NGƯỜI BẠN CÙNG PHÒNG CHÊ TÔI DÙNG HÀNG GIẢ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-10-27 08:33:09
Lượt xem: 388

Văn án:

 

Ngày đầu tiên nhập học năm nhất, bốn đứa chúng trong ký túc xá rủ ăn mừng.

Nhà hàng chọn  tất nhiên là nơi sang trọng nhất gần trường, ánh đèn vàng hắt lên từng ly rượu sóng sánh như cũng đang khoe giàu.

 

Vừa xuống, Trần Tư Tư suýt rơi một cái đĩa.

nhẹ giọng thở dài, giọng pha chút áy náy nhưng vẫn chẳng giấu nổi vẻ tự mãn:

 

“Bộ đồ ăn ở đây đều là của Hermès đấy. Tớ dùng quen , suýt nữa tưởng là bộ trong nhà.”

 

Câu nửa như than thở, nửa như khoe mẽ khiến cả bàn khựng .

Sau một thoáng im lặng, ai nấy đều thi khen nhà cô giàu , lời nịnh nọt nối đuôi vang lên dứt.

 

Còn — chỉ mỉm , cúi đầu khẽ:

“Mọi ăn vui là .”

 

Ánh mắt Trần Tư Tư lập tức rơi xuống chiếc túi vải bố bên cạnh ghế .

vẻ quan tâm, nhưng khóe môi cong lên đầy ngụ ý:

 

“Vũ Đồng, cái túi của … mua ở ? Đường may chẳng thật chút nào. , con gái thích đồ hiệu là chuyện bình thường. Lần tớ tặng một cái thật nhé.”

 

Cả bàn bật khẽ.

Chỉ , yên, nụ vẫn nhạt như ban đầu — ai trong chiếc túi vải cũ kỹ , chính là tấm thư mời thực tập từ tập đoàn mà Trần Tư Tư ước ao cả đời.

 

 

Chương 1

 

xiên một miếng bít-tết, đưa miệng.

 

Đôi tay móng kiểu Pháp tinh xảo của Trần Tư Tư vẫn đang vung vẩy chiếc túi vải bố của như đang thẩm định hàng hiệu.

 

Hai còn trong phòng là Trương Manh và Lý Lị liếc mắt qua giữa hai chúng .

 

Trương Manh là lên tiếng :

 

“Tư Tư, giỏi thật đấy, thế mà cũng .”

 

Lý Lị lập tức hùa theo:

 

đó, bọn tớ chẳng rành mấy thứ , học hỏi nhiều mới .”

 

Trần Tư Tư ngẩng cằm lên, vẻ kiêu ngạo hiện rõ.

 

“Cũng chẳng gì, nhiều tự nhiên thôi.”

 

cầm ly rượu vang, ngón tay thon dài tao nhã giữ lấy ly.

 

“Chủ yếu là vì ba tớ mua cho tớ mấy món . Thấy đồ giả nhiều quá nên phát là nhận liền.”

 

Rồi ánh mắt cô dừng , mang theo thứ cảm giác thương hại giả tạo.

 

“Vũ Đồng, đừng để bụng nhé, tớ chuyện thẳng lắm.”

 

đặt d.a.o nĩa xuống, dùng khăn ăn lau miệng.

 

“Không .”

 

cầm lấy chiếc túi vải bố, đặt lưng ghế, cho cô cơ hội chạm nữa.

 

Nụ mặt cô khựng .

 

Phần còn của bữa ăn, biến thành buổi diễn thuyết về hàng xa xỉ của một Trần Tư Tư, từ câu chuyện về vòng tay Cartier bản giới hạn cổ tay cô , đến kỹ thuật cắt kim cương của chiếc dây chuyền Bvlgari cổ.

 

Trương Manh và Lý Lị mà mê mẩn, thỉnh thoảng còn thốt lên vài tiếng trầm trồ.

 

im lặng ăn hết phần tráng miệng của .

 

Về đến ký túc xá, Trần Tư Tư mở một chiếc vali khổng lồ.

 

Bên trong xếp đầy những chiếc túi trông như mới tinh.

 

“Trời ơi, phiền thật. Lần mang lên trường ít túi quá, phối đồ cho đủ.”

 

rút một chiếc Lady Dior màu hồng phấn, soi gương ướm thử.

 

Trương Manh chạy khen nức nở:

 

“Oa, Tư Tư, đây là túi của công nương Diana đúng ? Đẹp quá mất!”

 

“Cái , chỉ là bản thường thôi.”

