Đoạn nhật ký kết thúc ở đây,   qua   một , ngoài những việc vặt vãnh linh tinh  thì tổng kết   ba nhân vật thường xuyên tiếp xúc với chủ nhân cuốn nhật ký, là giáo viên y tế, thầy dạy mỹ thuật và học sinh nữ nào đó.
Thế nhưng quyển nhật ký  kết thúc bằng sự việc   đều tan rã  năm 2017, thế nhưng bây giờ là năm 2024, tại  thầy Đoàn vẫn còn dạy mỹ thuật ở ngôi trường ? Hơn nữa còn hình dạng quái vật của hai  họ, ngôi trường  còn chứa đựng bí ẩn gì?
Mặc dù  hiểu phía  ẩn giấu điều gì nhưng  chắc chắn đây chính là manh mối để   thể thoát khỏi nơi quỷ quái .
“Dám trốn tiết của ,  phạt em mới .”
Sống lưng  lạnh buốt, giọng thầy mỹ thuật bỗng dưng vang lên đằng  gáy,   dám  lưng , đảo mắt về phía cửa, tại ? Rõ ràng là cửa thư viện  hề  dấu hiệu mở , tên quái vật đó   thể  chứ?
Chất lỏng màu đỏ chảy  từ bụng , cơn đau bắt đầu ập đến,     là bàn tay quái dị, mà là một con dao,    ông  g.i.ế.c một  nữa.
Mở mắt  thứ ba,    đánh thức bởi tiếng gọi của Trúc,    trực tiếp phun  một câu:
“Hôm nay tớ  khỏe,  xin nghỉ giúp tớ nhé.”
Trúc mơ hồ  , nhưng cũng đồng ý,  đó theo Ngân và Huyền  khỏi phòng,   Ngân,   nhưng  thôi, dù    cũng  ,  luôn cảm thấy thế giới   chân thực,  lẽ  đang  mắc kẹt trong giấc mơ nào đó  thể thoát , vì    quan tâm đến mạng  nữa, chỉ cần điều tra   chân tướng  việc trong trường, đó mới chính là cách   thể thoát khỏi đây.
  dậy khỏi giường, phát hiện  giường  thẻ nhân viên thư viện và cuốn nhật ký,  thể  những thứ   giữ  ở vòng lặp  sẽ xuất hiện ở vòng lặp ,  lật cuốn nhật ký thêm vài vòng, phát hiện  còn thông tin nào hữu dụng nữa liền ném sang một bên, còn chiếc thẻ công tác…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngoi-truong-ky-quai/chuong-8.html.]
Đôi mắt  híp ,  lẽ  nên thử cách khác.
 chờ đến khi tiết học đầu tiên bắt đầu mới chậm rì rì rời khỏi ký túc xá,   khỏi đường lớn, liền phát hiện bên ngoài là sương mù,   một ai qua , điều  càng chứng thực suy nghĩ của  là đúng, nơi  vốn   là thế giới mà  sống,  thứ đều  bao quanh bởi trường học,   thể rời khỏi cũng như liên hệ với bất kỳ ai ở bên ngoài.
 bước đến cổng trường,  đỏ vẫn như cũ  trực,   qua liền giơ chiếc thẻ nhân viên lên, bọn họ   gì, ngầm định   thể , quy tắc   mặc đúng đồng phục,  lẽ là học sinh  mặc đồng phục học sinh, còn nhân viên trường thì dùng thẻ công tác.
 trở  thư viện, dù gì cũng là nơi từng  g.i.ế.c nên   khỏi run lên khi bước , phòng y tế bên  vẫn nguyên vẹn như  từng  chuyện gì xảy , cánh cửa  khôi phục  nguyên trạng
  còn  đặt câu hỏi cho những hiện tượng kỳ lạ đó nữa, thứ  quan tâm nhất lúc  chính là mạng sống của chính ,   rõ bản  sẽ còn  thể reset  bao nhiêu , hoặc cũng  thể sẽ mãi mãi mắc kẹt trong vòng lặp .
Trong thư viện tràn ngập ánh nắng,  bắt đầu  sức tìm kiếm, nhất định   thứ gì đó hữu ích ở đây, thế nhưng ngoài những quyển sách bình thường,   phát hiện điều gì khả nghi cả, lúc  tưởng rằng bản   kiểm tra kỹ càng, liền phát hiện phía  kệ sách  một  tường  màu sắc  khác với những bức tường còn .
 vươn tay đẩy, chiếc kệ sách nhẹ nhàng tách , chừa  một  tường tương đương với hình dạng một cánh cửa,   đẩy nhẹ, tường bỗng dưng tách , hóa  đây là một cánh cửa  sơn cùng màu với bức tường, nếu  để ý kỹ sẽ  thể phát hiện .
Bên trong tối như hũ nút,   lạnh tỏa ,   qua một , phân vân   bản   nên   trong  , trong lòng   dự cảm  lành,  thể ông thầy mỹ thuật hôm qua chính là từ cảnh cửa  chui ,   cánh cửa  thông đến nơi nào?
Nhật Hạ
Học sinh tan học lúc 5 giờ chiều, nhưng nhân viên trường đặc biệt là y tế, thủ thư sẽ  tan  trễ hơn,  từng thấy thời gian biểu trong nhật ký,  đó  cũng từng thử  khỏi trường, đều như  quỷ cản đường,  thể thoát  khỏi,     đánh dấu vì là học sinh  học phụ đạo,    nghĩ chỉ đơn giản là  tới giờ  về mà thôi nên quyết định chờ thêm.
Tiếng đồng hồ vang lên lúc 7 giờ tối,  liền nhanh chóng bước  khỏi hành lang, phòng y tế hôm nay  mở cửa,   từ sáng tới chiều vẫn  thấy cô y tế tới, lớp học phụ đạo mỹ thuật, cho dù    học  , thì năm   nhất định cũng đều  bắt  học phụ đạo,   thể cứu họ, cũng    lên  xem,  mắt   thử xem bản   thể rời khỏi trường  .
 bước  khỏi cổng trường, sương mù bên ngoài tan ,  thể  rõ cảnh vật,  nghĩa là   còn  cản  nữa, liệu rằng  khi an  trở về ký túc xá thì “ngày mai”  đến nữa ?