa đời còn  trong cái xó núi  để chịu khổ!
Ngồi đối diện, Hoàng Phi  bình tĩnh trở  dường như cảm nhận  sự phiền muộn của , lập tức lên tiếng: "Vùng núi gian khổ, điều kiện thiếu thốn. Tử Bình ,  đừng chê nhé. Hôm nay cứ tạm thế  , đợi lúc nào rảnh,  dẫn   phố ăn một bữa tử tế."
Hạ Hướng Dương lập tức bĩu môi: "Thôi  ông ơi, hồi  mới đến, ông cũng hứa với  y như . Thế mà sáu năm trời ,  thấy ông dẫn   ăn bữa nào ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngoi-lang-bi-suong-mu-bao-phu/phan-5.html.]
"He he, tại bận suốt  mà. Tình hình ở đồn  thế nào chẳng lẽ    ."
Hoàng Phi  hề hề cho qua chuyện,  nâng bát lên giục: "Thôi, ăn cơm, ăn cơm ."
Nói thật, đó là bữa cơm dở tệ nhất mà  từng ăn trong đời. Không dầu mỡ, cũng chẳng  mùi vị gì…
Thế nhưng, khi  thấy Hoàng Phi, Trần Dụ Dân, Cốc Phong và Hạ Hướng Dương  ăn mì    vui vẻ, trong lòng   dâng lên một niềm kính phục.
Cùng là cán bộ công chức nhà nước nhưng họ  kiên trì bám trụ ở nơi hẻo lánh nhất, hoang vu nhất, lạc hậu nhất,  công việc vất vả nhất và sống cuộc sống khổ cực nhất. Tinh thần đó thật đáng ngưỡng mộ.
"Đồn trưởng Hoàng,   đến thôn Đại Điền xem xét tình hình."
 nhanh chóng và xong bát mì nhạt như nước ốc,  nghiêm túc đề nghị với Hoàng Phi.
Lời  dứt, tất cả   đều đồng loạt  về phía .
Sắc mặt Hoàng Phi  đổi mấy lượt, cuối cùng mới thốt  một câu: "Vẫn  bỏ cuộc ?"
"Vâng.  học chuyên ngành trinh sát hình sự, vụ án  mới xảy ,  tin   thể tìm  manh mối."
Thái độ của   kiên quyết   tự tin.
Trần Dụ Dân liếc  một cái,   sang  với Hoàng Phi.
"Lão Hoàng, sinh viên đại học từ thành phố về, chí khí cao ngút trời. Cứ để    . Ông mà cản nữa, khéo    lên  tố cáo ông đấy. Người   ô dù  ,  đắc tội  nổi ."
Giọng điệu của Trần Dụ Dân đầy vẻ thù địch, nhưng  cũng chẳng  tranh cãi với ông , chỉ tập trung  thẳng  Hoàng Phi.
"Haizz… Thôi  ,  xem một chút cũng ,  tự   một chuyến, e là   cam tâm."
Hoàng Phi thở dài,   tiếp.
"    ,   thể  thôn xem xét thực tế nhưng tuyệt đối   xảy  mâu thuẫn với thôn dân. Nhất là   tự tiện  núi."
Nói xong, Hoàng Phi  gọi Hạ Hướng Dương đang  bên cạnh: "Hướng Dương,   cùng Tử Bình một chuyến, để ý   một chút. Cậu  mới đến, còn nhiều phong tục tập quán  ."
"Ok, ông cứ yên tâm giao cho ."
Hạ Hướng Dương quẳng luôn cái bát xuống, kéo   thẳng  ngoài.
Vì cần  khảo sát hiện trường, nên  gọi cả Uông Lô đang đợi bên ngoài  cùng,  xe của   đến nơi Tiết Mạn Tinh mất tích  tiên, hy vọng tìm  chút manh mối.