 

Trần Tư Tư tiện tay ném túi lên giường.

 

Ánh mắt cô lướt qua bàn học của , nơi đặt một chiếc hộp bút nhỏ, thuộc thương hiệu thiết kế độc lập khá ít đến.

 

thẳng đến, thèm hỏi, trực tiếp cầm lên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-ban-cung-phong-che-toi-dung-hang-gia/chuong-1.html.]

 

“Cái hộp bút trông cũng dễ thương đấy.”

 

xoay qua xoay xem xét, khẽ ồ một tiếng:

 

“Ơ, hình như tớ từng thấy nhãn hiệu tạp chí thời trang nhỉ. Hình như là thương hiệu Pháp, đồ của họ cũng mắc lắm đó.”

 

Rồi cô đưa hộp bút về phía , giọng cố ý to đủ để cả phòng thấy:

 

“Vũ Đồng, cái của … chắc cũng là hàng nhái hả?”

 

Âm lượng lớn, nhưng từng chữ rơi xuống rõ ràng trong khí tĩnh lặng của căn phòng.

 

đang sách, chẳng buồn ngẩng đầu lên.

 

“Không .”

 

Trần Tư Tư bật nhẹ, giọng pha chút đắc ý:

 

“Cậu đừng ngại thừa nhận mà. Nhãn hiệu kiêu lắm, bao giờ giảm giá cả. Một cái hộp bút thôi cũng mấy nghìn tệ đó. Thích thì bình thường thôi, nhưng cần mua hàng giả để màu như .”

 

Trương Manh và Lý Lị liếc .

 

Lý Lị đến, vỗ nhẹ vai , giọng đầy thành ý:

 

“Vũ Đồng, Tư Tư cũng chỉ cho thôi. Con gái mà dùng đồ giả, phát hiện thì mất mặt lắm.”

 

khép quyển sách , ba họ.

 

Ba cùng một phe còn , giống như kẻ mang xét xử.

 

“Đồ của , rõ nhất.”

 

giật chiếc hộp bút từ tay Trần Tư Tư, mở khóa kéo, cắm từng cây bút chỗ cũ.

 

bĩu môi, bên núi túi xách của .

 

“Thôi, xem như tớ .”

 

Rồi cô tươi với Trương Manh và Lý Lị:

 

“À, mấy cái túi tớ mới mua, hai mượn mang ngoài chơi ? Cứ chọn tùy thích nhé.”

 

“Thật hả? Tốt quá ! Cảm ơn Tư Tư!”

 

Hai lập tức reo lên vui sướng, vây quanh cô như ong gặp mật.

 

Còn gạt ngoài thế giới của họ.

 

 

Hôm là buổi học chuyên ngành, giảng viên yêu cầu từng sinh viên giới thiệu bản .

 

Trần Tư Tư diện váy Chanel, tự tin bước lên bục giảng.

 

lưu loát về sở thích của : trượt tuyết, cưỡi ngựa, du lịch vòng quanh thế giới.

 

Cuối cùng, cô còn cố tình thêm một câu:

 

chẳng ưu điểm gì nhiều, chỉ là hiểu đôi chút về thời trang và các thương hiệu thôi. Sau ai cần tư vấn về hàng xa xỉ thì cứ hỏi nhé.”

 

Cả giảng đường vang lên tràng pháo tay.

 

Đến lượt , chỉ giới thiệu đơn giản tên và quê quán.

 

Trên là áo thun trắng và quần jeans giản dị.

 

Khi bước xuống, rõ ràng thấy mấy tiếng bàn tán nhỏ lưng:

 

“Con bé Trần Tư Tư tiểu thư nhà giàu , ở chung phòng với Tôn Vũ Đồng, mà thấy tội luôn.”

 

đó, trông Vũ Đồng mặc đồ như hàng chợ .”

 

trở chỗ , mặt chút cảm xúc.

 

 

Tan học, Trần Tư Tư lập tức một nhóm nữ sinh vây quanh.

 

“Tư Tư, giúp tớ xem cái túi thật ? Bạn trai tớ tặng đó.”

 

Trần Tư Tư nhận lấy, nhấc thử, còn cúi xuống ngửi mùi da:

 

“Da thì chuẩn, nhưng phần kim loại khắc nông chắc là hàng nguyên đơn thôi.”

 

trả túi , giọng mang theo vẻ bề giảng giải:

 

“Tuy hàng chính hãng, nhưng mang cũng .”

 

Cô bạn mặt đỏ trắng, hổ câu nào.

 

 

Loading...