9.
Không  Lạc Chu đang giở trò gì,   hiệu cho Huyền Ca lui .
Hắn  nhíu mày,  đương nhiên   đang nghĩ gì,  với : "Không ,   sẽ   hại  ."
Mắt Lạc Chu sáng lên.
Đợi Huyền Ca  ,   sang  Lạc Chu, bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì?"
Ánh mắt Lạc Chu   tràn đầy hối hận và  cam lòng, nó nắm chặt tay, đột nhiên quỳ thẳng xuống  mặt .
"Cô Cơ,   một chuyện  cầu xin cô..."
 lùi  mấy bước  kéo giãn  cách: "Người  nên quỳ là chủ nhân của ,    chủ nhân của --"
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
 Lạc Chu  chịu  dậy, nó nắm lấy tay , môi mấp máy: "Xin , Cơ Yểu..."
Trong lòng  khẽ chùng xuống, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh.
"Xin ,   hiểu    gì."
Lạc Chu  tự giễu: " ,    chuyện  sẽ  ai tin..."
Nó  từng chữ từng chữ  chậm.
Trong lời kể của nó, nó  rằng  từng mơ một giấc mơ, mơ thấy  trở thành thú nô của , chúng  ký kết khế ước, hứa hẹn mãi mãi trung thành với .
Như sợ   tin, Lạc Chu  kể thêm  nhiều chi tiết và bí mật mà chỉ  mới .
Lúc  trong lòng   dậy sóng.
Hóa  Lạc Chu cũng  ký ức kiếp .
" kiếp    Cơ Vân lừa gạt, lúc đó cô vì cứu ,  chôn vùi  tảng đá lớn, cô  cô   là để báo đáp ân cứu mạng của ."
" đau như cắt, thề nhất định  báo thù cho cô."
"Thật  ban đầu  cũng  tin  giấc mơ , nhưng  đó những chi tiết trong mơ càng ngày càng rõ ràng, cho đến khi cô và Cơ Vân đến nhà đấu giá--"
" vẫn luôn   với cô, chúng  mới là bạn đời định mệnh."
" vì Cơ Vân,   dám phá hỏng tình cảm của hai chị em các cô..."
Thấy    gì, nó  khỏi  nhanh hơn, gấp gáp hơn:
"Cô thực sự quên  ? Trước  ở hồ Lam Nguyệt,   cứu cô, nhà họ Cơ còn tặng  linh dược, bao nhiêu năm nay  vẫn luôn tìm các cô."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ngon-lua-cua-nguoi/c9.html.]
Ánh mắt  dần trở nên mơ hồ, lẩm bẩm: "Hồ Lam Nguyệt..."
"Nhớ  ... Quả thực    một con hồ ly trắng cứu, lúc đó  suýt c h ế t..."
" !" Lạc Chu kích động: "Cuối cùng cô cũng nhớ  !"
Nó tiến  gần , đẩy   ghế.
Mái tóc đen buông xõa, dây buộc áo choàng trắng  nó cởi , để lộ làn da mịn màng và gầy gò.
Nó đưa cánh tay và lưng , để   vết thương của nó.
"Đây đều là do Cơ Vân đánh, cô  ghen tị với cô,  khi    từng cứu cô, cô  trút giận lên  ."
"Ban đầu   âm thầm chịu đựng, nhưng  sợ   cô  sẽ  hại cô."
Mùi hương tuyết tùng thanh mát  lan tỏa khắp nơi.
  nó, sắc mặt phức tạp, nhưng giọng điệu cuối cùng cũng dịu  đôi chút: "Anh   giúp  điều gì?"
Lạc Chu tiến  gần , để lộ đôi mắt yêu dị, giọng  khàn khàn đầy mê hoặc:
"  trở thành thú nhân của cô,  ?"
"...  vẫn  ký kết khế ước chính thức với Cơ Vân."
 im lặng một lúc, bình tĩnh : "    một  sói ."
Lạc Chu vội vàng quỳ xuống  chân , ngẩng đầu lên  nghiêm túc: "  cô cũng ghét Cơ Vân,   thể giúp cô."
"Huyền Ca chỉ là một  sói, cấp bậc  cao đến  thì  cũng chỉ là một con sói thô lỗ."
"Ngoài đánh  thì  còn   gì!   thì khác--"
Nó hạ giọng, cầu xin thảm thiết: "  thể giúp cô  bất cứ việc gì,   nếu cô  thu phục lòng ,  đều  thể giúp cô."
"Hơn nữa..." Nó  khổ: "Giấc mơ đó quá chân thực, mỗi  tỉnh dậy  đều cảm thấy trong lòng nghẹn ."
"Nhìn cô đau khổ c h ế t  mặt , mà      gì."
"  chuộc tội,   để cô  thương nữa."
Nói xong câu , căn phòng trở nên yên tĩnh đến mức  thể  thấy tiếng kim rơi.
Không  qua bao lâu,  mới từ từ mở miệng:
"Để  suy nghĩ ."