Chương 3
Còn thì trở thành chủ đề tiêu cực trong các câu chuyện khoe mẽ của họ.
“Các con nhỏ Tôn Vũ Đồng ở khoa ? Cái con từng màu trong lớp Thẩm định Nghệ thuật .”
Một hôm, trong thư viện, vô tình thấy mấy cô gái bàn tán ở bàn bên cạnh, chính là trong hội của Trần Tư Tư.
“Biết chứ, nó hám hư vinh lắm, mặc đồ giả mà lúc nào cũng giả vờ sang chảnh.”
“Không chỉ thế , Tư Tư còn bảo nó từng thuê cả xe Phaeton để giả con nhà giàu, Tư Tư phát là lộ liền.”
“Trời ơi, kinh quá, loại ghê thật.”
“Ừ, thế nên bọn mới chơi với nó. Hội ghét nhất loại giả danh tiểu thư, cố tỏ vẻ sang để che cái nghèo.”
Giọng họ lớn, nhưng giữa gian yên tĩnh của thư viện, từng chữ rơi xuống rõ mồn một.
lật sang trang tiếp theo, đầu ngón tay lạnh ngắt.
Tin đồn lan nhanh như virus.
Đi trong khuôn viên trường, cũng cảm nhận ánh mắt soi mói, những tiếng xì xào vụn vặt lưng.
Ngay cả những từng quen, khi cũng mang ánh mắt nửa thương hại, nửa khinh bỉ.
cô lập .
Đến cả lớp trưởng, còn khá , gặp giữa hành lang cũng chỉ gượng gạo gật đầu lảng .
…
chỉ , thế giới của vẫn hề đổi.
vẫn học đúng giờ, vẫn thư viện, vẫn về nhà cuối tuần ăn cơm với ba .
Trong bữa ăn, ba nhận tâm trạng :
“Ở trường chuyện gì khiến con buồn ?”
Ông gắp cho một miếng đồ ăn.
khẽ lắc đầu:
“Không , con vẫn .”
Từ nhỏ, ba dạy giàu cần khoe, sống khiêm nhường.
Họ luôn mong một cuộc sống trong sạch, vật chất mờ mắt.
luôn đúng như thế.
bây giờ, chính sự khiêm nhường trở thành lý do để khác công kích .
…
Cơm xong, vườn dạo, gió đêm khẽ lùa qua hàng cây.
Điện thoại reo… là chị gái .
Chị là một chuyên viên mua hàng thời trang quốc tế, nổi tiếng trong giới, quanh năm bay khắp nơi.
“Đồng Đồng, giọng em trầm quá. Có ai bắt nạt em ? Kể chị xem.”
kể qua loa chuyện trong trường.
Bên im lặng vài giây, giọng chị lạnh lùng mà dứt khoát:
“Chỉ là một con hề sống dựa hàng A và nợ thẻ tín dụng mà dám động đến em? Chỉ thế mà đáng để bận tâm ?”
khẽ:
“Em bận tâm, chỉ thấy ồn thôi.”
“Vậy thì khiến cô im miệng .”
Chị dứt khoát, giọng dạn dĩ của từng quen sống giữa giới thời trang xa hoa:
“Sắp tới một buổi đấu giá chị sẽ nhờ bên tổ chức chọn trường em địa điểm tổ chức ”
“Đi , thư giãn, để đám ruồi muỗi đó là mây, là bùn mà cả đời chúng chẳng với tới .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-ban-cung-phong-che-toi-dung-hang-gia/chuong-3.html.]
vốn chẳng hứng thú với mấy buổi tiệc kiểu đó.
lời chị cũng đúng, đôi khi một cú đáp trả sắc bén hơn lời biện giải.
Cuối tuần, hẹn hai bạn thời cấp ba dạo phố, định chọn một bộ váy cho buổi tiệc.
Trung tâm thương mại lớn nhất thành phố sáng rực đèn, dòng tấp nập.
Một bạn học luật sư, học bác sĩ, ba đứa chúng hiếm khi dịp tụ như thế .
“Hiếm thật đấy, chúng dạo như hồi cấp ba.” – cô bạn luật sư cảm khái.
“Ừ, mà xem , Vũ Đồng lên đại học vẫn giản dị như xưa, chẳng đổi gì hết.” – cô bạn học bác sĩ , kéo nhẹ vạt áo thun của .
đáp bằng nụ nhẹ:
“Thoải mái là quan trọng nhất mà.”
Chúng bước một cửa hàng thời trang Pháp cao cấp.
Người quản lý nhận , lập tức mỉm bước đến:
“Chào cô Tôn, vui gặp cô. Bộ sưu tập mới về, mời cô phòng VIP xem thử.”
gật đầu.
Phòng VIP sâu bên trong, nội thất tinh tế, gian yên tĩnh tuyệt đối.
Ba chúng sofa, thưởng thức champagne trong khi nhân viên lượt trình bày từng mẫu váy.
…
Khi đang chọn đồ, bên bức tường phòng thử đồ sát cạnh vang lên tiếng tranh cãi nho nhỏ.
Giọng nghẹn, nhưng quen thuộc đến mức lập tức nhận .
Là Trần Tư Tư.
hiệu cho hai cô bạn giữ im lặng, khẽ tiến gần, đặt tai lên tường.
“Mẹ! Đừng gọi cho con nữa ! Con đang mua sắm mà!”
“Con , tiền thẻ tín dụng con sẽ nghĩ cách trả! Đừng giục nữa!”
“Cái gì mà gánh nổi thì đừng giả vờ sang trọng ? Con giờ lỡ đóng vai , rút nữa!”
“Con nhỏ cùng phòng nó cứ con bằng ánh mắt kiểu hết chuyện, con sắp phát điên mất!”
“Cái túi Hermès bạch kim bản giới hạn hả? Là thuê đó! Thuê nền tảng đồ cũ, một tháng năm nghìn tệ tiền thuê! Tháng tiền sinh hoạt của con còn kiếm nữa!”
Giọng cô nghẹn , gần như nấc.
“Con bây giờ… Cả khoa ai cũng nghĩ con là ‘bạch phú mỹ’, nếu bây giờ sự thật lộ , con sẽ mất mặt đến mức dám ở trường nữa… con sẽ họ c.h.ế.t mất!”
tựa lưng tường, khuôn mặt bình thản, tay rút điện thoại .
Chỉ một cú chạm, đèn đỏ nhỏ màn hình sáng lên bắt đầu ghi âm.
Ở bên , tiếng nức nở và hoảng loạn từng chút một lưu nguyên vẹn.
Hai cô bạn , ánh mắt đầy kinh ngạc, họ ngờ kéo chuyện vô lý đến thế.
ghi âm đến hết, tắt máy, bỏ điện thoại túi.
Quay về, với quản lý cửa hàng:
“Làm ơn gói giúp chiếc váy nhung đen .”
chọn xong đồ, nhưng lòng chút gợn sóng.
Vài ngày , bảng thông báo của trường dán lên một tấm poster mới: Trường sẽ tổ chức tiệc từ thiện quy mô lớn để kỷ niệm 100 năm thành lập.
Buổi tiệc dự kiến mời nhiều nhân vật nổi tiếng, cựu sinh viên ưu tú, đồng thời khuyến khích sinh viên đang học tự nguyện tham gia.
Một trong những tiết mục chính là đấu giá từ thiện: Mỗi tham dự cần quyên góp một món đồ cá nhân giá trị, bộ tiền thu sẽ dành để giúp đỡ sinh viên khó khăn.
Tin lan , trường xôn xao.
Đặc biệt là nhóm Danh Viện Khuyên của Trần Tư Tư cả nhóm sôi nổi hơn bao giờ hết.